Cô không tự chủ được mình mà cong môi, cô muốn giữ thái độ xem kịch hay này mà nhìn Lục Hướng Bắc. Cô vốn muốn tìm Lục Hướng Bắc đòi lời giải thích, bây giờ thì hay rồi không cần cô nói nữa. Ánh mắt bất giác vượt qua Lục Hướng Bắc nhìn Lâm Tử và Thành Chân phía sau anh, hai người này dường như cũng đang xem kịch hay giống cô vậy... Nụ cười của cô dần lớn hơn, hai người đó ngượng ngùng không dám nhìn phía trước mà chỉ dám nhìn nhìn bốn phía không thì đơn giản là nhìn lên trần nhà. Chỉ có Lục Hướng Bắc là vẫn án binh bất động, nhận trà rồi thản nhiên lên tiếng "cảm ơn ", sau đó đi vào phòng tổng giám đốc. Lâm Tử và Thành Chân tỏ vẻ phục tùng cùng theo vào.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Như vậy là kết thúc sao? Ánh mắt Đồng Nhất Niệm lướt qua mặt từng người, từng người một, phần lớn đều tỏ ra thất vọng. Những người này chắc đều mong cô và Lục Hướng Bắc to tiếng một trận đây mà? Còn may là lý trí còn sót lại của cô đã phát huy tác dụng nhắc nhở cô lúc này nhất định không được kích động nếu không hình tượng của cô sẽ không còn nữa: "Không còn việc gì làm sao?" Cô không nặng cũng không nhẹ mà lên tiếng làm cho tất cả thư ký trở về vị trí chỉ trừ cô gái Ngũ Nhược Thủy đang đứng trước mặt kia...
Ngũ Nhược Thủy rất khiêm tốn chào hỏi cô: "Chào chị, em tên Ngũ Nhược Thủy, là thư ký mới tới, trước đây em chưa từng nhìn thấy chị, mong được chị chỉ bảo!"
Cô em này thật biết làm người khác hài lòng. Nếu không phải biểu hiện trong cuộc nói chuyện của cô ta với Lục Hướng Bắc vừa rồi rõ ràng đến vậy, có thể cô còn rất thích cô ta. Đồng Nhất Niệm mỉm cười:: "Chào em, đều làm việc cho công ty cả, hợp tác vui vẻ!"
Sau đó cô quay người lại thì nhìn thấy nhiều thư ký cố nén cười, khi phát hiện ánh mắt tà ý của Di Đóa liền hiểu ra, những người này đều không nói cho Ngũ Nhược Thủy biết vị trợ lý phó tổng kiêm giám đốc phòng thư ký Quốc tế Đồng thị cô đây chính là Lục phu nhân... Thôi được đã không biết thì cô cũng vờ như không biết đi.
Cô đã nhận ra rằng tự mình đến thảo phạt Lục Hướng Bắc là sai lầm, cũng may là vẫn chưa bắt đầu, đang định trở về văn phòng thì Lâm Tử đột nhiên xuất hiện nói với cô: "Giám đốc Đồng, tổng giám đốc gọi cô."
Cái gì cơ? Bây giờ đã gọi anh ta là tổng giám đốc rồi sao? Chữ phó kia trực tiếp bị bỏ đi rồi... Đồng Nhất Niệm nở nụ cười với bộ dạng làm việc công đi vào văn phòng anh. Lâm Tử chu đáo đóng cửa lại.
"Lục tổng có gì phân phó?" Đồng Nhất Niệm ngồi xuống ghế đối diện anh.
Anh đang vùi đầu xem văn kiện nghe thấy tiếng cô liền ngẩng đầu lên nhìn cô bằng đôi mắt sắc bén nhưng lại bình thản. Cô không hề sợ hãi, cũng nâng cằm nhìn anh: "Lục tổng, nếu không có việc gì thì tôi phải ra ngoài làm việc rồi!"
Anh thở dài: "Niệm Niệm, vẫn chưa hết giận sao?"
Hết cái đầu anh ý! Cô hận không thể tát một bạt tai lên gương mặt đẹp trai của anh nhưng đáng tiếc đây lại là công ty! Cô mím chặt môi không nói lời nào, Lục Hướng Bắc đành chăm chú nhìn cô: "Nhược Nhược là anh đưa vào công ty, cô ấy mới tốt nghiệp chưa có kinh nghiệm lại nhút nhát, anh muốn cô ấy trực tiếp theo chúng ta, nếu có thời gian, em hãy chỉ dạy cho cô ấy."
Nhược Nhược? Gọi thật là thân thiết! Nhút nhát? Cô ta vừa rồi như vậy mà còn gọi là nhút nhát? Chỉ còn thiếu nước trực tiếp nhảy vào lòng anh thôi! Cô nheo mắt, cười gần như tỏ ra sự ác ý: "Dạy cô ta cái gì? Dạy cô ta cùng anh lên giường như thế nào sao?"
*******Hết chương 9