Khi về nhà, là Lục Hướng bắc lái xe đưa họ về. Mỗi khi đi xe cùng ba đều là Lục Hướng Bắc làm tài xế. Đồng Nhất Niệm rất khinh thường hành động này của anh. Đây là một trong những hành động đáng khinh bỉ của Lục Hướng Bắc để làm vừa lòng ba cô. Do vậy, chỉ cần mỗi lần cô hơi thể hiện ra sắc thái khinh miệt của mình thì sẽ nhận được sự giáo huấn của ba. Vì thế, suốt đường đi cô chỉ nhìn ra ngoài xem phong cảnh mà không nói một câu chỉ nghe ba vợ và con rể nói chuyện rất bui vẻ.
Khi xuống xe, Lục Hướng Bắc không quên xuống trước mở cửa xe cho ba và dìu ông xuống xe. Tần suất gọi ba của anh còn cao hơn cô. Nếu là bình thường, sau đó anh sẽ mở cửa xe cho Đồng Nhất Niệm rồi vòng tay qua ôm lấy eo cô, cùng đi vào nhà, có khi còn chỉnh lại tóc cho cô, chỉnh sửa cả quần áo cho cô nữa. Nói chung anh ở trước mặt ba cô sẽ hết sức dịu dàng chu đáo, làm cho mọi người trong Đồng gia cảm thấy anh là người chồng tốt, người con rể tốt. Nhưng hôm nay Đồng Nhất Niệm không cho anh cơ hội này, tự mình xuống xe trước cả ba rồi tự mình đi vào nhà.
Chỉ nhìn thấy một thân ảnh màu hồng chạy ra, không cần nghĩ Đồng Nhất Niệm cũng biết người đó là Đồng Nhất Lăng, tiểu công chúa Đồng gia yêu thích màu hồng. Đương nhiên người công chúa nhiệt tình chào đón không phải là cô mà là người nào đó sau lưng cô. Cô nghe thấy một giọng nói yểu điệu đang vang lên: “Anh rể, thứ anh đồng ý với em đâu? Anh đã mua cho em chưa ạ?"
“Anh mua rồi, đang trên xe đó, để anh đi lấy!”
Trong lòng Đồng Nhất Niệm cười lạnh, Lục Hướng Bắc muốn ở Đồng gia làm mọi thứ đều hoàn hảo sao? Chỉ e là không dễ dàng như vậy. Cô em gái bảo bối này của cô không phải cần một thứ đồ đơn giản như vậy, là một phụ nữ, cô có trực giác này. Nhất Lăng quá nhiệt tình với Lục Hướng Bắc. Cô không tin việc cô có thể nhận ra mà lão hồ ly Lục Hướng Bắc lại không nhận thấy? Có điều giả ngốc cũng được. Lão hồ ly đã nghỉ hưu là ba cô không thể không nhìn ra chỉ là vì tiều công chúa Đồng gia từ nhỏ muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Ba cũng phải bó tay với con bé. Dù sao bây giờ cũng sóng yên biển lặng, vẫn chưa xảy ra chuyện gì, cả nhà cứ giả vờ không biết đi, xây dựng một xã hội hài hòa mà ai cũng không muốn làm việc thừa thãi.
“Niệm Niệm, Hướng Bắc, các con đã đến rồi! Hôm nay mẹ đã dậy sớm tự mình mua đồ, tự mình xuống bếp làm món Niệm Niệm thích nhất, mau vào đây, đi rửa tay rồi ăn cơm!” Mẹ nhỏ đã ra mặt rồi, lại còn gọi tên cô trước, con người này thật ra là muốn vượt qua cô để hướng tới Lục Hướng Bắc.Đồng Nhất Niệm lại buồn cười, người này còn ảnh hưởng đến cả vị mẹ nhỏ này, cũng xem như cô được mở rộng tầm mắt. Cô bị xem như là không khí cũng không sao, dù sao từ lúc ba tuổi, cô đã luôn diễn vai không khí rồi. Còn Lục Hướng Bắc, rõ là chồng cô lại được mẹ con nhà này ra sức đón tiếp. Nghĩ cũng phải Đồng gia không có con trai, mà Lục Hướng Bắc trước mắt là quyết sách cao nhất của Quốc tế Đồng thị, giống như nắm chắc Lục Hướng Bắc là nắm chắc nửa cuộc đời còn lại vậy. Mọi người đều đã ngồi xuống bàn ăn. Lục Hướng Bắc tự nhiên ngồi cạnh Đồng Nhất Niệm còn Đồng Nhất Lăng không vui đành ngồi xuống bên còn lại của Lục Hướng Bắc mà gọi “anh rể anh rể” không ngừng.
Cuối cùng Đồng Tri Hành không thể nhịn nổi nữa liền gắt lên: “Nhất Lăng, ăn cơm còn không chịu ít lời đi! Thật không muốn để người khác ăn nữa sao?"
*******Hết chương 15