“Tiểu tử, con mẹ nó mau đứng lại, bổn đại gia có thể cho ngươi một cái chết nhanh gọn.”
Hai tên thuộc hạ của Hắc Phong Điện đuổi theo Trác Phàm đang chạy ở phía trước mở miệng chửi ầm cả lên.
Lúc trước Trác Phàm không đợi Trương Bằng đồng ý hay không liền bỏ chạy vào sâu trong rừng làm bốn tên kia hơi bất ngờ. Hai tên trong số đó lập tức đuổi theo nhưng bộ pháp của Trác Phàm quá quỷ dị, dù có tấn công thế nào cũng không trúng lại thêm tốc độ khi thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh bộ quá nhanh làm bọn chúng nhất thời không làm được gì.
“Một tên vừa đột phá đến trúc cơ, một tên tụ khí lục trọng. Xem ra Hắc Phong Điện cũng biết đưa lễ lớn a. Đành phải hao tổn một chút nguyên lực thôi.”
Trác Phàm chẳng hề đế ý đến lời nói phía sau, trong lòng đã có tính toán. Hắn nhanh chân đến nơi mõm đá hôm trước tu luyện thì dưng lại, đưa mắt nhìn hai tên kia chạy đến.
“Chạy a. Chạy tiếp đi. Ta xem ngươi còn có trò gì khác.” Hít thở vài hơi khí thô, tên trúc cơ kì cười lạnh lên tiếng. Theo như hắn đoán hẳn là Trác Phàm đã hao tổn nguyên lực cho nên mới lựa chọn cách dừng lại liều mạng. Cho dù là hắn chạy một đoạn xa như vậy cũng không tránh khỏi khí tức có chút loạn.
Trác Phàm cũng nhìn ra suy nghĩ của đối phương cười thầm thầm trong bụng. Đừng quên hắn đã dùng hẳn ba năm để rèn luyện thể chất. Sức chịu đựng của cơ thể hiện tại có thể nói là mạnh hơn người khác mấy lần chứ đừng nói chi bọn người của bát thế gia quanh năm ngồi mát ăn bát vàng.
Nhìn hai tên kia tiến đến gần, trong mắt Trác Phàm thoáng hiện lên một tầng ánh sáng màu bạc, tay đưa lên kết ấn.
“Linh khí giao hòa. Vạn vật quy nhất. Nhị cấp Huyết Sát trận. Khai!”
Nương theo tiếng quát của Trác Phàm, xung quanh bỗng nhiên nổi lên một màn sương đỏ bao trùm cả ba người bên trong.
Cảnh vật trước mắt bắt đầu nhòe đi, xung quanh chỉ còn lại một màu đỏ thẫm quỷ dị, hai tên kia biến sắc vội vàng nhảy lùi ra sau. Nhưng cho dù có thế nào thì trước mắt bọn họ vẫn chỉ là một màu đυ.c như máu, thậm chí vì quá hoảng loạn mà bọn họ còn lờ mờ ngửi thấy mùi tanh tưởi phát ra.
Trác Phàm ở phía xa áp trận, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn hai con khỉ nhỏ trong l*иg đang nhảy loạn xa. Hắn cười lạnh đưa tay kết ấn, phía bên trong trận pháp, hai tên kia đã bắt đầu la hét điên cuồng.
Bọn chúng bất lực nhìn da thịt mình đang khô héo dần, sinh mệnh đang ngày một giảm sút. Chỉ qua mấy hơi thở, tiếng kêu la đã không còn tồn tại. Trác Phàm kết ấn hạ trận, màn huyết vụ dần tan đi để lại bên dưới là hai bộ quần áo cùng hai cái chỉ giới.
Trác Phàm đứng ở trên mõm dá, đầu đầy mồ hôi, hơi thở có phần rối loạn.
“Xem ra với tu vi của mình muốn không chế nhị cấp trận thức vẫn còn quá miễn cưỡng.” Hắn cố hít mấy ngụm khí khô điều tức, Trác Phàm thầm nghĩ.
Đây là một trận pháp cũng do chính Huyết Tinh Ma Đế sáng tạo chuyên dùng để hỗ trợ cho Hấp Tinh Đại Hóa Quyết. Dù chỉ là nhị cấp nhưng lại hao tổn mấy chục linh thạch.
Cũng may lúc gϊếŧ Trương Tượng, Trác Phàm đã thu được một ít tài nguyên nên đã bố trí một cái trận pháp ở nơi này. Một phần để che dấu khí tức của hắn, phần còn lại chính là đề phòng có kẻ khác tiến vào hắn có thể cảm nhận tu vi mà lựa chọn bỏ chạy hay làm thịt luôn tên đó.
Nhanh chóng ngồi xuống điều tức, Trác Phàm phát hiện trong thể nội của mình tràn đầy nguyên lực nhưng xen lẫn tạp niệm của hai tên vừa rồi. Hắn đành phải chậm rãi hấp thu, cảm giác cả người ngày một nóng lên.
“Đoàn! Đoàn!”
Hai tiếng từ trong cơ thể phát ra, Trác Phàm nhảy vọt lên đến tụ khí thất trọng chỉ sau một canh giờ. Hắn từ từ mở mắt ra, xem xét cơ thể một chút, trên khuôn mặt lúc này cũng mang theo vài phần kinh hỉ.
“Không ngờ tăng cấp nhanh như vậy, nguyên lực ở đan điền hình như đã được nới rộng ra vài lần. Không tệ a!”
Tuy nói Trác Phàm tăng tu vi nhanh nhờ thiên giai công pháp nhưng mơ hồ hắn vẫn cảm nhận được một ít tạp nham vẫn chưa được luyện hóa. Nếu như hấp thu không tiết chế thì e rằng có thể ảnh hưởng đến căn cơ cho lực lượng sau này.
Đưa tay nhặt lấy hai cái chỉ giới, trong đó có tổng cộng hơn một trăm viên linh thạch cùng năm viên đoán thể đan. Trác Phàm không trở về mà tiếp tục ở đó điều dưỡng khí tức. Cứ coi như Tinh Vẫn Các đã chết đi một tên thiếu niên thị vệ tên là Trác Phàm đi. Hai nhà đánh nhau hắn vẫn có thể lợi dụng để ngư ông đắc lợi như bây giờ.
“Bây giờ có trở về thì cũng không biết nên nói dối như thế nào về việc tăng hai trọng chỉ trong một đêm a.”
Nghĩ đến đây, Trác Phàm càng thêm chắc chắn cho quyết định của mình. Kê từ hôm đó, hắn ngoài việc tu luyện ra vẫn chuyên tâm nghiêng cứu bố trí một cái tam cấp trận pháp cho chắc ăn.
Ngoài ra, Trác Phàm cũng thường đi ra ngoài điều tra nơi tu giả hai đại thế gia kia thường xuyên đυ.ng độ. Với chiếc áo mặt trên người của thiếu niên vệ, hắn thành công dụ dỗ được không ít con mồi rời vào Huyết Sát trận sau đó thôn phệ.
Không bao lâu sau, xung quanh Phong Lôi Trấn dần xuất hiện lời đồn đại về một thị vệ của Tinh Vẫn Các vì bị bỏ rơi sau đó còn bị người của Hắc Phong Điện gϊếŧ chết nên đã hình thành oán niệm trả thù.
Có người bảo tên thị vệ kia gϊếŧ người không chớp mắt và còn cực kỳ lợi hại bởi vì chưa ai từng thấy khuôn mặt thật sự của hắn. Cũng có lời đồn khác chính là người gặp phải hắn đều có đi mà không có về. Ghê rợn hơn nữa là thiếu niên oán hận quá nặng mỗi lần gϊếŧ ai đều ăn luôn cả xác.
Trải qua một tháng, dần dần số cường giả Hắc Phong Điện cùng Tinh Vẫn Các đều bắt đầu điều tra. Do đó mà số lần gặp mặt nhau của hai nhà ngày một nhiều, đỉnh điểm chính là có lần hai nhóm cường giả đoán cốt cảnh gặp nhau giao chiến. Mặc dù không có người nào ngã xuống nhưng Trúc cơ cảnh cùng tụ khí cảnh thì chết như ngả rạ.
Trác Phàm nhờ đó cũng thuận lợi có được nhiều thu hoạch, tu vi cũng đã trùng kích thành công Trúc cơ cảnh giới. Bạch Quang Thần Đồng nhờ đó cũng đã đột phá đến tầng hai cảnh giới.
Giờ này, hắn đã có kỹ năng tiếp theo từ đôi mắt của mình “hoán vị”. Nếu nói kỹ tăng đầu tiên chính là tăng tầm nhìn và khả năng quan sát thì tầng hai này có thể gọi đó là thần thông. Bởi vì chưa có món võ kỹ hay công pháp nào có thể làm thay đổi vị trí của hai vật bất kì với nhau như hắn được.
Vào buổi đêm, Trác Phàm ngồi tu luyện trên mõm đá, không gian chung quanh vẫn êm đềm như vậy, chỉ nghe tiếng gió xào xạt từng cơn. Đột nhiên, hắn mở mắt ra sau đó dùng Bạch Quang Thần Đồng quan sát.
Ở phía xa xuất hiện thân ảnh hai người đang tiến lại.
“Hắc Bàng, ngươi có chắc đây là nơi tên Huyết vệ kia biến mất hay không?”
“Ta chắc chắn mà thưa công tử. Lúc trước cùng đại ca bỏ chạy, ta vì bị trọng thương nên ngất ở gần đây. Có lẽ hắn nghĩ ta đã chết cho nên bỏ qua.”
Người được gọi là công tử nghe thế hơi nghi hoặc, hắn nhìn xung quanh một hồi rồi nói: “Ở đây linh khí nồng đậm hơn bình thường e rằng do linh thạch bày trận mà ra. Hay cho một tên huyết vệ dám gϊếŧ người của Hắc Phong Điện chúng ta.”
Hắn nghĩ ngơi gì đó rồi lại quay sang tên gọi Hắc Bàng nói: “Ngươi chắc chắn tên đó chỉ có một mình và tu vi tụ khí cửu trọng?”
“Ta chắc chắn mà công tử.” Hắc Bàng chắc như đinh đóng cột khẳng định.
Trong lúc hai người đang mải mê nói chuyện, Trác Phàm đi ra từ hướng khác nhìn về phía tên công tử kia nheo mắt lại. Hắn thấy người này mặc một chiếc áo mà xám, tóc nâu, đôi mắt phá lệ màu xanh, tu vi đã đạt đến trúc cơ ngũ trọng.
Đảo mắt nhìn sang tên Hắc Bàng có thân hình cao lớn kia thì đúng là tên lần trước Trác Phàm bỏ lại, tu vi của tên này chỉ có tụ khí tứ trọng.
Thấy Trác Phàm xuất hiện trong y phục dính đầy máu của thị vệ Tinh Vẫn Các, tên công tử kia nhận xét một hồi vẫn không nhìn ra tu vi bởi vì Trác Phàm còn mặc thêm một cái áo choàng bên ngoài, hắn chỉ thấy lờ mờ hình dáng mà thôi.
“Xin giới thiệu ta là Hắc Tam Lang, tam công tử của Hắc Phong Điện. Ngươi là tên Huyết vệ trong lời đồn đại kia sao?”
Hắc Tam Lang vừa nói một tay xòe quạt ra ở phía trước làm bộ vân đạm phong kinh, tay còn lạu kín đáo cầm một mũi phi tiêu để ở phía sau.
“Ta còn tưởng là ai a. Hóa ra là Tam công tử của Hắc Phong Điện. Huyết vệ có lẽ là tên người khác đặt cho tại hạ thôi. Ta chỉ là tên thị vệ tuần tra của Tinh Vẫn Các mà thôi.”
Trác Phàm cười cười trả lời, ánh mắt lơ đãng nhìn sang tên Hắc Bàng đang đứng ở xa. Bất chợt đôi mắt hiện lên sát khí, hắn tung một cước vào hòn đá dưới chân mang theo kình lực cực mạnh về phía Hắc Bàng.
Hắc Tam Lang kinh ngạc, hắn còn chưa có ra tay trước a. Phía bên Hắc Bàng vì bất ngờ bị tập kích hắn vội vàng rút đao của mình ra đỡ lấy.
“Cong”
“Trúc cơ nhất trọng? Rõ ràng mấy ngày trước còn là tụ khí cử trọng, sao có thể nhanh như vậy được?”
Đỡ được một đòn kia, Hắc Bàng khó tránh chấn kinh, phía sau lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn đưa mắt nhìn sang tam công tử đằng kia cũng đang nhìn Trác Phàm có chút kinh ngạc, hoàn toàn không có ý giúp đỡ hắn.
Bỏ chạy là điều trong đầu Hắc Bàng lúc này. Hắn lúc đầu làm sao lại tin tưởng Hắc Tam Lang sẽ bảo vệ lấy mình, chẳng qua là lợi dụng để tìm đến lập công mà thôi.
Hắc Bàng quay đầu, bước chân nhanh chóng rời đi nào ngờ chưa được nửa bước đã nghe “Soạt” một tiếng. Hắn cảm thấy thân thể dường như lạnh dần. Quay đầu nhìn xuống thì đã thấy một cánh tay đâm xuyên qua ngực mình, vết máu chảy ra còn dính đầy trên từng ngón tay rơi xuống mặt đất.
Trác Phàm rút tay về, đưa tay vung ra làm mặt đất bên dưới xuất hiện một đường máu dài. Không nhìn Hắc Bàng ngã xuống, hắn đưa mắt sang vị Tam công tử còn đang há hốc mồn đằng kia, đôi mắt lúc này đã xuất hiện một tia kiêng kỵ.
“Làm sao có thể? Ngay cả ta cũng không nhìn thấy được hắn dùng cách nào đến được nơi đó. Chẳng lẽ là thuấn di?”
Hàng loạt dấu chấm hỏi hiện ra trong đầu của Hắc Tam Lang. Trên trán bất giác xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh, hắn bắt đầu đưa tay về thế thủ, phi tiêu giấu ở sau lưng không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất.