Còn chưa hiểu Lục Thần nói gì, tay hắn đã cởi bỏ chiếc qυầи иᏂỏ của cô, quả nho kia cũng vừa vặn được nhét vào bên trong.
Đồng Ngữ Hân hoảng loạn hét lên một tiếng, nhưng sau đó lại đưa tay lên bịt lấy miệng. Cô liên tục lắc lắc đầu cầu xin.
"Chỗ đó... Không thể cho vào được mà... Làm ơn lấy ra đi."
Bên trong ấm nóng, vì kí©h thí©ɧ lại liên tục rót nước làm tay hắn ướt đẫm. Hắn có thể cảm nhận rất rõ chỗ đó của cô đang co thắt lại kịch liệt.
Lục Thần lùi lại kéo khoá quần xuống. Hắn chồm tới hôn lên trán Đồng Ngữ Hân, tay vẫn cố định chặt hai tay cô trên đỉnh đầu. "Ngoan... Một chút thôi."
Hạ thân tiến vào bên trong, chèn ép quả nho nhỏ vào giữa. Cô có thể cảm nhận rõ mồn một vật căng trướng ở bên trong bụng mình. Theo từng nhịp đâm thúc ra vào, quả nho bị ép đến mức phải chảy nước.
Đồng Ngữ Hân thở dốc, hai tay cố víu vào vai người kia. Mặt cô nóng bừng, ngay cả thân thế cũng thế... Chính là đang không ngừng tiếp nhận hắn.
Hôm nay làm tại nơi này lại không mang theo thứ để phòng tránh. Nghĩ đến chuyện này Đồng Ngữ Hân lại càng hoảng sợ hơn, cô nắm chặt lấy vai Lục Thần nói nhỏ. "Không được... Không được... Không có bao."
Hắn hiện tại đã bị cái gọi là du͙© vọиɠ nhấn chìm, ánh mắt mờ đυ.c như phủ một màn sương, mà mĩ cảnh trước mặt lại chính là cô gái đang nằm dưới thân hắn nỉ non. Tất nhiên lời Đồng Ngữ Hân nói không thể lọt vào tai hắn, hắn cảm thấy nếu làm không bao cũng tốt. Khiến cô mang thai rồi thì sau này Đồng Ngữ Hân sẽ không có lý do để rời đi nữa.
Mặc cho cô cào trầy xước cả lưng lẫn vai hắn vẫn tiếp tục đâm thúc, hạ thân đưa đẩy ngày càng mạnh. Đồng Ngữ Hân đã hoảng đến mức phải khóc nấc lên.
Đột nhiên Lục Thần dừng lại, đôi môi hôn lên mi mắt cô. "Sao lại khóc rồi."
"Anh... Anh không chịu nghe... Hức..."
"Em không muốn mang thai con của anh sao?"
Đồng Ngữ Hân quả thật không biết nên trả lời thế nào cho phải. Cô chỉ là vẫn chưa sẵn sàng để mang thai, cũng chưa sẵn sàng xác nhận rõ được tình cảm của mình với người trước mặt này là gì.
Có lẽ cô đã có chút dao động, nhưng người đàn ông này liệu có thật sự yêu thích cô không. Hay đó chỉ là nhất thời... Vì vốn dĩ quan hệ của hai người chỉ xoay quanh cái được gọi là giao dịch tiền tình.
Lục Thần đưa vật kia ra ngoài, cả người hắn căng cứng lên. Gương mặt không rõ cảm xúc nhìn cô.
Đồng Ngữ còn cho rằng vì cô mà hắn sẽ thấy mất hứng mà dừng lại. Nào ngờ cả người bị lật lại, hắn hùng hổ ghì đầu cô xuống gối, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai.
"Em không thể cho anh một đáp án đúng không?"
"Tôi... Tôi không biết nữa..." Vừa nói xong đã cảm nhận được vật mát lạnh chui tọt vào trong hoa hu.yệt. Đồng Ngữ Hân nửa quỳ nửa nằm trên giường tròn mắt, hắn lại cho thêm gì vào vậy?
Không lẽ đã làm hắn tức giận thật rồi sao? Cô chỉ là không thể đưa ra một lời giải đáp thôi mà, có cần tới mức vậy không.
Còn chưa hoàn hồn, Lục Thần đã đưa thứ kia vào lần nữa. Lần này hắn làm vô cùng nhẹ nhàng, nhưng như vậy lại làm cho quả nho vừa rồi đi vào sâu hơn bên trong.
Nước nho ngọt ngào bị chèn ép rỉ ra chảy xuống dọc theo hai mép đùi cô. Không biết như vậy bao lâu, hai chân cô vì nửa quỳ trên giường mà run lên lẩy bẩy.
Cả thân thể dường như cũng đã kiệt sức, lúc này Lục Thần lại tăng nhanh tốc độ, hắn ôm lấy cô, hạ thân cứ đâm chọc liên tục vào điểm mẫn cảm. Đồng Ngữ Hân chỉ biết rêи ɾỉ trong cổ họng, cảm giác vừa sung sướиɠ xen lẫn đau đớn khiến cô chẳng thể phân biệt nổi trời trăng gì nữa.
Cứ như vậy không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng cô cảm nhận được bên trong bụng mình căng lên. Cảm giác nóng ấm từ dịch thể của hắn ta bắn vào trong cô. Đồng Ngữ Hân run lên kịch liệt, sau đó hai mắt cô khép chặt lại ngất lịm đi.
.........
Ôn Dịch lái xe đưa Hàn Mạt Doãn về nhà, suốt cả dọc đường trên xe cô ta đều im lặng không nói lời nào.
Hắn biết Hàn tiểu thư lại tức giận rồi, bản tính đó bao nhiêu năm cũng chẳng thể thay đổi dược, tự thân gây hoạ rồi lại đổ lỗi cho người khác. Xem ra lần này Lục Thần làm cô ấy phải bẽ mặt, cũng xem như là bài học thích đáng.
"Cô... Có thể tìm một người tốt hơn anh ta." Ôn Dịch vẫn không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng lại nói ra một câu không đầu không đuôi.
Hàn Mạt Doãn nghiến răng, "Tốt hơn? Ai có thể tốt hơn anh ấy chứ? Anh thì biết cái gì, người như Lục Thần chính là chỉ có duy nhất."
Ôn Dịch: "Vì sao cứ nhất định phải là anh ta?"
Hàn Mạt Doãn: "Anh ấy giàu có, đẹp trai, tính tình cũng tốt... Chúng tôi rõ ràng là môn đăng hộ đối."
Hàn Mạt Doãn nói rất nhiều, Ôn Dịch lại chỉ biết lặng thinh nghe cô nói. Hắn suy nghĩ một lúc, sau cùng cũng quyết định nói ra suy nghĩ của mình. "Nhưng anh ta không hề có tình cảm với cô. Vả lại không phải trong thành phố H này có rất nhiều người như cô nói sao?"
Hàn Mạt Doãn. "Như vậy thì đã sao? Tôi muốn Lục Thần, nhất định sẽ có được anh ấy... Dù có dùng thủ đoạn gì..."
Tay Ôn Dịch nắm chặt lấy vô lăng, ánh mắt hắn cũng tối dần đi. Trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ.
"Doãn Doãn thật sự quá cứng đầu."