Chương 15
“Tin, Tin……Chờ em với!”
Tôi quay đầu lại, sờ sờ tai trái: “Andy?”
Phía sau đứa nhỏ thở hồng hộc chạy vội tới, cười đến có chút ngốc: “Hôm nay ghé nhà em ăn cơm đi? Ba ba em nói, tối nay muốn tổ chức bữa tiệc lớn!”
“Cảm ơn, vậy tôi sẽ không khách khí.” Tôi cười quàng qua vai hắn, hắn lại ha ha cười rộ lên, sau đó bỗng nhiên nâng tay sờ hàng lông mày của tôi.
“Này…… còn đau không a?”
Tôi nghiêng đầu tránh qua, miễn cưỡng cười cười: “Đứa ngốc, lành lâu rồi, đương nhiên không đau.”
“Sâu thật đó……” Trong ánh mắt hắn mang theo đồng tình cùng thương tiếc, giống như con cún nhỏ nhìn tôi, “Ba ba nói, chỗ nào đau mà thổi thổi thì hết à – em giúp anh thổi thổi được không?”
Tôi cười khúc khích: “Ngu ngốc! Em về nhà nhà trước đi, tôi còn phải về ký túc xá lấy vài thứ, tối sẽ ghé nhà em sau.”
Hắn vui vẻ đáp lại, xoay người chạy đi.
Trở lại ký túc xá, tôi ngắm ngắm chiếc gương, một vết sẹo thật sâu từ mắt trái kéo dài đến tai trái của tôi, tai trái của tôi một năm trước bị đợt tai nạn kia làm hỏng. Thầy tướng số nói tôi mạng lớn, tay kịp bắt được nhánh cây bên trên nên không ngã tới tan xương nát thịt. Nhưng cái cành cây bén nhọn kia xẹt qua mắt trái, đồng thời cũng đâm xuyên qua màng tai trái của tôi.
Điều này xem như…… cái giá phải trả?
Mới vừa tỉnh lại tôi thực không thể chấp nhận nổi chuyện này, vết sẹo nhìn ghê người kia… Mặt tôi bị hủy!
Gương mặt luôn bị Trần Diệu cười nhạo giống mặt hầu tử kia… bị hủy.
Đoạn thời gian đó tôi hoàn toàn lâm vào chứng huyễn thính, suốt đêm luôn nghe được tiếng phụ nữ kia gọi mình: “Tần Vi…Tần Vi……” Sau đó lại biến thành tiếng cười lạnh lùng của Trần Diệu: “Tần Vi……Cậu còn chờ tôi sao?”
Tôi điên cuồng đập nát tất cả gương trong phòng, mọi thứ xung quanh tôi đều bị đập phá toàn bộ. Vì thế bệnh án tôi viết thế này: Tai trái không nghe được, thần kinh suy nhược, huyễn thính, khuynh hướng bạo lực.
Chị Tiểu Thu bị tôi dọa khóc: “Tần Vi, em đừng như vậy, thân mình còn lành lặn là may mắn lắm rồi a……”
Còn lành lặn….Còn lành lặn đó…… Mẹ nó tôi như vầy có thể tính là còn lành lặn sao?
Quãng thời gian đó, Tây bình Trương Dương hễ tan sở liền chạy đến thăm tôi. Ba tôi không dám kích động tôi nữa, hy vọng đám bạn bên cạnh có thể khuyên giải tôi. Lâm Hoán còn ở nước ngoài đóng quảng cáo, bất quá nghe nói sẽ rất nhanh trở về. Tôi đối với Tây Bình và Trương Dương mười vạn phần không kiên nhẫn, cả ngày gào thét bảo bọn họ đừng đến làm phiền tôi, bọn họ cũng không sinh khí, lần nào đến cũng đều đem theo thức ăn tôi thích, còn đem theo đống truyện tranh tôi thích nhất đến để tôi giải khuây.
Dần dà qua hai tháng, tâm tình tôi bình tĩnh lại, không hề nổi điên lung tung, cũng từ từ chấp nhận được sự thật. Trương Dương nói đúng, đàn ông câu nệ vẻ ngoài làm gì? Nếu chịu không nổi thì đi phẫu thuật thẫm mỹ a! Dù sao y học hiện tại phát triển như vậy, nói không chừng có thể đem anh sửa còn đẹp hơn so với trước kia!
Lúc hắn nói những lời này, tôi lập tức bật cười: “Hừ, cũng chẳng phải đàn bà, sửa cái gì.”
Hai người bọn họ cũng cười, bộ dạng rõ ràng yên tâm.
Phẫu thuật thẫm mỹ…… Tôi thật tình không nghĩ đến. Kỳ thật tôi có thành kiến với những người đã chỉnh sửa, sau khi nhìn quen rồi thì bản thân cũng thấy không có gì, hơn nữa vết thương lành dần bắt đầu khép lại xong, ngược lại càng làm tôi thêm vẻ kiêu ngạo không nói nên lời cùng hương vị đàn ông.
Có điều, sau này phải dựa vào máy trợ thính mà sống… cũng không có gì ghê gớm lắm.
Thời điểm Lâm Hoán gấp rút trở về, tôi trên cơ bản đã chấp nhận được hình tượng mới của mình, ngược lại đem hắn giật nảy cả mình: “Tần Vi, tôi nghe Tây Bình Trương Dương nói anh bị hủy dung, còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy quái vật Shrek…… Bực quá! Anh hòa hai người kia hù dọa tôi hả?”
“Ai dọa cậu? Tôi đây còn không được tính là hủy dung sao?”
“Thế này sao tính được! Làm tôi cuống quít chạy về ngay… Đúng rồi Tần Vi, nhà anh có đầu DVD không?”
“Có a, muốn làm gì?” Tôi khó hiểu nhìn hắn một cái.
Tây Bình Trương Dương đều chưa tan sở, Lâm Hoán đáp máy bay xong liền chạy đến nhà tôi, tôi không rõ hắn vội hỏi tôi có đầu DVD không làm gì.
Lâm Hoán không nói câu nào, chỉ cầm chiếc đĩa trong túi ra, đút vào đầu DVD.
“Làm gì? Xem phim?” Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.
“Anh xem sẽ biết.”
“Ha ha, không phải là quảng cáo mới của cậu đó chứ? Tôi nói cậu tự kỷ quá, có cần phải khẩn cấp triển lãm tạo hình mới của cậu không?” Tôi cười đến mất hình tượng, ngã người vào sô pha.
“Yên lặng đi, xem xong sẽ biết.”
“Hử?” Tôi mơ hồ, không biết hắn rốt cục muốn làm gì.
Trong màn hình chậm rãi xuất hiện bảy tám người, đại khái là tiết mục lễ tình nhân của đài truyền hình nào đó, cầm micro phỏng vấn một ít người đi đường tại hiện trường. Tôi thờ ơ xem, đột nhiên một thân ảnh quen thuộc đập vào tầm mắt.
Đúng….. Là Trần Diệu!
Tôi muốn hét lên, tức thì nhìn thấy một cô gái bổ nhào vào người hắn, Trần Diệu lấy tay kéo cô ta xuống, cô gái kia ôm hắn, nhìn màn ảnh cười cười, vừa chuẩn bị phỏng vấn thì bị Trần Diệu một phen lôi đi, sau đó hai người liền biến mất khỏi màn ảnh.
Tôi ngây dại ra.
Bởi vì tôi nghe rành mạch cô gái kia nói lớn một câu: “Chris, love you so!”
Tuy rằng tiếng Anh của tôi rất tệ, nhưng những từ này không đến nỗi không hiểu.
Chris…… là tến tiếng Anh của Trần Diệu, từng bị tôi vô số lần cười nhạo hắn bày đặt đua đòi, bắt chước người ta lấy tên tiếng Anh, điển hình của kẻ giả làm dân trí thức.
“Gã đàn ông này tên là Trần Diệu, đúng không?” Lâm Hoán lạnh lùng nhìn qua, “Anh yêu hắn đúng không, Tần Vi?”
Tôi không phản bác lại, tôi đã không còn khí lực để mở miệng.
“Lần đó ở bên ngoài PUB tôi có thấy hắn hôn anh, Tần Vi, không phải anh nói anh không thể chấp nhận đàn ông? Anh từng ở bên hắn một chỗ phải không? Hiện tại là chia tay sao?”
Hiện tại là chia tay sao?
Tôi nên trả lời như thế nào? Tôi nói không có, tôi còn đang đợi hắn trở về, hắn nói hắn nhất định sẽ trở về, hắn nói hắn sẽ không buông tay, tuyệt đối sẽ không buông tay.
Tôi phải chăng là nên nói những lời này cho Lâm Hoán?
Ha ha ha ha ha ha ……………
Tôi ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Hoán mà cười đến điên dại, Trần Diệu, mẹ nó ngươi lại một lần nữa đùa bỡn ta, mẹ nó ngươi lại một lần nữa lừa gạt ta! Ngươi thật sự lại có người khác. Ba quả là sáng suốt, ông nói ngươi bỏ rơi ta được một lần, làm sao sẽ không có lần thứ hai.
Cô gái kia chính là đối tượng ngươi chuẩn bị trở về đính hôn, phải không? Người nhà ngươi nhất định rất cao hứng vì ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, rốt cục đã “bình thường” trở lại đi? Ngươi mau chóng có người khác như vậy, là vì nơi đó rất cô đơn, cho nên phải tìm một người tới sưởi ấm ngươi hả? Ở trên đường mà dám nhào lên người ngươi, không phải từ trước đến nay ngươi đều không thích loại con gái điên điên khùng khùng này sao?
Thành thật mà nói, cô ta thật sự không bằng Nhiễm Linh. Nhưng các người vẫn ở bên nhau… Ngay lễ tình nhân đi dạo ngoài đường, không phải là người yêu thì là cái gì?
Mẹ nó ngươi có biết ta vì ngươi mà biến thành như vậy hay không? Ngươi có biết hay không!!!!
Ngày hôm sau tôi xuất viện, thuận theo ý nguyện của lão ba, bay đi LA. Trước khi đi tôi nói với ông, hãy cho tôi hai năm tự do hoàn toàn. Ngụ ý chính là hy vọng ông không cần đi theo, cũng không cần hỏi tôi ở nơi nào, đang làm cái gì. Ông chỉ cần để ý hàng năm gửi tiền tiết kiệm sang tôi là được, tôi sẽ định kỳ viết thư, gọi điện thoại báo cáo tình hình gần đây cho ông.
Kỳ thật, tôi không muốn đối mặt với chị Tiểu Thu.
Người nào có quan hệ với Trần Diệu, tôi cũng không muốn dính líu đến, bởi vì bọn họ trong lúc vô ý sẽ nói cho tôi biết tin tức của hắn, mà tôi tuyệt đối không muốn biết. Hơn nữa, lão ba tôi vốn dĩ không muốn xuất ngoại, ông là người lưu luyến gia đình đến cực điểm, đối với thành phố nuôi dưỡng ông nhiều năm như vậy, tình cảm rất thâm hậu.
Ba, không cần hy sinh cái gì cho con nữa, nhiều năm như thế, người đã bù đắp rất nhiều rồi.
Con biết ba cũng mệt mỏi lắm.
Ba, con rất thương người.