- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Nhất Niệm Thành Kỳ
- Chương 15
Nhất Niệm Thành Kỳ
Chương 15
Bước chân của Bạc Mộ Vũ rõ ràng là nóng vội hơn trước đó rất nhiều, nhanh chóng đi về phía Giang Trần Âm.
Nhìn thấy Giang Trần Âm không đeo kính râm, đột nhiên nàng phản ứng, nhìn qua nhìn lại bốn phía xung quanh. May là danh tiếng của Giang Trần Âm không quá lớn cho nên không có ai để mắt đến chỗ này.
Bạc Mộ Vũ nhẹ nhàng thở ra, hai tay nắm lấy cổ tay Giang Trần Âm, vội vàng thúc giục: “Dì Âm, con tan làm, chúng ta có thể có trở về rồi.”
Nàng đã gấp đến không chờ được nữa, muốn nhanh bước vào cuộc sống cùng với Giang Trần Âm, chỉ cần suy nghĩ đến vấn đề này, mặc cho trái tim nàng đang lạnh ngắt cũng trở nên nóng rực như Hỏa Diệm Sơn.
“Chờ một chút.” Một tay khác, Giang Trần Âm vỗ vỗ lên tay nàng sau đó nhìn về phía Tô Mạn đang đứng sau lưng nàng “Tô tiểu thư, xin chào.”
“Giang tổng, cửu ngưỡng đại danh.” [1]Tô Mạn tươi cười thiếu đi vài phần thân cận so với bình thường đối đãi Bạc Mộ Vũ, trong mắt mơ hồ mang theo nghi hoặc.
Ánh mắt Giang Trần Âm mang theo ý cười, nói với Tô Mạn: “Mộ Vũ tính khí vẫn còn con nít, ngày thường nếu có mang lại phiền phức cho Tô tiểu thư, mong cô bỏ qua.”
Bạc Mộ Vũ nghe vậy, hơi cúi đầu xuống.
Giang Trần Âm quay lại nhìn nàng, trong đôi mắt cười đó tràn đầy quan tâm và yêu quý.
“Không có gì, vốn dĩ tôi và Tiểu Vũ cũng là bạn bè với nhau.” Tô Mạn nhẹ nhàng cười nói, sau đó nhìn Bạc Mộ Mộ ôm lấy cánh tay Giang Trần Âm, chỉ nói thêm: “Chẳng qua hôm nay có một chút ngạc nhiên, không ngờ là Tiểu Vũ lại có quen biết với Giang tổng đây.”
Không chỉ là quen biết, hơn nữa còn rất quen thuộc.
Cô chưa từng thấy Bạc Mộ Vũ phải vội vội vàng vàng muốn đi đến bên cạnh một người như thế, cũng chưa từng chứng kiến một Bạc Mộ Vũ ôm lấy tay ai đó đến không mức muốn buông ra, càng chưa bao giờ nhìn thấy cái ánh mắt ấm áp hiện tại như chứa đựng cả mặt trời của Bạc Mộ Vũ .
Giang Trần Âm cười khẽ, đưa tay vuốt vuốt tóc Bạc Mộ Vũ, giải thích: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không hoạt bát, lại không thích nói chuyện, so với những đứa trẻ khác lúc nào cũng buồn chán.”
Tô Mạn cũng cười cười, gật đầu “Tôi biết, cũng không thể trách em ấy.”
Bạc Mộ Vũ giật giật tay áo Giang Trần Âm, mày cũng cau lại.
Giang Trần Âm hiểu rõ, liền nói với Tô Mạn: “Được rồi, chúng tôi đi trước đây.”
“Cứ tự nhiên.” Tô Mạn gật đầu.
“Học tỷ, ngày mai gặp lại.” Bạc Mộ Vũ gật đầu nói tạm biệt với Tô Mạn, sau đó bám chặt lấy Giang Trần Âm xoay người rời đi, bước chân vẫn nóng vội như cũ, như đang vội vàng muốn làm chuyện gì.
Bạc Mộ Vũ kéo Giang Trần Âm đi, tóc dài phía sau bị gió thổi lay động, vẫn duy trì trạng thái vì nóng vội mà Bạc Mộ Vũ không thể không nhanh hơn.
Dù cho là như thế, Giang Trần Âm cũng không hề phàn nàn, thậm chí Tô Mạn còn thấy cô quay đầu tươi cười với Bạc Mộ Vũ.
Đôi mắt Tô Mạn hơi khép lại, nhìn về phía hai người đang dần dần đi xa.
Tuy Giang Trần Âm là một nhà từ thiện có tiếng tăm, nhưng không phải đối với ai cô cũng đều hiền hậu như thế, ở độ tuổi này có thể làm bất kì điều gì, đương nhiên trên người cô phải có thứ khiến người khác bội phục.
Có thể khiến Giang Trần Âm trở nên như ôn nhu như thế, có lẽ chỉ có Bạc Mộ Vũ.
Nhiều năm trước, ở nội thành Tần Châu, Giang Trần Âm có mua một ngôi biệt thự trong khu liên bài biệt thự, lúc trước là vì tính chất công việc cho nên cô mới mua nó, giống như hai người anh của mình, thời gian làm việc của cô đều ở trong nội thành.
Khi cô rời đi, không nói với Bạc Mộ Vũ, tuy là một quyết định đột ngột nhưng cũng đã dự tính trước mấy ngày, bao gồm cả việc giao chìa khóa nơi này cho Bạc Mộ Vũ.
Vài ngày trước, Giang Trần Âm có nhờ người đến đây quét dọn, thay một số đồ dùng mới, hiện giờ mở cửa đi vào mọi thứ ở đây không khác gì trong ấn tượng trước đây của Bạc Mộ Vũ.
Biệt thự có ba tầng, với một tầng hầm, phía sau còn có một hoa viên nho nhỏ, gara và sân bãi có đầy đủ.
Không lớn như nhà cũ Giang gia, nhưng rất thoải mái và yên tĩnh, trước kia Bạc Mộ Vũ vô cùng thích nơi này.
“Dì Âm, có phải gì đã thay đổi đồ dùng trong nhà? Con nhớ trước đây sô pha không phải là màu này.” Bạc Mộ Vũ sờ sờ bộ sô pha, trong ấn tượng của nàng bộ sô pha không phải là màu trắng gạo của hiện tại.
Nhưng màu sắc lúc trước là gì, nàng nhớ không ra...
Còn cả bàn trà, bàn TV, hình như đều thay đổi.
Bạc Mộ Vũ dạo một vòng ở phòng khách, chỗ nào cũng bị nàng sờ soạng, giống như đây là lần đầu tiên đến nơi này.
“Ừ, mấy thứ mà con vừa chạm qua đều đã đổi mới.” Giang Trần Âm thấy nàng thích thú, cười cười hài lòng.
Bạc Mộ Vũ cười, nhướng mày nhìn Giang Trần Âm, hỏi cô: “Chúng ta ăn cơm trước sao?”
Giang Trần Âm cong khóe môi “Con đói bụng?”
Bạc Mộ Vũ lắc lắc đầu.
“Vậy đi theo ta.” Giang Trần Âm bắt lấy cổ tay nàng, kéo nàng lên lầu hai trong ánh mắt khó hiểu.
Tuy rằng là trước kia Bạc Mộ Vũ luôn ở cùng một phòng với cô, nhưng Giang Trần Âm vẫn thu xếp cho nàng một phòng riêng, ở ngay đối diện phòng mình.
Cô đã sắp xếp xong đồ đạt của Bạc Mộ Vũ, quần áo đã treo lên, giường cũng trải xong hết.
Mà thứ làm Bạc Mộ Vũ phải mở to hai mắt, đó là một thứ có chiều cao gần bằng mình đang nằm trên giường……
Là cá heo? Không đúng, dáng dấp tròn vo như này, nhưng sao cả đuôi cá cũng không có.
“Đây là cái gì?” Bạc Mộ Vũ cầm thứ nàylên xem, ngũ quan nhìn thì lại giống gấu nhồi bông.
Nhưng tại sao một con gấu lại có thân mình dài như vậy?
“Mua cho con ôm ngủ.” Giang Trần Âm không nhịn cười được phải khoanh tay trước ngực.
Bạc Mộ Vũ vì phải nhìn con gấu bông này, không thể không ôm ấy nó, Giang Trần Âm cười càng lợi hai.
Đây là đang nói mình con nít sao?
Bạc Mộ Vũ đang ôm con gấu bông, suy nghĩ một lúc, sau đó buông xuống.
“Con không cần.”
Giang Trần Âm thu ý cười, đi qua ôm lấy vai nàng, ôn nhu hỏi: “Sao vậy? Đột nhiên thay đổi nơi ở, ta sợ con không ngủ được cho nên mới mua nó cho con, không phải sẽ tốt hơn sao?”
Đúng thật là Giang Trần Âm không có ý gì khác, chỉ là lo lắng nàng sẽ không ngủ được, hơn nữa tuy là trước kia đã rất nhiều lần hai người ngủ cùng nhau, nhưng đây cũng chỉ là đề phòng chuyện nhỏ này thôi.
Bạc Mộ Vũ lắc đầu, giật giật tay áo Giang Trần Âm, cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Con không thể ngủ cùng dì sao? Con ôm dì là tốt rồi.”
Giang Trần Âm chớp chớp mắt, tại sao mình không nghĩ tới chuyện này? Bạc Mộ Vũ ôm mình ngủ cũng không phải không thể, nhưng nghĩ kĩ lại, hình như có chỗ nào đó không đúng.
Nàng cười nói: “Tốt nhất là để ta ôm con, con lùn hơn ta, nếu mà để con ôm ta cảm giác không thích hợp.”
“Con cao một mét bảy, chỉ thấp hơn dì ba centimet.”
Giang Trần Âm vẫn cười nói: “Được thôi, Mộ Vũ của chúng ta không lùn.”
“Vậy con sẽ ngủ ở phòng dì được không?” Bạc Mộ Vũ hỏi cô, hiện tại đây là vấn đề quan trọng nhất.
“Ừm……” Giang Trần Âm lót cằm trên vai Bạc Mộ Vũ, nhìn qua tủ quần áo và công văn đã dọn dẹp gọn gàng, nghĩ nghĩ sau đó nói: “Được, vậy thì ngủ phòng của ta. Đồ vật gì cần dùng thì đến đây lấy, không cần phải đem qua, có được không?”
Bạc Mộ Vũ tươi cười, răng nanh lộ ra đồng thời bắt chước cách nói của Giang Trần Âm hỏi lại cô: “Được, vậy buổi tối con ôm dì ngủ, có được không?”
“Không được.”
Giang Trần Âm cười buông nàng ra đi về phía cửa, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, xoay người lại nâng cằm lên, ánh mắt nhìn về con gấu bông thân dài như Kim Cô Bổng kia.
“Ôm nó lên, nếu không sẽ không được qua đây.”
“Không thể không ôm theo sao?”
“Không được, không ôm theo thì tối nay con cứ ngủ một mình bên này.” Đôi mắt Giang Trần Âm hiện lên ý cười, buồn cười nhìn Bạc Mộ Vũ ngoan ngoãn đi ôm con gấu bông kia.
Nhìn qua thật là ngoan a, đã đi làm rồi mà vẫn đáng yêu như trước, hoặc nói là càng ngày càng đáng yêu.
Rốt cuộc một người đã có chức nghiệp rồi vẫn phải ôm theo con gấu bông đi, biểu cảm thì lạnh lùng mang theo chút úy khuất, bộ dáng rất bất bình, làm sao không đáng yêu được chứ?
Giang Trần Âm nén cười đi về phòng, cảm thấy mình hình như rất thích với những chuyện thế này.
Bạc Mộ Vũ ôm gấu bông đi qua phòng Giang Trần Âm, nhưng vừa rồi Giang Trần Âm chỉ khép hờ của phòng. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau khi đi vào mới nhìn thấy Giang Trần Âm đưa lưng về phía cửa thay quần áo.
Bởi vì phải đi làm nên Giang Trần Âm mặc trên người là tây trang màu xanh biển, tóc đen xoăn dài xõa loạn phía sau, khí tức vừa vũ mị vừa cấm dục.
Cô cởi bỏ áo khoác tây trang bên ngoài và quần dài, sơ mi trắng chảy xuống hai vai, một màn này vừa lúc diễn ra trước mắt Bạc Mộ Vũ khi mở cửa đi vào. Ngay sau đó, áo sơ mi bị cô tùy ý ném lên giường, tiếp theo đó là nội y.
Rõ ràng chỉ là một cảnh đơn thuần như thế, nhưng với Bạc Mộ Vũ lại có một lực hấp dẫn khó nói, tựa như tiết tấu được tua chậm của điện ảnh.
Tóc dài phía sau theo động tác của cô mà vũ động, chân dài eo thon, mỗi một động tác đều làm say lòng người.
Gương mặt Bạc Mộ Vũ ở phía sau con gấu bông, đôi mắt cứ chăm chăm nhìn, chân cũng quên bước.
Tiếng cửa tủ quần áo được Giang Trần Âm mở ra vang lên, Bạc Mộ Vũ bị tiếng động này làm bừng tỉnh, chớp chớp mắt, lúc này chân bất giác hoạt động, sau đó luống cuống tay chân nâng gấu bông che khuất hai mắt mình.
Nàng không biết vì sao mình lại làm động tác này, chỉ cảm thấy một màn như thế cứ nghĩ là sẽ tiếp tục xem nhưng có cảm giác ngượng ngùng không hiểu được.
Nàng nắm chặt thân mình mềm mại của gấu bông, nghĩ thầm rõ ràng trước kia không phải cũng đã thấy qua rất nhiều lần.
Chỉ là hiện tại càng tưởng tượng, hình như càng ngượng ngùng……
Giang Trần Âm mặc quần ngắn và một chiếc áo thun, cả người thoải mái xoay lại, vừa xoay qua thiếu chút nữa là cười phá lên.
Trong khi đầu óc Bạc Mộ Vũ vẫn còn hỗn loạn, thì bên tai liền nghe thấy giọng nói của Giang Trần Âm: “Vừa rồi không phải còn nói là không cần? Bây giờ thế nào lại ôm lên hôn như thế?”
Giang Trần Âm vừa nói vừa đem gấu bông trong tay Bạc Mộ Vũ ném lên giường, sau đó ôm lấy vai nàng đi ra cửa, cười nói: “Được rồi, đi xuống nấu cơm, ta nấu cho con mấy món ngon.”
“Con không có hôn nó, đó là con…… con……” Bạc Mộ Vũ không quên giải thích, vừa nói vừa chỉ chỉ tay về phía sau.
Giang Trần Âm mang theo ý cười, tha cho nàng nói: “Ừm, không có hôn, là ta nhìn nhầm. Mộ Vũ của chúng ta là người lớn, không cần gấu bông.”
Bạc Mộ Vũ cắn cắn môi, không biết nên giải thích thế nào, cho nên đành im lặng đi xuống lầu một.
Giang Trần Âm lấy nguyên liệu nấu ăn ra, sau đó kinh ngạc nói: “Khoan đã, con chưa thay quần áo.”
“Con quên mất.” Bạc Mộ Vũ sờ sờ cúc áo tây trang của mình, nâng mắt nhìn, hai má phồng lên.
Giang Trần Âm cười cười: “Ta cũng quên nhắc nhở con.” Cô dừng lại, sau đó kéo Bạc Mộ Vũ qua, cười nói: “Không cần thay, ăn xong thay cũng được. Ở phòng khách chờ ta hay là cùng nhau làm?”
“Cùng nhau làm, con cũng sẽ nấu cơm.” Ánh mắt Bạc Mộ Vũ rất kiên định mà trả lời.
Giang Trần Âm có chút chờ mong, cổ vũ: “Được, vậy cố lên.”
Cô không rõ là Bạc Mộ Vũ biết nấu ăn từ khi nào, trước kia chưa từng nhìn thấy, có lẽ là khi lên đại học. Lúc đó hai người không thường xuyên liên lạc, những chuyện Bạc Mộ Vũ nới với cô không nhiều cũng không ít, chỉ là hoàn toàn không nhắc đến chuyện nấu ăn.
Hai người phân công hợp tác, người này rửa rau, người kia nấu cơm, một người nhặt rau, người khác thái rau.
Bạc Mộ Vũ cởi bỏ áo ngoài tây trang, xoắn tay áo sơ mi lên đến khủy tay, đang nhặt rau mầm.
Giang Trần Âm thái thịt, không quay lại nhìn dặn dò nàng: “Con đừng ném bỏ phần non mà đem phần già để lại.”
Ánh mắt Bạc Mộ Vũ tập trung nhìn rau xanh trong tay, bình đạm nói: “Sẽ không.”
Giang Trần Âm không nói gì, Bạc Mộ Vũ nhanh chóng nhặt xong phần rau còn xót lại, sau đó đứng bên cạnh chờ Giang Trần Âm.
Thấy từng lát thịt nghiêng nghiêng trên thớt gỗ ngày càng nhiều, nàng đưa tay lấy ra một cái đĩa từ trong tủ chén, lúc Giang Trần Âm vừa xoay người sang liền đưa ngay cho cô.
Giang Trần Âm nhướng mày, nhìn về bên kia của nàng. Rau xanh đã nhặt xong, cải trắng rửa sạch sẽ, hơn nữa bày biện rất chỉnh tề, trên lá cải còn đọng lại bọt nước, thoạt nhìn qua thật tươi mới.
Giang Trần Âm cười cười nhìn nàng, khắc chế xúc động muốn xoa xoa mặt nàng, rốt cuộc thì cô vẫn chưa thái thịt xong.
“Mộ Vũ, khi nào thì ba mẹ con trở về?”
“Trước sinh nhật con chắc là sẽ trở về.” Bạc Mộ Vũ đứng bên cạnh Giang Trần Âm, chuyên chú nhìn cô thái thịt, nghe âm thanh thật nhỏ của lưỡi dao tiếp xúc với thớt gỗ.
“Vậy thời gian còn có một tháng, cũng không lâu lắm.” Giang Trần Âm thấp giọng cười.
“Ừm, không lâu lắm.” Ánh mắt Bạc Mộ Vũ nâng lên, chuyển từ lưỡi dao sang sườn mặt dịu dàng của Giang Trần Âm “Nếu có thể hơn một tháng thì thì tốt thật, một tháng quá ngắn, không đủ.”
Giang Trần Âm vẻ mặt càng trở nên ôn nhu, khóe môi cong lên: “Vậy thì ở lâu hơn một chút, đâu phải là ta không cho con ở.”
Bạc Mộ Vũ vẫn như cũ chăm chú nhìn Giang Trần Âm, không có câu trả lời. Nếu có thể nói chính xác hơn, nàng hy vọng sẽ không có kết thúc.
Những lời nói mà Diệp Hạ Lam dặn dò nàng vào ban sáng vẫn còn vang bên tai nàng, những suy đoán trong lòng nàng lúc này lại được gợi lên, cùng với những điều không thể nói thành lời.
Nàng không hy vọng bên cạnh Giang Trần Âm sẽ có một người thân mật, nhưng lại hy vọng Giang Trần Âm có người để chia sẻ tâm sự, có người để dựa dẫm. Giả sử như thật sự có ngày này, ở trong mắt Giang Trần Âm nàng không thể cứ mãi tùy hứng, bởi vì nàng không phải là trẻ con.
Cho nên, thật sự mình còn có thể túy ý nữa sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả thở dài một hơi, không biết nói gì.
Hết chương 15
[1]: cửu ngưỡng đại danh《 久仰大名》: ý nói danh tiếng lớn của một người, đã nghe thấy hoặc được biết đến từ rất lâu.
Ed: Để m.n chờ lâu :v
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Nhất Niệm Thành Kỳ
- Chương 15