Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhất Niệm Cửu Thiên

Chương 68: Nhặt Được Bảo A!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhóm người Trác Phàm đi theo quản sự đến một tòa biệt viện lớn, ở giữa có một cái hồ trồng đầy sen, chính giữa là một cái sân làm bằng đá hoa cương hình tròn đường kính khoảng ba mươi thước.

Quản sự chỉ vào sân giữa hồ bảo nhóm thí sinh đi lên đó. Khi tất cả đã lên đầy đủ, quản sự liền đưa tay kết ấn, một lớp kết giới xuất hiện trước sự ngỡ ngàng của mọi người, hắn mở miệng: “Trong hai mươi người các ngươi chỉ có thể chọn ra tối đa năm người tiến trở thành đệ tử chính thức của Thiên Ma Tông chúng ta. Hãy nhớ làm mọi cách để sinh tồn và giết chết kẻ đi.”

Khi nói ra lời này, ánh mắt lão ta cực kỳ thâm ý nhìn về phía Trác Phàm, người có được Thiên Ma Lệnh.

Vừa lúc nãy, quản sự thấy tên đoán cốt bát trọng muốn khiêu khích Trác Phàm định xem xem thực lực của tên này thế nào. Nào ngờ chưa kịp nhìn ra điều gì đã bị thiếu niên kia dùng ý niệm giết người hạ sát đối phương. Hắn biết người có được Thiên Ma Lệnh hẳn là phải thể hiện thiên phú vô cùng tốt mới lọt vào mắt xanh của chấp sự đại nhân.

Ở bên trong sân, đám người kia bắt đầu đỏ mắt lên nhìn sang người bên cạnh giơ tay đánh chém. Thiếu niên kia thi thoảng đưa tay đánh bay một tên đoán cốt cao thủ sau đó vẫn chăm chú nhìn Trác Phàm mà nghĩ đến cái lệnh bài lúc trước hắn đưa cho quản sự.

Nhìn thấy Trác Phàm một màn này vẫn không có biểu hiện gì chỉ đứng ở đó như trời tròng làm hắn không khỏi nghĩ thầm: “Đã là ma đạo tu giả tại sao nhìn thấy tràng cảnh giết chóc như thế này lại không dao động? Chỉ cần nhìn thôi máu hẳn là phải sôi lên nhào vào đánh nhau mới đúng chứ?”

Ở bên ngoài, quản sự chăm chú nhìn Trác Phàm đứng đó không khỏi gật đầu khen thầm một tiếng: “Tên tiểu tử này tuổi còn nhỏ nhưng tâm cảnh không ngờ lại cao đến vậy. Dù trước mắt người chết vô cùng vô tận, tâm hắn vẫn lặng yên như tờ.”

Trác Phàm hoàn toàn nơi đây ngơ ngác nhìn cảnh tượng đang xảy ra. Những năm qua hắn kinh lịch qua không ít nguy hiểm, cửu tử nhất sinh đều có nhưng hầu hết là kẻ thù muốn giết hắn. Hắn có nguyên tắt làm người riêng, chỉ cần người không phạm ta thì ta không phạm người.

Đột nhiên một tên đoán cốt thất trọng đỏ mắt lao đến Trác Phàm vung chưởng. Hắn liền theo bản năng nâng quyền của mình lên đón đỡ.

“Bụp” một tiếng, tay của tên tu giả kia đã bị chấn nát, xương cốt theo đó mà lồi ra bên ngoài. Trong lúc hoảng sợ hắn bị một tên khác giết chết. Nhìn thấy một màn này, những tên khác có chút kiêng kị liền đồng loại quyết định giải quyết Trác Phàm trước.

Một luồng nguyên thần phán ra từ phía Trác Phàm, những tên cao tủ đoán cốt cảnh đang chạy đến đột ngột dừng lại rồi lại đồng loạt ngã xuống sân. Chỉ có thiếu niên kia không tấn công hắn còn đứng ở đó.

Nhưng khuôn mặt thiếu niên kia lúc này đã không thể che giấu được sự kinh hãi trong mắt. Hắn luôn nghĩ mình có được nguyên thần cường đại cùng khả năng của Thần chiếu cao thủ đã là thiên tài trong thiên tài, nào ngờ Trác Phàm tu vi nhìn qua thấp hơn hắn rất nhiều mà nguyên thần phát ra mơ hồ còn mạnh hơn hắn một phần.

Quản sự nhìn thấy cũng ngẩn người ra một chút, vội vàng mở ra kết giới nhảy lên chính giữa Trác Phàm cùng thiếu niên kia.

Lúc này, Trác Phàm trong mắt mới có chút hồn, hắn quay mặt sang nhìn quản sự rồi lại nhìn xung quanh với đôi mắt kỳ lạ dường như người vừa giết bọn chúng không phải là hắn.



Thật sâu nhìn Trác Phàm một cái, quản sự mở miệng cười nói: “Lần này thật đúng là nhặt được bảo a.” Sau đó không nói gì thêm mà chỉ phất tay bảo Trác Phàm cùng thiếu niên kia đi theo.

Một canh giờ sau, quản sự dừng lại trước một khu đất trống rồi đưa tay kết ấn.

Lập tức không gian trước mặt Trác Phàm dần hiện ra một cái cổng lớn. Đến giờ hắn mới hiểu, hóa ra khu đất trống này chỉ là do đại trận hộ tông dùng để che mắt. Không gian bên trong mới chính là Thiên Ma Tông thật sự.

Thiếu niên kia dường như không để tâm lắm chỉ quay sang nói với Trác Phàm: “Này, ngươi tên là gì a?”

Trác Phàm quay người lại nhìn hắn trợn mắt nói: “Trước khi hỏi người khác ngươi cũng nên giới thiệu mình trước đi chứ.”

Thiếu niên kia chu chu cái mỏ rồi lại nhăn miệng bĩu môi nói: “Bổn công tử tên là Triệu Nguyên được chưa. Nhanh trả lời ta ngươi tên gì?”

Trác Phàm không thể không công nhận nhìn cách tên Triệu Nguyên này biểu cảm làm hắn cảm thấy giống với con gái hơn là một tên con trai. Nhưng khuôn mặt hắn không hề biểu cảm chỉ lạnh lùng nói: “Trác Phàm.”

Triệu Nguyên còn muốn nói thêm gì nữa thì quản sự đã phất tay bảo hai người đi vào.

Trước mắt Trác Phàm hiện ra một khung cảnh vô cùng hùng vĩ. Năm tòa nhà to lớn, chỉ một tòa diện tích đã rộng ngang với mọt trấn của Bát thế gia. Riêng tòa nhà ở chính giữa đặt biệt cao hơn so với cái còn lại.

Nhìn Trác Phàm ngơ ngác một hồi, Triệu Nguyên bĩu môi nói nhỏ: “Làm như trước giờ chưa thấy không bằng.”

“Đúng là chưa thấy thật.”

“Ngươi!”

Nghe Trác Phàm thành thật nói làm Triệu Nguyên không khỏi vô ngữ. Hắn nguyên bản muốn chọc quê Trác Phàm nào ngờ tên này không ngại mà thẳng thắng nói như vậy.

Một mặt không thú vị, hắn nói: “Không thèm nói chuyện với ngươi nữa.”



Quản sự dẫn hai người Trác Phàm đi vào tòa viện phía Đông. Một lúc sau, ba người đã đến một hoa viên rộng lớn, xung quanh đều kín hoa cỏ. Một lão nhân khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi lưng hơi khòm đầu tóc muối tiêu đang cầm chổi quét rác. Thấy ba người đi tới, hắn vội vàng dừng nhấc chổi lên chạy tới chắp tay nói: “Bái kiến quản sự đại nhân!”

Hơi phất tay, quản sự nhìn lão nhân này có chút khinh thường nói: “Lục lão đầu, ngươi đi sắp xếp chỗ ở cho hai tên đệ tử mới này đi. Tiện thể nói một chút về cách sinh tồn ở Thiên Ma Tông này cho chúng nghe.” Nói xong hắn liền cất bước rời đi.

Lão đầu họ Lục nghe thấy thế liền gật đầu lia lịa cúi chào quản sự đang đi kia sau đó quay lại nhìn hai người cung kính nói: “Mời hai vị đi theo ta” Dọc đường đi, lục lão đầu nói cho Trác Phàm nghe không ít làm hắn cũng hình dung được môi trường sắp đến hắn ở là như thế nào.

Thì ra bốn tòa viện đều là nơi của đệ tử Thiên Ma Sơn được chia làm Thiên – Địa – Huyền - Hoàng dựa theo thực lực mà vào ở một trong bốn nơi này. Tòa nhà phía Đông Trác Phàm đi vào được gọi là Hoàng Cơ Phủ, đây là nơi đệ tử mới gia nhập vào ở. Còn phía Tây Nam Băc theo thứ tự là Huyền Cơ Phủ Địa Cơ Phủ và Thiên Cơ Phủ. Nơi đây thực lực vi tôn, chỉ cần đủ mạnh có thể lấy cấp đánh cao khiên chiến, sinh tử vô luận. Chỉ cần có thể chiến thắng thì mọi tài nguyên của đối phường đều do mình sở hữu. Tòa trung tâm được gọi là Đại Cơ Phủ, đây là nơi của tinh anh đệ tử luyện tập.

Dẫn hai người đến một dãy phòng rộng, Lục lão đầu cung kính nói: “Đây là phòng ở của hai vị.”

Trong khi Trác Phàm đang trầm trồ vì độ rộng của căn phòng, Triệu Nguyên ở một bên bĩu môi nói: “Phòng ở tòa này không phải nhỏ quá hay sao?”

Lục lão đầu nghe vậy ôm quyền nói: “Ngài nói rất đúng, chỉ là đệ tử mới đến chỉ được ở những phòng loại này, đợi khi ngài khiêu chiến người khác hoặc có công hiến có thể chuyển đến Huyền Cơ Phủ hoặc nơi xa hoa hơn.”

Triệu Nguyên nghe vậy không thèm nói nữa mà đảo bước đi vào bên trong. Lục lão đầu nhìn thấy vậy ai thán một tiếng còn Trác Phàm thì ôm quyền nói: “Cảm tạ ngài dẫn đường. Ta tên là Trác Phàm, nghe quản sự gọi ngài biết là họ Lục, vậy sau này gọi ngài là Lục lão đi.”

Lục lão đầu nghe vậy liền đưa tay bái nói: “Không dám! Lão hủ là Lục Phi Thanh chỉ là một tên tạp vụ bình thường tu vi trúc cơ ngũ trọng sống ở đây hơn trăm năm mà thôi. Ngài gọi như thế ta có chút không gánh nổi a.”

“Sao có thể như vậy, tu vi trúc cơ nhưng có thể sống hơn trăm năm ở một ma đạo tông môn làm sao có thể xem như bình thường. Hẳn là ngài có khả năng riêng đi.”

“Ài! Đối với ta thế giới này vốn không có thời gian, nó chẳng qua chỉ là một khái niệm do con người tạo ra mà thôi. Trăm năm có gì là, con người ta ai sinh ra đã là thiện, là ác, chỉ cần đánh vào cái thiện của con người thì dù có tại ma đạo cũng có thể sinh tồn a.”

Trác Phàm nghe thế liền ôm quyền nói: “Trác Phàm thụ giáo. Thật không ngờ ngài tu vi thấp nhưng lại tìm hiểu về đại đạo sâu xa đến vậy.”

Lục lão đầu nghe thế hơi ngẩn người ra rồi gãi đầu cười nói: “Ta vừa rồi nói gì cao siêu lắm sao? Chỉ là ta nghe các trưởng lão hay nói vậy nên bắt chước nói theo mà thôi. Nếu ngài không có việc gì thì hãy nghỉ ngơi trước đi. Ta còn phải đi làm công việc của mình.”

Trác Phàm nghe thế bái thêm lần nữa rồi đi vào trong phòng. Lục Phi Thanh nhìn Trác Phàm đóng cửa lại hơi mỉm cười rồi gật đầu một cái sau đó rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »