Chương 3: Thiên phú
Công pháp bắt đầu vận chuyển chuyên ôn dưỡng thân thể , Lạc Thiên phân ra thành hai phần linh hồn , một phần ôn dưỡng thân thể , một phần tu luyện Thời Không Chi Thư .
Thời Không Chi Thư là một môn vô thượng tu luyện Thời Gian Chi Lực cùng Không Gian Chi Lực , có thể nói nó là pháp quyết đứng đầu nhất trong các vũ trụ .
Bởi vì nó không cần theo cảnh giới để tu luyện , chỉ cần ngươi có đủ tri thức , đủ kinh nghiệm , chỉ cần ngươi hiểu thì dù ngươi có là phàm nhân cũng có thể tu luyện , nếu có thể tu luyện Thời Không Chi Thư thì quản chi ngươi không có nguyên lực phụ trợ cũng có thể sử dụng Thời Gian cùng Không Gian chi lực .
Năm đó trong một di tích Lạc Thiên vô tình đạt được , không ai biết Thời Không Chi Thư tồn tại từ bao giờ , có thể nói nếu tu luyện tới đỉnh phong thì quản chi ngươi là phàm nhân cũng có thể chém ngược Vô Địch cự đầu .
Cũng chính vì thế Lạc Thiên bắt đầu tu luyện Thời Không Chi Thư , Kiếp trước hắn tu luyện qua môn đỉnh cấp công pháp này , chỉ là cũng chỉ hiểu được bảy phần , dù vậy nó cũng có thể khiến Lạc Thiên vô địch trong cùng thế hệ .
Quanh thân thể Lạc Thiên phù văn nổi lên , trên người hắc quang hiện lên , quanh thân nổi lên từng dị tượng , phong vân trong phạm vi mười mét phá toái , cả một phương thế giới lâm vào dị tượng bên trong .
Cũng không biết bao lâu dị tượng dần tán đi , Lạc Thiên mở hai mắt , không có quang mang , có chăng vẫn chỉ là hờ hững cùng cô độc , tựa hồ mọi thứ đang diễn ra không thể ảnh hưởng đến đạo tâm của hắn vậy .
Một lần nữa cảm nhận thân thể , da thịt trắng nõn nhưng không mất dương cương khí , khí chất lại một lần nữa hiện ra , cô độc mà độc lập , dù là hắn ngồi đấy nhưng khiến người ảo giác như không thuộc về thế giới này , tựa hồ hắn có thể ảnh hưởng thế giới này nhưng thế giới này không thể ảnh hưởng tới hắn .
Thời gian qua đi , lại chín năm đã qua , hôm nay là Lạc gia hậu bối bắt đầu đo lường thiên phú , các gia đình trong gia tộc đem con mình đến quảng trường luyện võ của lạc gia .
Ở Thiên Đồ đại lục , võ giả tới mười hai tuổi phải đi kiểm tra thiên phú , thiên phú đo lường phân thành cửu cấp , mỗi một cấp độ thiên phú có thể đại diện cho tiền đồ của võ giả .
Lạc gia rất nhiều gia đình khẩn trương , lần này đo lường thiên phú đại diện cho tương lai của con mình , chỉ cần thiên phú tốt sẽ được lạc gia ưu ái , đến lúc đó tiền đồ vô lượng , ít ra đối với gia đình bình thường có hài tử mà nói là như vậy .
Trên đài cao của Lạc Gia , có Lạc Cường , Lạc Phong , Nam Cung Vân... cùng mấy vị trưởng lão của lạc gia , lần này mấy vị cao tầng lạc gia đích thân tới xem , có thể thấy họ đối với lớp trẻ thiên phú rất coi trọng , dù sao tương lai lớp trẻ này sẽ là trụ cột của lạc gia , mọi thứ không thể không cẩn thận .
“Phong Nhi , Thiên Nhi đâu?. “ Lạc Cường nhìn xung quanh không thấy Lạc Thiên quay sang hỏi Lạc Phong kỳ quái hỏi .
“Phụ thân , Thiên nhi cũng không biết chạy đi đâu , con đã sai người đi tìm.” Lạc Phong cũng rất bất đắc dĩ nói , đối với đứa con này hắn cũng không làm sao quản , nói thì không nghe , đánh thì không nỡ , nhưng ít ra Lạc Thiên cũng không phải là cái gì công tử bột , bình thường vẫn rất ngoan nên hắn cũng không quản nữa .
“Lạc Mộng Thiên phú cấp 7.”
“Lạc Kiếm thiên phú cấp 6.”
Quản lý quảng trường trưởng lão gọi , hiển nhiên chuẩn bị kiểm tra thiên phú .
Tiếp theo các hài tử tiến lên đo lường thiên phú , có gia đình khóc vì vui mừng , có gia đình khóc vì không được yêu cầu .
“Lạc Tuyết.” Quản lý trưởng lão gọi tên , nguyên bản còn ầm ý toàn trường bỗng nhiên im lặng , Lạc Tuyết mới mười ba tuổi đã là Tiên Thiên bát trọng , thiên phú cực tốt , nghe nói là người tu luyện nhanh nhất trong Lạc Gia thế hệ này .
Hơn nữa nàng còn được mệnh danh là Tương lai đệ nhất mỹ nữ của Nam Thiên Giới , rất được nhiều người ái mộ .
Một nữ tử mặc lam y đi lên đài , khuôn mặt nhìn giống mười bốn tuổi , nàng khuôn mặt trắng nõn , tuyệt thế mà khuynh thành , đôi mắt linh khí bức người , dáng người thon thả , khí chất ngạo khí mà điềm tĩnh , như u lam nở rộ trong đêm tối , nàng đứng đấy như vầng trăng trong các ngôi sao .
Nàng đi lên mà điềm tĩnh rồi đặt tay lên cây trụ trên quảng trường .
Chỉ thấy cây trụ phát sáng , một cấp , nhị cấp ... Lạc Phong cùng Nam Cung Vân khuôn mặt khẩn trương nhìn lên tế đàn .
“ Lạc Tuyết cửu cấp thiên phú.” Quản lý trưởng lão khuôn mặt đầy kích động nói , trong lạc gia Lạc Tuyết đã là đệ nhất nhân , Lạc Gia trong lịch sử xuất hiện cửu phẩm thiên phú đã có thể đếm trên đầu ngón tay , chỉ cần không chết non sau này chắc chắn danh chấn đại lục .
“Cửu cấp.” Nam Cung Vân cùng Lạc Phong , Lạc Cường cuối cùng thở dài một hơn , nhìn con gái của mình cửu phẩm thiên phú cũng rất là kích động , phải biết Lạc Phong được mệnh danh là thiên phú mạnh nhất Nam Thiên giới cũng chỉ có bát phẩm nhưng cũng đã bễ nghễ đương thời , còn cửu phẩm thiên phú tương lai có thể nghĩ .
“ Lạc Thiên.” Bình tĩnh xong quản lý nhìn tại một góc trong quảng trường đang ngồi một thanh niên sau đó gọi ra một cái tên .
Nghe xong cái tên này mọi người quay sang nhìn thanh niên đang ngồi ở góc chờ đợi , muốn nhìn xem người anh sinh đôi với Lạc Tuyết sẽ như thế nào , ở Lạc Gia Lạc Thiên là thần bí nhất , gần như không ai biết hắn đã đến cảnh giới gì .
Tại một góc trong quảng trường ngồi đấy một thiếu niên , Hắn Khuôn mặt nhìn như mười sáu tuổi Phong Hoa Tuyệt Đại , da thịt trắng nõn , góc cạnh rõ ràng , mỗi một chi tiết như được chắp vá trở thành khuôn mặt hoàn mỹ nhất , khí chất của hắn dị thế mà độc lập , tựa hồ hắn đứng ở trước mặt ngươi nhưng lại khiến ngươi cảm giác như hắn đang đứng ở một không gian khác , tựa hồ hắn có thể ảnh hưởng thế giới này nhưng thế giới này không thể ảnh hưởng được hắn .
Lạc Thiên đang ngồi xếp bằng nghe được tên mình mở mắt ra , đôi mắt kia có chăng chỉ có hờ hững , đau thương , cô độc cùng tịch mịch , cũng không ai biết tại sao lại cô độc, tịch mịch cùng đau thương , chỉ là khi nhìn vào đôi mắt đó ngươi sẽ cảm thấy hắn đã từng trải qua vô tận tang thương cùng đau thương .
Lạc Thiên bước tiến đến , nhìn Lạc Tuyết mỉm cười rồi quay sang Lạc Phong cùng Nam Cung Vân gật đầu .
Lạc Thiên dơ tay lên cột , một cấp , nhị cấp.. cuối cùng tới cửu cấp .
“ Lạc Thiên cửu cấp Thiên phú.” quản lý trưởng lão khuôn mặt đầy kích động nói rằng , Lạc gia đã bao lâu không xuất hiện cửu cấp thiên phú , hơn nữa lại còn là hai người , e rằng trong tương lai hai huynh muội sẽ đưa lạc gia tới thời kỳ huy hoàng đi .
Phía dưới người xem đầy mặt hâm mộ cùng ghen ghét , chỉ cần là cửu phẩm thiên phú tương lai có thể nghĩ .
Phía trên đài Nam Cung Van Cùng Lạc Phong khuôn mặt đầy vui mừng cùng tự hào , sinh ra hai đứa con có được cửu phẩm thiên phú e rằng ở Thiên Đồ đại lục cũng chỉ có một mình hắn đi .
Nhìn đã kiểm tra xong thiên phú , Lạc Thiên bình tĩnh quay đầu đi về phía tây , tựa hồ cửu phẩm thiên phú không thể để đạo tâm của hắn rung động .
“Ca ca chờ muội.” Lạc Tuyết vui mừng nhìn ca ca mình cũng là cửu phẩm thiên phú , ít ra sau này hai người đều có tiền đồ , tới lúc đó cũng không cần lo lắng không đuổi kịp ca ca bước chân .
Nhìn Lạc Tuyết cùng Lạc Thiên rời đi Nam Cung Vân cùng Lạc Phong cũng vạn phần bất đắc dĩ , từ nhỏ hai huynh muội đã rất thân , Lạc Tuyết thì còn đỡ , còn Lạc Thiên thì tựa hồ ngoại trừ Lạc Tuyết ra không ai có thể đi vào nội tâm của hắn vậy , cái này cũng khiến hai vợ chồng bất đắc dĩ vạn phần .
“Ca ca , chúc mừng huynh.” Lạc Tuyết nhìn khuôn mặt tuấn mỹ Lạc Thiên mỉm cười nói .
“ Ha ha, muội sẽ không phải chỉ chúc mừng ta đi.” Lạc Thiên cười trêu chọc nhìn Lạc Tuyết nói .
“Không ai hiểu nhất bằng huynh.” Lạc Tuyết cũng không quan tâm Lạc Thiên trêu chọc , cũng chỉ mỉm cười trả lời .
“Được rồi , về phòng huynh tặng muội một món quà.” Lạc Thiên như có điều suy nghĩ nói .
Tại trong phòng , Lạc Thiên lấy ra một cái hộp đưa cho Lạc tuyết , chiếc hộp dài hơn ba trượng , vừa nhìn là biết phía trong có một thanh kiếm .
Lạc Tuyết mở hộp ra , Là một thanh kiếm màu bạc , dài ba tấc , phía trên chuôi kiếm khắc họa một con phượng hoàng nhìn rất sống động , tựa hồ lúc nào cũng có thể có sinh mệnh phá không mà đi , lưỡi kiếm sắc bến tựa hồ lúc nào cũng có thể phá diệt thương khung .
“Thanh kiếm này tên Thiên Tuyết , không có đẳng cấp , nhưng chỉ cần muội làm bổn mạng pháp bảo thì sau này muội sẽ cảm thấy là một thanh kiếm tốt.” Lạc Thiên nhìn Lạc Tuyết nói .
“ Bản mạng pháp bảo sao.” Lạc Tuyết nhìn thanh kiếm này nỉ non.
Mỗi một người chỉ có ba món pháp bảo bổn nguyên , cho nên rất cẩn thận chọn pháp bảo , Lạc Tuyết biết Lạc Thiên rất thần bí , hơn nữa từ nhỏ Lạc Thiên đã truyền cho Lạc Tuyết một bộ Hồng Mông Bảo Điển , mặc dù không biết đẳng cấp nhưng khi nàng tu luyện đã biết là một môn khó lường .
Hiện giờ lại muốn nàng dùng cái này làm Bản Mạng Pháp bảo cũng không do dự , cất vào giới chỉ , hai huynh muội hàn huyên một lát rồi trở về phòng .
“Ta vẫn luôn sẽ che chở muội.” Nhìn Lạc Tuyết rời đi Lạc Thiên âm thầm nói , mặc dù hắn hận phụ thân phụ mẫu kiếp trước , nhưng hắn cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên Lạc Tuyết .
“Cũng là chuẩn bị rời đi một thời gian.” Lạc Thiên nhìn ra cửa sổ như có điều suy nghĩ , hắn phải làm chuẩn bị cho đột phá Trúc cơ , mà muốn đột phá trúc cơ thì trước hết hắn phải lấy được Thập Thiên Phù Cơ , hắn muốn trong kiếp này phải có được hoàn mỹ nhất đạo cơ , ít ra trong trận chiến tiếp theo cũng phải có một con bài .