Lúc Lục Thần đi đến cạnh giường, Đồng Ngữ Hân cùng lúc cũng nghiêng người sang một bên, hắn chạy nhanh đến đỡ lấy đầu cô. Không cẩn thận một chút nữa là đã va phải cạnh đầu giường.
Ban nãy dầm mưa cả chiều, đã thế hắn biết rõ cô sợ làm phiền nên không gọi cho hắn đến đón.
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy nữ nhân này quá mức ngu ngốc rồi, so với Đồng Ngữ Hân của những năm thanh xuân đó... Quả thật hiện tại đã thay đổi quá nhiều.
Nhưng đâu chỉ riêng cô, mà ngay cả hắn cũng thế, từ cậu thiếu niên gầy gò với cặp kính dày cộm bây giờ lại trở thành người đàn ông quyền lực bậc nhất trong thành phố, tiền tài, danh vọng... Bất kể thứ gì hắn cũng không thiếu. Ngay cả nữ nhân, hắn muốn đều sẽ có ngay một người phục vụ hắn trên giường.
Trong từng ấy năm vẫn không hề có thứ gì có thể khiến hắn phải động tâm. Cho đến khi hôm đó thấy tên Đồng Ngữ Hân một lần nữa trên báo chí, lòng ham muốn lại trổi dậy, hắn chính là muốn có được cô, nắm cô trong lòng bàn tay mình.
Đỡ cô nằm xuống giường, Lục Thần im lặng ngắm nhìn cô. Lần này nhất quyết sẽ không buông tay, cũng chính là không để Đồng Ngữ Hân thoát ra khỏi l*иg giam của hắn thêm lần nào nữa.
.........
Một đêm dài trôi qua, Đồng Ngữ Hân cảm thấy đây chính là đêm ngon giấc nhất từ lúc nhà cô phá sản đến giờ. Không phải căn nhà mới thuê không tốt, mà là cô đã sống trong giàu sang quá lâu đến mức bị chiều hư rồi.
Nơi đó tiện nghi không đầy đủ, làm đêm nào cũng phải trăn trở không ngủ nổi.
Ánh sáng xuyên qua chiếc rèm cửa màu xám nhạt chiếu rọi vào căn phòng, Đồng Ngữ Hân uể oải ngồi dậy, người vừa ngồi lên liền bị bàn tay khoẻ khoắn kéo xuống nằm lại giường.
Lục Thần rầu rĩ. "Nằm im."
"Sáng rồi sao?" Cô ngẩn ngơ dụi mắt.
"Ngủ thêm chút nữa."
"..." Tới đây Đồng Ngữ Hân mới ngẩn ra, Đêm qua cô đã ngủ cùng hắn, tuy hai người không làm gì, tay hắn vừa vặn đặt trên eo cô nhưng quần áo trên người lại gọn gàng vô cùng. Xem ra hắn không hề động thủ với cô.
Có điều cái biểu hiện không chút kiêng dè này cứ làm cô thấy cấn cấn.
Đồng Ngữ gạt mạnh tay đối phương ra. "Tránh xa ra..."
"Mới sáng sớm mà đã ồn ào gì chứ?" Lục Thần lật người, kéo Đồng Ngữ Hân ép dưới thân mình. Bản thân thì vùi mặt vào hõm vai cô khẽ thì thầm. "Em cựa mạnh quá chạm vào "nó" rồi đấy, đừng trách tôi..."
Cô ngượng chín mặt, "nó" ở đây không phải là thứ đó sao. Tên này sao cứ thích làm cô không biết giấu mặt vào đâu mới chịu được sao. Tên chết bầm nhà hắn...
Tức đến mấy cũng không giám chửi ra thành tiếng, chỉ giám chửi thầm trong lòng. Sau khi trả hết nợ, nhất định cô sẽ ngược lại hành hạ hắn, bắt hắn nhận lại gấp trăm lần... Khiến hắn phải quỳ xuống rửa chân cho cô. Đồng Ngữ Hân nheo mắt thầm cười.
Lục Thần. "...??"
.........
Vệ sinh cá nhân một chút, Đồng Ngữ Hân theo sau Lục Thần xuống nhà. Giờ mới để ý, hình như hắn ta sống một mình, ngoài hai người là cô và hắn thì chỉ còn lại người hầu trong nhà.
Người phụ nữ già đã đứng đợi sẵn bên bàn ăn, vẻ mặt hoà nhã mỉm cười với Đồng Ngữ Hân. "Thiếu phu nhân, thiếu gia! Mời dùng bữa."
Lục Thần mặt lạnh tanh kéo tay Đồng Ngữ Hân ngồi xuống bàn. Suốt cả bữa ăn lại chả ai nói tiếng nào, bất giác làm không khí trở nên ngượng ngùng.
Cô bịt miệng nói nhỏ với Lục Thần. "Chỉ có hai chúng ta thôi sao?" Cảm thấy vẫn nên đính chính lại một chút về số lượng người hiện tại.
Hắn ngước mắt, khó hiểu nhìn Đồng Ngữ Hân. "Em còn muốn ai khác à?"
"Cha mẹ anh... Không ở cùng sao?"
Không đợi Lục Thần lên tiếng, người phụ nữ kia đã nói trước. "Cha mẹ thiếu gia sống ở nước ngoài, mỗi năm sẽ về một lần vào dịp Tết..."
Cô gật gù, ra là vậy sao. Vậy nghĩa là căn biệt thự khổng lồ này là thuộc sở hữu của mình hắn... Chậc... Đúng là giàu có quá mức rồi.
Nếu đem đi so sánh, quả thật biệt thự nhà cô chỉ bằng một nửa căn biệt thự này. Rốt cuộc gia thế người này khủng khϊếp đến cỡ nào cơ chứ? Đồng Ngữ Hân chỉ cảm thấy đáng ra mình nên để ý về chuyện kinh doanh nhiều chút, bây giờ sẽ không cần phải khốn đốn suy đoán như vậy.
Bữa ăn diễn ra trong im lặng, không ai nói với ai một lời sau câu hỏi đó nữa. Đợi người hầu thu dọn sau bữa ăn, Lục Thần thảnh thơi ngồi trên ghế đối diện cầm tách trà uống, tay còn lại là một tệp hồ sơ dày cộm.
Đồng Ngữ Hân. "Ờm... Tôi... Tôi nên làm gì?"
Lục Thần vẫn không rời mắt khỏi tệp hồ sơ kia, ôn tồn nói. "Hửm? Em muốn làm gì?"
"Tôi không thể cứ ở chỗ này rồi ăn không ngồi rồi chứ!"
"À, em muốn tìm việc để làm sao?" Hắn bỏ tệp hồ sơ trên tay xuống. "Vừa hay thư ký của tôi bị ngã xuống cống, em thay đi."
Nói xong liền đứng dậy kéo Đồng Ngữ Hân ra xe, bị người kia lôi đi, Đồng Ngữ Hân chỉ biết ngơ ngác. Hắn ta nói thư ký bị ngã xuống cống sao? Có lý do nào thuyết phục hơn không vậy.