Chương 4
Mấy tháng trước khi tốt nghiệp là quãng thời gian đau thương, tôi hẳn là phải có nhiều kỉ niệm để nhớ lại, nhưng đáng tiếc quan hệ giữa tôi và Trần Diệu toàn bộ phá hủy. Trước khi đi tôi giúp hắn thu thập vật dụng này nọ, hé ra tấm ảnh sticker đầu tiên chúng tôi chụp chung làm tôi nhịn không được muốn cười, liền hứng chí dán tấm hình vào mặt trong ba lô của hắn. Trần Diệu nói hắn sẽ tiếp tục mang chiếc ba lô này vào trường mới, mẹ nó hắn đυ.ng một cái liền thi tuyển, chắc thật sự muốn chạy đến cái thành phố xa lạ kia rồi.
Tôi vốn muốn đi theo hắn, nhưng lão ba nói sau khi tôi tốt nghiệp sẽ để tôi làm việc ở công ty ông, tôi đành phải chờ Trần Diệu học xong rồi quay lại. Huống hồ tôi cũng thực ỷ lại, không muốn tìm công tác vất vả như vậy.
Lúc Trần Diệu đi, tôi ghé vào cửa sổ nhìn ba ba hắn lái xe lại đây đón hắn. Hắn đi rất dứt khoát, thậm chí không có quay đầu lại liếc mắt một cái.
Tôi khóc, 12 tuổi năm ấy thẳng đến 21 tuổi, lần đầu tiên khóc.
Tôi không biết điều này có tính là điềm báo bi ai nào không.
Tốt nghiệp xong tôi vào làm ở công ty lão ba, cũng chẳng có việc gì, đại khái ỷ lại ông chủ dù sao cũng là ba tôi, đi muộn về sớm hay gì đó đều không kiêng nể ai, không ai dám quản tôi. Những lúc không có việc làm tôi đều gọi điện thoại cho Trần Diệu, phỏng chừng hắn đang học nên không cách nào bắt máy, liền gửi tin nhắn cho hắn, chuyện gì cũng đều cho hắn biết, ví dụ như hôm nay nhà tôi đổi cái tủ lạnh siêu lớn hay việc tôi mua con rùa về nuôi, đặt tên là Trần Diệu, hắc hắc.
Nhưng hắn không nhắn tin lại. Một cái cũng chưa từng nhắn lại.
Lòng có chút lạnh lẽo, nhưng tôi tự an ủi bản thân không có việc gì đâu, nói không chừng hắn đang bận quá nên không có thời gian nhắn tin lại thôi. Hoặc có thể hộp tin nhắn của hắn đầy quá, tin tới sau đè tin trước, cho nên mới không thấy được tin nhắn của tôi.
Một buổi sáng cuối tuần, tôi theo thường lệ ngủ say trên giường thì bị tiếng chuông di động đánh thức, mơ mơ màng màng cầm lên thì thấy số điện thoại của Trần Diệu, lập tức cơn buồn ngủ toàn bộ bay hết.
Hắn đã lâu chưa gọi điện thoại cho tôi.
“Nè, Trần Diệu, đang làm gì đó?” Tôi cố ý đề cao thanh âm, hưng phấn cuộn chăn lại. Bên kia trầm mặc một hồi lâu, lúc sau, giọng nói Trần Diệu chậm rãi truyền đến: “Tần Vi, chúng ta chia tay đi.”
“Cậu nói cái gì?” Tôi nghe được từng lời hắn nói, rất rành mạch, chỉ là tôi không thể tin nổi.
“Tôi nói Tần Vi, chúng ta chia tay đi, tôi đã quen bạn gái.”
Tôi không biết mình treo điện thoại như thế nào, có thể tôi đã mắng cái gì, cũng có thể tôi đã khóc ra……Trí nhớ của tôi một mảnh mơ hồ.
Khi đó đã qua tháng giêng, Trần Diệu sắp hết kỳ nghỉ đông, tôi còn mong mỏi cuối cùng có thể nhìn thấy hắn. Nhưng ngươi còn chờ mong cái gì nữa? Phản ứng duy nhất của tôi chính là đem chiếc nhẫn trên cổ tháo xuống, hung hăng ném ra ngoài cửa sổ.
Lần này tổng không có khả năng mất rồi mà kiếm lại được đi?
Tôi nhớ rõ lời Trần Diệu từng nói với tôi: “Về sau vô luận chúng ta cãi nhau thế nào, chỉ cần một người trong đó nói hai chữ chia tay, chúng ta liền chơi xong rồi!”
Trần Diệu nói chia tay.
Chúng tôi chơi xong rồi.
Chú ý đi, là chơi xong rồi.
Thì ra giữa tôi và hắn, chính là chơi trong hai năm.
Hiện tại trò chơi đã xong, xong rồi.
Con mẹ nó Trần Diệu ta hận ngươi ta hận ngươi ta hận ngươi sao không đi chết đi!
Tôi lãng phí hai năm bên người hắn……
Cái gì tôi đều không có……
Năm mới 22 tuổi ấy, thật sự quá thảm hại.
Buổi tối tôi không dám nhắm mắt, sợ nhắm mắt lại sẽ mơ thấy hắn, sau đó khóc tỉnh lại, ngày hôm sau còn phải đi nhà họ hàng chúc tết, sợ hai con mắt thũng vào rất khó gặp người khác. Nhưng không nhắm mắt, tôi sợ sẽ nhìn đến ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ. Hai viên thuốc ngủ đã không còn tác dụng, tôi không biết phải nuốt mấy viên mới có thể ngủ được. Khi đó tôi nghĩ đến cái chết, tôi đã đứng ở trên ban công mà nhìn xuống dưới, hai chân leo hẳn lên trên.
Nếu có người đẩy tôi một cái, tôi liền rớt xuống thật. Từ lầu 14 ngã xuống, nhất định có thể giải thoát, ngay cả cơ hội tàn phế còn không có.
Bây giờ nhớ lại tôi cảm thấy mình lúc đó thật là một đứa ngốc. Dựa vào cái gì Trần Diệu hắn sống thoải mái, còn tôi lại muốn chết? Ai không có ai liền không sống được sao?
Đạo lý này, đến nửa năm sau tôi mới ngộ ra.
Kỳ nghỉ đông qua đi, tôi phá lệ trở nên chuyên tâm làm việc – vật cực tất phản* không phải sao? Những người bình thường một khi thất tình sẽ sa ngã, nhưng tôi là loại một khi thất tình ngược lại sẽ quyết chí tự cường. Kỳ thật hăng hái cái rắm, tôi chỉ là không muốn mình có thời gian dư mà nghĩ đến Trần Diệu, vì ngăn cản bản thân bị coi thường, cho nên đành phải gửi tâm tình vào công việc. (vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại.)
Ba dĩ nhiên kinh ngạc đối với sự thay đổi của tôi, sau nửa năm mắt nhắm mắt mở thờ ơ, ông rốt cục bắt đầu đem một ít CASE trọng yếu giao cho tôi làm. Nửa năm này, tôi cũng dần dần bình tâm lại, không phải điên cuồng đi hận Trần Diệu. Nói thật, tôi đã muốn bắt đầu dần quên hắn.
Cho nên mới nói, đàn ông có sự nghiệp thì tình cảm có thể phóng qua một bên. Tuổi tôi còn trẻ, tôi sợ cái rắm. Sớm hay muộn gì cũng có người làm tôi động lòng xuất hiện, sớm hay muộn gì cũng có người có thể thay thế vị trí của Trần Diệu.
Cho ngươi hối hận, mất đi người trăm năm khó gặp như Tần Vi ta, là tổn thất của ngươi!
Như thế nào cũng không nghĩ đến, tôi lại gặp gỡ cái tên Moon Star kia. Đương nhiên, thời điểm tôi gặp lại hắn, hắn bảo hắn gọi là Tôn Tây Bình. Tôi cũng không biết vì sao tôi còn nhớ rõ hắn, còn có thể nhận ra hắn là người hai năm trước ở trên đường giữ chặt tôi mà hỏi tôi có đồng ý đóng quảng cáo hay không. Trí nhớ của tôi từ trước đến nay thường không tốt cho lắm.
Đó là trường hợp tôi đại biểu công ty của lão ba ký kết hợp đồng quảng cáo với Moon Star của hắn. Tôi tin hắn cũng nhớ rõ tôi, bởi vì lúc ánh mắt hắn nhìn thấy tôi liền sáng lên. Sau đó dẫn theo người mẫu quảng cáo đợt này lại đây giới thiệu.
Bộ dạng người mẫu nam bên hắn rõ ràng hấp dẫn ánh mắt tôi hơn, vì thế tôi nhịn không được nhìn lâu một chút.
“Xin chào, tôi gọi là Lâm Hoán.” Hắn mỉm cười hướng tôi vươn tay, đôi mắt đen láy như mặc ngọc sáng ngời. Hắn là người đàn ông thứ hai ngoài Trần Diệu làm tôi thấy kinh diễm. Bất quá tôi không có ý tưởng nếu hắn là con gái thì tôi nhất định phải tán tỉnh hắn.
Tôi giống như đối với đàn ông ngoài Trần Diệu ra đều không có cảm giác, tôi không biết chuyện này xem như là chuyện tốt hay là bi ai của tôi.
Công ty Moon Star của Tôn Tây Bình là một trong những công ty quảng cáo có danh tiếng, tôi nhớ hai năm trước hắn nói công ty vừa mới khởi đầu, hiện giờ đã có thành tích đáng kể như vậy, có thể thấy được hắn là người có năng lực rất mạnh.
Lão ba tôi làm chính là kinh doanh bất động sản, Tôn Tây Bình vốn dĩ muốn Lâm Hoán và một người mẫu nữ chụp quảng cáo này, nhưng hắn nhìn đến tôi xong liền cải biến chủ ý, muốn tôi và Lâm Hoán cùng nhau đóng.
Hắn vẫn không buông tha ý định muốn tôi làm người mẫu quảng cáo cho hắn, thậm chí tự mình chạy đến thuyết phục lão ba của tôi. Ba tôi đối với việc này không để ý, chỉ cần hắn cam đoan quảng cáo quay tốt, dù là bắt tôi làm người hầu hay tạp dịch đều không có vấn đề gì, huống chi chỉ là để tôi quay hai cảnh thôi.
Tôi không biết hắn nhất định đem tôi và Lâm Hoán đặt chung một màn ảnh sẽ có hiệu quả gì, chiều cao không bằng hắn, khuôn mặt không bằng hắn, khí chất không bằng hắn, chẳng lẽ muốn tôi làm nền sao? Bất quá tôi cũng không phản đối, tôi không hề là cái thằng nhóc tâm cao khí ngạo, không biết trời cao đất dày trước kia, rất nhiều chuyện đã qua, tôi học được thỏa hiệp.
Tôi không biết Tôn Tây Bình muốn biểu đạt chủ đề gì. Tôi và Lâm Hoán từ đầu đến cuối đều không có đứng chung ở một cảnh, chúng tôi tách ra quay, hắn thông thường quay ở ban ngày, còn tôi buổi tối mới đến báo danh. Tôi nhớ rõ cảnh cuối cùng tôi đứng ở ban công, ngẩn người nhìn ánh trăng trên bầu trời, mặc lễ phục cài nơ, tay phải cầm một ly rượu đỏ, tay trái cầm điếu thuốc lá. May mắn cảnh quay tiến hành thuận lợi, không có cảnh NG, bằng không để tôi tiếp tục nhìn cái ánh trăng kia thêm một phút nào, tôi khó giữ được bản thân không nổi điên.
Đến lúc duyệt tổng thể, tôi cuối cùng mới nhìn ra ý tứ trong đó.
Toàn bộ quảng cáo dùng một cái ban công làm nền, cảnh đầu tiên là Lâm Hoán, hắn đắm chìm trong ánh mặt trời, cười đến tao nhã mà hồn nhiên, trong đôi mắt còn có một tia xấu hổ cùng chờ mong. Tiếp theo đến cảnh ban đêm, tôi mờ mịt nhìn chằm chằm ánh trăng, trên gương mặt đăm chiêu nồng đậm vẻ u buồn.
Thời điểm màn ảnh lần lượt thay đổi qua lại, khí tức ái muội lập tức ùn ùn kéo đến, giống như trong không khí khi có khi không tiếng rêи ɾỉ, tuy rằng bên trong quảng cáo chưa nói người mà tôi và Lâm Hoán đang cô đơn chờ đợi là ai, nhưng này cũng mẹ nó phiến tình quá.
Mặt tôi lập tức liền trắng bệch. Một cái quảng cáo về bán nhà mà quay như vậy sao chứ?
Tôn Tây Bình lại khá hài lòng, hăng hái nói “perfect!”
Hắn nói nếu đổi tôi thành một người mẫu nữ đến đóng, tuyệt đối sẽ không đạt được hiệu quả này, con gái thì phong cách bình thường quá rồi, mà tôi và Lâm Hoán như vậy lại xây dựng một bầu không khí: Khi không có tình nhân bên người, chỉ có nhà mình mới là an ủi tốt nhất.
Lúc quảng cáo này bắt đầu truyền bá, phi thường khôi hài lựa chọn dịp lễ Trung Thu. Tôi và Lâm Hoán hai cái mặt ngốc cùng quảng cáo bánh Trung Thu thay phiên nhau chiếu trên TV, thùng xe bus, cả TV cực lớn ngay tại quảng trường, thậm chí còn trên biển số xe bus nữa. Có đôi khi tôi đi trên đường, trong lúc vô ý ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt bản thân đột ngột xuất hiện trước mắt, hai mắt mờ mịt nhìn lên trời, tôi sẽ bị giật nảy mình.
Không thể không thừa nhận, tôi kỳ thật vẫn ăn ảnh lắm, nhìn thoáng qua có chút phong thái ngôi sao. Sau đó khóe miệng tôi nhếch một nụ cười lạnh, xoay người rời đi.
Sống một mình, trong tủ lạnh của tôi luôn chất đầy cái loại mì ăn liền, bia rượu và thực phẩm đông lạnh. Thỉnh thoảng tan sở tôi sẽ ghé qua KFC mua phần đùi gà gì đó đảm đương buổi tối, ngay lúc xếp hàng chờ trả tiền, tôi sẽ ngẫu nhiên nhớ tới mình cùng Trần Diệu từng vô số lần ở đây ăn cái gì, đừng nhìn hắn gầy teo thế, khi ăn tuyệt đối nghiêm túc.
Tôi vô ý thức nhìn chằm chằm thằng nhóc thu ngân mà ngẩn người, hắn đội mũ lưỡi trai màu trắng, đôi mắt dài nhỏ cùng chiếc cằm đầy đặn thoạt nhìn có cảm giác quen thuộc.
Bộ dạng hắn cũng rất giống Trần Diệu.
“Phần đùi gà của ngài tổng cộng 18 khối 5, thu ngài 50 khối, cám ơn.” Hắn thuần thục tiếp nhận tiền mặt tôi đưa qua, thời điểm thối tiền lẻ ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, có chút giật mình: “Anh Tần Vi?”
“A?” Tôi hoảng sợ, “Cậu quen tôi sao?”
“Em học lớp dưới anh nè, trước kia em và anh cùng ở chung một tầng ký túc xá đó.” Hắn cười có chút ngại ngùng, “Em gọi là Trương Dương.” Tôi đối với hắn một chút ấn tượng cũng không có, tôi từ trước đến nay không quen biết nhiều người, thậm chí nhiều người cùng lớp tôi còn chưa nói chuyện hết, huống chi đàn em.
“A ha ha, cái kia, trùng hợp quá.” Tôi cười ha ha qua loa tiếp nhận tiền thối lại, chuẩn bị mang túi nhựa rời đi, nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là thuận miệng nói một câu, “ Tôi làm việc ở thành phố này, lưu lại số điện thoại cho cậu, có rảnh đến tìm tôi chơi.”
“Em biết.” Hắn mỉm cười nhìn tôi một bên lục lọi kiếm tấm danh thϊếp, “Em có xem quảng cáo của anh, anh và cái kia đại minh tinh Lâm Hoán đóng với nhau.”
Mặt tôi lập tức đỏ lên, vội vàng nhét danh thϊếp vào tay hắn rồi chạy mất dạng.
Gặp lại Trương Dương là ở hội trường tuyển dụng của công ty ba tôi. Nếu không phải ngày đó tôi đúng lúc đi ngang phòng họp, gặp được Trương Dương chuẩn bị vào phỏng vấn, tôi dám cam đoan, đàn em này sớm bị tôi quên mất từ đời nào.
“Anh Tần Vi, anh làm ở công ty này hả?” Hắn rất ngạc nhiên, “Em còn tưởng anh làm người mẫu quảng cáo chứ.”
Tôi đoán hắn có thể lầm tưởng tôi và Lâm Hoán đều là người mẫu bên Moon Star, cũng khó trách, danh thϊếp tôi đưa hắn hôm đó chỉ có ghi mỗi tên và một dãy số – tôi nói rồi, tôi là cái đồ lười biếng mà.
Hơn nữa tôi ít khi đưa danh thϊếp cho người khác, bình thường đều là tôi đi chung với ba tôi bàn việc làm ăn, người ta chỉ nhớ tôi là con của Tần Nghị, danh hiệu cái gì trợ lý tổng giám đốc căn bản là cái rắm.
“Ha ha, nhìn tôi vậy mà làm người mẫu được sao?” Tôi cười gượng hai tiếng, liếc mắt thấy chủ khảo trong phòng hội nghị nhìn tôi nói chuyện phiếm với Trương Dương xong, vội vàng lén đem tư liệu lên trên, đặt ở bên kia. Tư liệu kia khẳng định là của Trương Dương, lão gia hỏa này, quay về nhất định phải kêu lão ba xử hắn!
“Em cũng nghĩ vậy, chứ không sẽ lãng phí chuyên môn anh học, đúng không?” Hắn cười theo, không biết hắn nói “Em cũng nghĩ vậy” là ứng với câu trên của tôi, hay là vẫn đơn thuần cho rằng tôi đi làm người mẫu sẽ lãng phí bốn năm học chuyên môn kinh tế của mình.
“Vì sao đến thi tuyển ở công ty này?” Tôi giả vờ hỏi một câu.
“Anh cũng không làm ở đây hả?” Hắn đại khái cảm thấy vấn đề của tôi kỳ quái, “Công ty này hiệu ích tốt lắm a, em có rất nhiều đứa bạn muốn vào mà còn không được.” Sau đó hắn lại xấu hổ sờ sờ cái ót: “Em hôm nay gặp phải vận may, thấy tướng số nói trong vòng hai ngày em sẽ gặp quý nhân, tìm được công tác như ý.”
Tôi đang chuẩn bị châm thuốc, nghe được những lời này của hắn xong, thiếu chút nữa cười đến không lấy được cái bật lửa.
Thầy tướng số nói? Ha ha, bây giờ mà có người tìm việc cũng phải đến hỏi thầy tướng số? Hắn cũng thật muốn đùa chết tôi. Có điều hắn nói đúng, tôi chính là quý nhân của hắn. Xem cái lão gia hỏa kia bộ dạng khẩn trương nhìn tôi, hắn vào công ty ba tôi chắc chắn không thành vấn đề.
“Trương Dương a, cậu đi xuống giúp tôi mua chuối hương đi, ở tiệm bánh ngọt đối diện đó.”
“Nga, chờ em lưu văn kiện này lại đã.” Trương Dương vội vàng gõ máy tính vài cái, “ầm ầm” chạy ra ngoài giúp tôi mua chuối hương.
Ha ha, Trương Dương vào công ty xong vừa lúc phân đến bộ phận của tôi (không biết lão gia hỏa kia cố ý hay không, hắn chính là chủ khảo phỏng vấn Trương Dương), mỗi ngày cần mẫn chịu đựng làm nô dịch của tôi, cảm giác này thật quá sung sướиɠ.
Về công, tôi là thủ trưởng của hắn, cấp trên; về tư, tôi là đàn anh của hắn ở đại học, cho nên sai hắn chạy chân thay tôi, một chút áy náy tôi đều không có. Hơn nữa, nhìn thấy gương mặt của hắn hao hao tựa như anh em với Trần Diệu, không ngược đãi hắn tôi cảm thấy rất có lỗi với bản thân.
Tôn Tây Bình bởi vì cùng ba tôi ký kết ba năm hợp đồng quảng cáo, cho nên thường xuyên tới lui chỗ tôi. Nói lý ra quan hệ chúng tôi cũng không sai, hắn kỳ thật là một gã khôi hài vô cùng. Lâm Hoán cơ hồ đều ở cạnh hắn, vì vậy buổi tối ba người chúng tôi thường hay đi chơi chung, lúc sau Trương Dương gia nhập, biến thành chúng tôi một nhóm bốn người.
Thằng nhóc Trương Dương này, đừng nhìn hắn bình thường bộ dạng thành thật, khi chơi cùng chúng tôi sẽ nổi hứng kể chuyện thô tục, luôn làm tôi và Tôn Tây Bình cười đến phun rượu. Lâm Hoán ngơ ngác cười theo, tôi dám cá hắn tám chín phần nghe không hiểu thứ chuyện cười thô tục này của Trương Dương…… Ngu ngốc, gương mặt đẹp đẽ thế bộ muốn câu dẫn con gái nhà lành sao.
Khi đó tôi rất vui vẻ, Trương Dương có đôi khi giả ngốc hỏi tôi: “Lâm Hoán không phải đại minh tinh sao? Thì ra buổi tối anh ấy cũng đi chơi đêm a.”
Tôi cười to: “Ngươi ngây thơ à? Đại minh tinh thì không thể sống về đêm?”
Tôi không ý thức được Lâm Hoán là cái gì đại minh tinh, ở trong mắt tôi hắn cũng chỉ là một thằng nhóc nhỏ hơn tôi một tuổi, tuy rằng trên màn ảnh hắn chói lọi như thế, nhưng cũng chỉ sau vài ba chén rượu liền ngồi cười ngây ngô suốt.
Hắn say rượu có điểm giống tôi, đều chỉ biết cười ngây ngô, bất quá hắn cười dáng điệu ngây thơ hồn nhiên, tôi say thì cười đến dọa người. Thuận tiện nói một câu, tôi đã không giống như trước uống không được nhiều, đã học xong khống chế tửu lượng của mình, nếu không chịu nổi nữa thì vào toilet mà móc yết hầu nhổ ra.
Này, đại khái cũng coi như trưởng thành đi.