Đầu hẻm Dung Thụ có một quán ăn nhỏ, quán ăn bà Lương. Đám người Đồng Nhất Niệm khi còn đi học thường ăn ở quán này, lúc đó vẫn chỉ là quán ăn nhỏ rộng vài mét vuông, nhưng chỉ có những món ăn gia đình thường ngày nhưng vì ông bà chủ rất tốt với bọn trẻ đặc biệt là Đồng Nhất Niệm nên bọn họ mới thích đến.
Mỗi lần họ đến ăn cơm thường đưa thêm hai món ăn, bà chủ là thím Lương còn thường tết tóc cho Đồng Nhất Niệm bằng chính chiếc lược của mình. Khi những ngón tay ấm áp của thím Lương vuốt ve mái tóc mình, cô thường nhớ lại người mẹ mơ hồ trong ký ức của mình, vì vậy côbcàng yêu nơi này hơn.
Bây giờ tiệm đã lớn rồi nhưng chú Lương và thím Lương đối xử với họ vẫn như trước, thấy hai người bọn họ tới liền đưa ngay vào gian phòng tốt nhất, thậm chí không cần họ gọi món mà tự nhiên đưa lên những món họ thích ăn.
Kiệt Tây hiểu rất rõ sở thích của cô, xem tiết mục truyền hình như thế nào, uống nước hoa quả gì, ăn đồ ăn vặt gì trước khi ăn cơm, tất cả đều không sai, chuẩn bị đầy đủ sau đó cười đầy tự tin trước mặt cô: “Thế nào? Thoải mái không? Em không tin chị ở cùng Lục Hướng Bắc có thể thoải mái như thế này!”
Cô cắn một hạt đậu sắt khẽ cười. Cô là một người kỳ lạ, nào là hạt điều, hạt thông lại không thích ăn chỉ thích ăn loại hạt đậu sắt lỗi thời này thôi. Cô thường cắn đến đau cả răng mà không biết chán. Lục Hướng Bắc liệu có phải là hạt đậu sắt cứng nhất này? Cô cắn không vỡ nhưng vẫn cứ nghiện.
“Niệm Niệm, hối hận rồi sao? Hối hận rồi thì vòng tay em vẫn luôn mở vì chị!” Kiệt Tây mở vòng tay hướng tới trêu cô.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt còn mang chút trẻ con, khỏe mạnh, trẻ tuổi của Kiệt Tây dưới ánh đèn. Cô tự hỏi bản thân, Đồng Nhất Niệm mày tự tìm sự bức bối bây giờ đã hối hận rồi sao? Hối hận sao? Cô thật sự không biết, cô chỉ biết Kiệt Tây đang hết sức chân thực đang đứng trước mắt cô, còn Lục Hướng Bắc thì cách cô thật xa thật xa. Nhưng có một điểm cô hiểu rất rõ, Kiệt Tây là em trai, trước đây là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng vẫn là vậy. Cô liền cười, tiếp tục cắn đậu sắt: “Vòng tay đó của em hãy giữ lại cho các đàn em của em đi! Chị là cần núi lớn chứ không cần cái nhỏ không đáng kể như vậy, vắt mũi còn chưa sạch!”
Mặt Kiệt Tây đỏ lên, có chút tức giận. Không sai, cậu lúc nhỏ thích khóc chảy nước mũi, không tìm được chị Niệm Niệm là lại khóc, lần cuối cùng cậu khóc là ngày cưới của cô, cậu khen cô, vì cô làm đôi giày thủy tinh chỉ rơi lệ chứ không phát ra tiếng.
Đồng Nhất Niệm từ nhỏ đã bị người trong nhà coi như cái boong, cô thường mặc quần áo thừa của em gái, có khi nhà tổ chức tiệc, lễ phục của cô thường không đủ mặc, chỉ có Kiệt Tây và Khang Kỳ mới phát hiện ra cô mặc lễ phục đã từng mặc. Thẩm Khang Kỳ khi đó sẽ mua cho cô, còn Kiệt Tây thề sẽ cho chị Niệm Niệm những quần áo đẹp nhất. Kiệt Tây có tài năng thiên bẩm đáng ngờ về thiết kế trang phục, học trung học bắt đầu thiết kế quần áo cho Đồng Nhất Niệm, tốt nghiệp trung học vốn muốn học chuyên ngành thời trang nhưng ba cậu sống chết cũng không đồng ý, cuối cùng vẫn học ngành quản lý thương mại, thiết kế trang phục vì thế mà cũng bị ba cấm chặt.
Không còn cách nào khác Kiệt Tây đành bỏ xuống niềm yêu thích. Đồng Nhất Niệm thấy cậu như vậy rất đáng tiếc liền rút vốn cùng cậu mở phòng làm việc khi cậu học đại học năm nhất. “ Y Niệm” được thành lập từ đó. Vài năm trở lại đây làm ăn rất thuận lợi, khá có tiếng tăm trong khu giành cho các phu nhân giàu có này. Nhưng bọn họ không dám để ba của Kiệt Tây biết, vì thế khi đăng ký tiệm đã dùng tên của Vi Vi, những người biết chủ thật sự của Y Niệm là Đồng Nhất Niệm và Kiệt Tây rất ít.
*****Hết chương 34