Chương 45: Mang Về Ở Rể

Trác Phàm được Bạch tỷ tỷ đưa đến nơi hẹn. Hắn giả vờ bất tỉnh đến nửa canh giờ sau thì từ từ mở mắt ra. Đôi mắt hiện một tia mê man mở miệng thì thào: “Đây là đâu, ta chết rồi sao?”

“Ngươi chết thì ai chữa trị cho ta?” Bạch tỷ tỷ nghe thế cười cười nói

“A. Là Bạch tỷ tỷ. Là ngươi đã cứu ta sao?”

“Đương nhiên là không. Khi ta đến ngươi đã được cứu rồi.”

“Tỷ tỷ, ta bị thương nặng e rằng hôm nay không chữa trị được cho tỷ. Ngày mai ta chữa có được hay không?” Trác Phàm một mặt đáng thương nhìn nàng ta nói

“Ngươi cứ chữa thương cho chính mình tốt đi. Từ ngày mai cũng không cần đến đây để chữa trị cho ta nữa.”

“Như vậy sao được? Tỷ tỷ còn chưa khỏi hoàn toàn mà?”

“Dạ Tán, có phải ngươi sẽ tham gia Đan hội sắp tổ chức hay không?”

“Đương nhiên rồi! Đấy là nguyện vọng của gia tộc ta mà!”

Nghe nàng nói vậy, Trác Phàm vội vàng trả lời. Ai đến thành Minh Nguyệt vào thời gian này mà chẳng để tham gia Đan hội đâu? Hắn nghe không còn được gặp nàng không khỏi lộ chút buồn bã nói:

“Sau này ta còn gặp tỷ tỷ nữa hay không?”

“Có duyên thì sẽ gặp lại. Bây giờ cứ ở đây dưỡng thương cho tốt. Ta đi đây!”

Nói xong, nàng liền quay mặt đi ngay lập tức mà không nhìn hắn thêm lần nào nữa. Trác Phàm ngồi đó nhìn theo bóng hình kia đôi mắt lộ ra một chút lưu luyến không nỡ. Hắn nhìn xung quanh lần nữa, đây là nơi lần đầu tiên hắn cùng nàng gặp mặt. Nhìn thấy khuôn mặt xấu xí kia nhưng hắn không cách nào ghét bỏ. Có lẽ vì hắn đã say mê giọng hát kia rồi. Lần đầu tiên hắn phát hiện mình đã có cảm giác với một cô gái. Cảm giác này còn nồng đậm hơn so với khi đối mặt với Đường Yên Nhi.



“Phải chi ngày nào cũng được gặp nàng thì dù thế nào ta cũng mãn nguyện.” Một ý nghĩ tự nhiên xuất hiện trong đầu Trác Phàm. Nhưng lập tức hắn lắc đầu từ bỏ suy nghĩ đó. Hắn còn có trọng trách rất lớn, trả thù cho sư phụ. Con đường Ma đạo lại không cho phép tu giả có tình cảm. Đây chính là điều tối kỵ của ma đạo tu giả. Nghĩ đến đây, khuôn mặt của hắn trở nên lạnh lùng như thường ngày sau đó đi về thôn nhỏ.

Sáng hôm sau, Trác Phàm còn chưa tỉnh ngủ thì bên ngoài truyền đến âm thanh mọi người đang xì xào bàn tán. Họ nhìn về phía hai mỹ nữ đang bước vào trong thôn. Một người thì đầy đặn, dáng đi chững chạc. Còn người kia thì như một con thỏ con nhảy tới nhảy lui, ánh mắt liếc nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.

Trác Phàm vừa ngáp vừa đi ra ngoài chợt nhìn thấy ánh mắt của Bạch Gia Hân đang ngó đông ngó tây rồi dừng lại trên người mình. Hơi kinh ngạc, hắn nhìn qua người bên cạnh nàng chính là Quỳnh Hoa lâu chủ đang nghe đồ đệ nàng nói nhỏ gì đó trong tai rồi khẽ gật đầu bước đến.

“Dạ Tán công tử, nơi đây không tiện nói chuyện ngươi có thể theo ta đến Minh Nguyệt Lâu một chuyến không?”

Trác Phàm nghĩ bụng: “Ta có thể không đi sao? Nơi này là địa bàn của ngươi ta mà từ chối thì làm sao lăn lộn trong mấy ngày tới?” Cười khổ một tiếng, hắn đành gật đầu đi theo. Khi hắn bước ngang qua Bạch Gia Hân chợt nhìn thấy ánh mắt nàng có chút gì đó không đúng liền quay sang nhìn. Thấy ánh mắt của hắn, nàng chợt đỏ mặt cúi đầu chạy vội về phía trước làm hắn ngơ ngác còn Quỳnh Hoa lâu chủ thì cảm thấy dở khóc dở cười.

Trong một căn phòng nhỏ ở Minh Nguyệt Lâu, Trác Phàm ngồi trên bàn mà hai mỹ nhân đối diện hắn chính là thầy trò Bạch Gia Hân đang nhìn mình. Quỳnh hoa lâu chủ thì chăm chú nhìn Trác Phàm từ trên xuống dưới hơi lắc đầu rồi lại nghĩ gì đó gật đầu còn đồ đệ nàng thì ngó hắn một chút lại cúi đầu đỏ mặt.

Nhìn hai người cứ như vậy làm Trác Phàm không khỏi khó chịu nói: “Hai vị à, nhìn đủ chưa, ta biết ta đẹp trai nhưng mà không cần phải tỏ ra thái quá như vậy nha.”

Bạch Gia Hân càng xấu hổ quay đi còn sư phụ nàng hơi khựng lại một chút rồi lập tức quay đi phun một ngụm nước miếng nói: “Tên nhóc nhà ngươi nói năng cho cẩn thận. Nhìn ngươi đẹp trai chỗ nào? Không biết đồ đệ ta thích ngươi chỗ nào mà nằng nặc đòi xin ta dẫn ngươi về ở rễ.”

Trác Phàm nghe vậy chợt ngẩn người nhìn về phía Bạch Gia Hân một chút rồi quay lại nói: “Lâu chủ à, thuốc có thể uống bậy nhưng mà nói đừng có nói bậy nha. Ta với nàng gặp nhau mới có một lần trên trấn thôi nha làm sao mà khiến nàng để ý ta được?”

Trác Phàm đương nhiên không nói là hai lần bởi vì hôm ở bên bờ Minh Nguyệt Hà hắn đã vờ ngất đi.

“Ngươi đừng hỏi ta, đi hỏi đồ đệ ta ấy. Thiệt là tức chết mà.”

Trác Phàm đưa mắt nhìn sang Bạch Gia Hân đợi nàng giải thích. Nhìn thấy ánh mắt kia của hắn làm nàng không khỏi thẹn thùng không nói gì mà chạy thẳng ra khỏi phòng.



Thấy thế, Trác Phàm quay lại nhìn Quỳnh Hoa lâu chủ ý nói: “Nàng đi rồi, ngươi giải thích cho ta đi.” Như hiểu được ánh mắt kia nàng dở khóc dở cười nói: “Cái tên đồ đệ ngốc này, bình thường tung hoành không sợ ai bây giờ trước mặt người mình thích lại như thế. Ngươi trước mắt cứ ở đây đi. Ta còn có việc phải xử lí.” Nói xong nàng quay đi.

Trác Phàm nhìn hai người ấp ấp mở mở không khỏi đưa tay xoa xoa huyệt thái dương. Hắn không biết mình đã làm cái gì mà lại bị tiểu cô nương kiêu ngạo kia để ý. Vốn hôm nay hắn đi vào thành hội họp với nhóm của Đường Yên Nhi ai ngờ trực tiếp vào luôn bên trong Minh Nguyệt Lâu.

“Thôi mặc kệ, đằng nào cũng gặp nhau ở Đan hội, kế hoạch cũng không thay đổi là bao.” Nghĩ vậy nên Trác Phàm không quan tâm nữa, hắn nằm lên giường đánh một giấc tới tận buổi chiều.

Ở một nơi khác trong Minh Nguyệt Lâu, một cô gái với mái tóc màu đen bóng mượt xõa tới ngang lưc, bộ ngực sung túc cùng những đường cong mê người đang ngồi trước gương. Đôi mắt nàng đen láy nhưng lại lấp lánh như một viên minh châu. Khuôn mặt nàng hiện ra trong tấm gương sẽ thật tuyệt mỹ nếu như không có vết bớt trên mặt. Nếu Trác Phàm ở đây chắc chắn sẽ nhận ra người này chính là Bạch tỷ tỷ lúc trước hắn gặp. Tay phải của nàng từ từ đưa lên khuôn mặt mình rồi làm động tác như lột mặt nạ, vết bớt như một tấm da từ từ xé ra để lộ một khuôn mặt tuyệt trần.

Ở phía ngoài, Quỳnh Hoa lâu chủ đang vội vào chạy vào trong. Nhìn thấy người đang ngồi trước gương kia liền vội mở miệng nói, âm thanh có chút hốt hoảng: “Tổng lâu chủ, một tên thuộc hạ vừa mới cấp báo ngoại trừ ta cùng sáu vị lâu chủ đoạn cốt cảnh ở trong Minh Nguyệt Lâu ra, mười một người khác từ ngoại thành được triệu tập đến đều bị tập kích trọng thương.”

Thì ra vị Bach tỷ tỷ này chính là Tổng lâu chủ Bạch Vân Vân của Minh Nguyệt Lâu. Nàng nghe Quỳnh Hoa lâu chủ báo cáo liền quay người lại thuận tay đưa một chiếc khăn che mặt bao lại. Giọng của nàng có chút lo lắng hỏi: “Các tỷ ấy bị thương có nặng không? Biết được ai là kẻ chủ mưu không?”

“Đối phương che mặt, nhưng công pháp đích thị là do cao thủ của Dược Thải Đường ra tay. Các tỷ muội đều bị trúng Thất Thải Vân La Chưởng của Dược Thải Đường.”

“Võ kỹ này mỗi một tu vi đánh ra đều có một hiệu quả trúng độc khác nhau cực kỳ khó lường. Nếu không có độc phương của chưởng pháp này e rằng không cách nào giải độc được. Tỷ mau đem các lâu chủ đến chỗ Vân Thiên tìm cách chữa trị mau lên.”

“Ngươi không biết sao? Vân Thiên vài bữa trước vì lẻn vào chỗ của thầy trò của Tứ Trưởng lão trộm độc phương mà bị trọng thương trở về.”

“Ngươi nói sao? Sao hắn lại mạo hiểm như vậy?”

“Còn không phải là vì sự phụ của hắn vì trúng độc của Dược Thải Đường mà trọng thương sắp không kiên trì nổi sao? Tuy đã lấy được độc phương nhưng không biết hắn đã chế ra giải dược chưa.”

Nghe Quỳnh Hoa lâu chủ nói vậy, Bạch Vân Vân cũng lo lắng gật đầu nói: “Trước mắt cho mỗi người một giọt Bồ Đề Ngọc Dịch áp chế độc tính trước. Chiều này người của bát thế gia sẽ gặp nhau ở đại sảnh Minh Nguyệt Lâu. Ta sẽ yêu cầu bọn chúng giao thuốc giải. Nếu không được thì sau đan hội chúng ta sẽ tính sổ với chúng.”

Quỳnh Hoa lâu chủ gật đầu cáo lui. Nàng biết tổng lâu chủ chẳng qua là cố bình tĩnh mà thôi. Ý của Bạch Vân Vân chính là sau Đan hội sẽ liều chết với Dược Thải Đường, với thực lực hiện tại của Minh Nguyệt Lâu muốn đối đầu với Dược Thải Đường thì mười phần chết chín nhưng vẫn có thể đại thương nguyên khí của chúng. Dù sao thì nếu mười một vị lâu chủ tu vi thiên huyền trọng thương thì sức mạnh tổng thể của thế gia liền suy giảm trên diện rộng trước sau gì cũng bị các thế gia khác nuốt chửng.