Cô muốn nôn ra nhưng anh lại bịt chặt môi lại. Chuyển động cùng ma sát mạnh mẽ bá đạo nhưng không thiếu sự dịu dàng làm cô không thể thoát ra được, cũng không thể tránh được chỉ còn cách nuốt chất lỏng đó vào. Từ cổ họng đến dạ dày nhóm lên một ngọn lửa nóng bỏng.
Cô nghe thấy âm thanh anh vứt ly thủy tinh trên mặt đất, trong lòng có chút tức giận nhen nhóm. Cô thích nhất bộ ly thủy tinh Swarovski đó. Sao có thể để thiếu một chiếc chứ? Vì thế sự tức giận vừa nhen nhóm rất nhanh chóng cùng rượu whisky ngày càng nhiều trong kẽ răng nhóm lên ngọn lửa lớn.
Anh dần dần thâm nhập làm cô bị choáng ngợp, bất ngờ nuốt xuống, có một ít tràn ra ngoài miệng chảy dọc theo cằm cô xuống cổ thậm chí còn chảy xuống ngực. Mãi đến khi nuốt giọt cuối cùng xuống, lưỡi anh mang theo hương vị whisky nóng bỏng dính sát vào cô.
Khác hoàn toàn với những nụ hôn trước đây làm cho cô không thể thở nổi. Anh len lỏi mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô. Anh kí©h thí©ɧ mọi tế bào trên cơ thể cô. Cô nắm chặt tóc anh, mong anh mau chóng dừng lại nếu không thì chỉ một giây nữa cô sẽ chết vì ngạt thở mất. Nhưng mà cô lại trầm mê vào trò chơi này, nguy hiểm mà lại kí©h thí©ɧ.
Anh cuối cùng cũng chịu rời môi cô. Cô cuối cùng cũng đã được hít thở rồi. Nhưng làn môi nóng bỏng của anh lại men theo những nơi rượu whisky chảy lúc nãy hít vào, từ cằm, cổ rồi đến ngực. Mỗi giọt rượu được anh hôn đến sạch sẽ. Mỗi nơi anh hôn qua đều có một đóa hoa đang nở đỏ hồng. Tay anh đặt sau lưng cô thành thục cởi bỏ nút áo ngực. Cô có thể nghe thấy âm thanh nút bị cởi. Cô kí©h thí©ɧ mất kiểm soát nâng ngực lên. Anh cười nhẹ liền hôn lên.
Ngọn lửa của rượu whisky trong cơ thể cô càng cháy lớn hơn. Mỗi lỗ chân lông trên người cô đều đang bốc cháy, cơ thể cô uốn một đường cong đầy mỹ lệ. Đầu ngón chân cũng bắt đầu co giật, trong cổ họng phát ra những tiếng rên mơ hồ.
Bỗng nhiên anh dừng lại, nhanh chóng chỉnh lại quần áo cô, nhòn cô từ trên xuống dưới rồi cười. Gương mặt cô bốc hỏa, không thể hít thở, sững sờ nhìn anh. Phanh xe khẩn cấp sao? Như vậy thật không giống anh một chút nào.
Anh hài lòng nhìn phản ứng của cô, hôn nhẹ lên trán cô cười hỏi: “ Thế nào? Uống rượu với lưu manh vui hơn đúng không?”
Tên này! Lại trêu đùa với cô sao? Đẩy anh ra, nhảy xuống khỏi đầu gối anh, lấy lại hơi thở bình thường rồi lại không biết nên nói gì. Tên đáng chết này, rồi sẽ có ngày làm loạn tinh thần cô mất! Cô kinh ngạc một lúc liền nối một câu: “Lục Hướng Bắc! Anh mau đền ly rượu kia cho tôi!”
Anh lại cười lớn. Cô chỉ đứng nhìn anh cười, nghĩ không biết có nên tiến lên cắn cho anh một phát nữa không. Đợi mãi cho đến khi anh không cười nữa liền bày ra bộ dạng nghiêm túc nói: “Lục phu nhân đi làm chút gì ăn đi, anh vẫn chưa được ăn tối đâu! Không ăn no thì lấy sức đâu làm việc?” Nói thì có vẻ nghiêm túc nhưng nhìn ánh mắt anh sáng lên, môi thì mím mím, rõ ràng là vẫn còn muốn cười cô nữa mà.
Có gì đáng cười đâu chứ? Cô ngẩng đầu lên, học thần thái của anh xoa mặt anh: “Lục tiên sinh, đàn ông không phải lấy về để hầu hạ mà là để…hưởng thụ!” Thứ lỗi cho cô, những từ ngữ mờ ám như vậy cô vẫn khó nói thuận miệng được! Thật đúng là không dễ để bắt chước Lục Hướng Bắc mà.
“Lục phu nhân, em đúng là ngày càng giống anh rồi!” Anh không để ý tay cô đang xoa nặn khuôn mặt đẹp trai của anh, ý cười ẩn nhẫn trên khuôn mặt vẫn duy trì.
******Hết chương 38