Chương 14
Tôi đem rùa con đặt ở trong một cái hồ cá to mà nuôi, tôi nghĩ đến lúc cơ thể nó to gấp hai ba lần so với bây giờ, hẳn là Trần Diệu sẽ trở lại. Vật nhỏ này mỗi ngày im lặng nằm trong hồ, hoặc là ngủ, hoặc là đờ người nhìn một chỗ.
Cuộc sống của nó với tôi giống hệt nhau.
Chờ đợi mỏi mòn, nhưng may mắn không phải không nhìn thấy điểm dừng. Có điều chỉ là hai năm, ba năm thôi, nháy mắt cái là trôi qua ngay. Mỗi buổi sáng tôi giúp rùa con đổi nước uống mới và cho ăn, xong rồi chạy đi làm.
Ngã tư đường vĩnh viễn không thay đổi, tôi ngồi bên trong xe xem báo và chờ đèn giao thông bật sang xanh, mùa thu chẳng mấy chốc đến, lá vàng rơi xuống phủ đầy mặt đất. Thời gian đối với tôi giống như đã dừng lại, mỗi ngày đều là hành động lặp đi lặp lại, ngay khi những chiếc lá cây rụng sạch sẽ rồi đâm chồi một lần nữa, mùa đông đã cũng đã qua đi.
Từng người đi trên đường thoạt nhìn khá vui vẻ, bởi vì mùa hè ít khi mát mẻ, vì thế mùa đông mang lại cảm giác yêu thương. Tôi cực lực cố gắng làm như vui vẻ giống người khác, giữa dòng thời gian tịch mịch chậm rãi chờ đợi ngày mai. Một ngày rồi lại một ngày, càng gần đến thời gian hẹn ước, sau khi chờ đợi được một năm, rùa con cuối cùng lớn hơn được một vòng.
Rốt cục đã được một năm rồi đó.
Trần Diệu, cậu mau trở lại đi?
Một buổi cuối tuần nọ, hiếm khi tôi thức dậy lúc sáng sớm như vậy, thay nước uống mới cho rùa con rồi chuẩn bị đi ra cửa mua chút thức ăn lấp đầy bụng, tùy tiện chọn một quán ăn gần nhà. Sau khi yêu cầu phần ăn xong, trong lúc chờ đợi, tôi rút một cuốn tạp chí bên cạnh mở ra xem.
Hình ba mẹ Trần Diệu xuất hiện ngay trang bìa tờ báo, hình như là chuyên mục gia đình. Biểu tình của ông không nghiêm nghị như trước kia tôi từng biết, khóe mắt thậm chí còn mang theo ý cười.
Phía dưới là một đoạn ca ngợi Trần gia, đại ý gia đình Trần Lập Tường tiên sinh tốt đẹp cỡ nào, vợ chồng hai người như thế nào duy trì được tình cảm hòa thuận trong thời gian dài; đứa con lại xuất sắc ra sao, về nước xong sẽ cùng một cô gái con nhà quyền quý đính hôn, khiến bọn họ kỳ vọng một cuộc hôn nhân mỹ mãn, mong được mọi người chúc phúc.
Lật thêm vài trang, chỉ có một ít tin tức bình thường nhàm chán, lật đến cuối tờ báo thì hai trang cuối cùng đăng quảng cáo tìm bạn trăm năm.
Tôi vô ý thức cười rộ lên, mãi đến khi nhân viên phục vụ đến trước mặt lễ phép nói: “Tiên sinh, món mì Ý của ngài gọi đã hết rồi, có thể đổi sang mì nước được không?”
Qua một tuần sau, lúc tan sở ba kêu tôi ghé nhà ông ăn cơm, tôi nói được.
Cơm nước xong xuôi, chị Tiểu Thu dị thường không đi vào phòng bếp rửa chén ngay, chỉ ngồi bên cạnh ba, hai người nhìn nhìn nhau một hồi, như là hạ quyết tâm gì đó, ba mở miệng: “Tần Vi, chúng ta muốn cùng con nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?” Tôi cầm điều khiển TV chuyển đài, thờ ơ hỏi.
“Ba muốn cho con xuất ngoại.”
“Đi nước nào?”
Ba liếc nhìn chị Tiểu Thu một cái, chị lúng túng nhíu nhíu mày, rốt cục nói ra: “Tần Vi, ba em định bán công ty, sau đó chúng ta di dân qua Mĩ.”
“Tại sao?” Tôi vẫn dùng ngữ điệu lười nhác như cũ.
“Tần Vi, thật ra Trần Diệu……Trần Diệu hắn phải……”
“Đính hôn hả?” Tôi đánh gảy lời chị ấy.
“Em biết rồi?” Chị giật mình, ngay cả ba cũng sửng sốt một chút.
“Đoán mò thôi.” Tôi bình tĩnh nói.
“Tần Vi!” Ba cuối cùng mở miệng, “Nếu như con đã biết rồi, vậy thì bỏ cuộc mà cùng ba đi thôi.”
Tôi không nói chuyện, không khí tĩnh lặng có phần khó xử.
Sau cùng, tôi nói chỗ nào tôi cũng không đi.
Ba tức giận, giơ tay lên định đánh tôi, tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ông, tôi nói, ba, con ở chỗ này, cản trở ai chứ?
Ba ba nhìn tôi, mãi một lúc lâu, hốc mắt đỏ lên: “Tần Vi, vì sao con cố chấp thế hả? Trần Diệu đã muốn đính hôn đó! Con cho là hai thằng đàn ông ở bên nhau có thể làm được gì? Ba và mẹ con năm đó cũng vất vả lắm mới được bên nhau, rốt cục cũng không phải đường ai nấy đi sao?”
“Con và Trần Diệu không đồng dạng như vậy!” Tôi rống to đứng lên, “Trần Diệu sẽ không thích người khác đâu, là người nhà hắn ép buộc hắn!”
“Thế thì sao?” Ba lạnh lùng hỏi lại tôi, “Người nhà ép buộc nó thì sao? Nó phản kháng được không? Nó sẽ thật tâm phản kháng lại không? Con cho là cái thằng Trần Diệu đó thật sự qua vài năm sẽ quay về tìm con? Con đừng có ngây thơ quá! Nó yêu con thì sao lúc trước lại đi vứt bỏ con? Con chống mắt nhìn xem đi, một hai năm sau nó có còn nhớ con hay không? Người nhà nó làm vậy là đúng! Không cho hai đứa tỉnh táo lại, chẳng lẽ để hai đứa tiếp tục điên khùng thế sao?!”
“Ba biết hết …” Tôi run rẩy toàn thân, “Chuyện trước kia của chúng con… ba biết hết toàn bộ ư?”
“Là người nhà hắn đem chuyện hai đứa khi còn học đại học ra điều tra! Tần Vi, con như thế nào còn không sáng suốt ra? Nó có thể không cần con một lần, chẳng lẽ sẽ không thể không cần con lần thứ hai? Tình cảm hai đứa con vững bền được bao nhiêu? Buồn cười, là một mình con nghĩ vậy đi?”
Không phải! Không phải!
Trần Diệu lần này sẽ trở về, hắn nói sẽ trở về, hắn nhất định sẽ không gạt tôi!
Hắn tuyệt đối sẽ không……bỏ rơi tôi lần nữa.
“Cho nên ba muốn con đi qua Mĩ có phải không? Ba muốn cho con sẽ không còn gặp lại Trần Diệu có phải không?” Cả người tôi lạnh băng, khàn giọng hét lên những lời này.
“Đúng!” Trên mặt ba chưa từng có biểu tình tàn khốc quá như vậy, “Con còn muốn gặp hắn làm gì? Con vì thằng đàn ông mà đáng để giày vò bản thân sao? Mẹ con ở Mĩ đã thay con xin thủ tục tịnh dưỡng ở một bệnh viện tâm thần, là một cái hòn đảo nhỏ an tĩnh, con ở đó an dưỡng vài năm, nhất định sẽ khỏe lên. Còn Trần Diệu, đại khái cũng đã kết hôn sinh con rồi đi?”
Còn Trần Diệu, đại khái cũng đã kết hôn sinh con rồi đi?
Sẽ không đâu……Sẽ không!
Trần Diệu sẽ không thay đổi đâu, Trần Diệu nói hắn không có buông tay, cũng sẽ không buông tay.
Trần Diệu nói muốn tôi chờ hắn.
Tôi có chờ a, tôi một mực chờ a, nhưng Trần Diệu vì cái gì không chịu trở về chứ?
Tôi đột nhiên không biết lấy từ đâu ra khí lực, một phen đẩy mạnh ba, thừa dịp chị Tiểu Thu không kịp phản ứng lại, chân trần xông ngay ra ngoài.
Tôi sẽ không đi Mĩ, tôi sẽ không đi trại tâm thần, tôi đang khỏe mạnh thì sao phải đi tịnh dưỡng?
“Tần Vi! Con muốn đi đâu? Con quay về ngay cho ba!” Phía sau truyền đến tiếng rống giận của ba cùng tiếng ô tô phát động, tôi càng thêm liều mạng chạy như điên, tôi đi tìm Lâm Hoán, tôi đi tìm Tây Bình…. Tôi tùy tiện chạy trốn nơi nào cũng được, chỉ hai ba năm thôi mà, nhanh lắm liền trôi qua thôi!
Tôi nhất định sẽ chờ Trần Diệu trở về!
Nhà ba tôi xây ở bên sườn núi cạnh biển, lò mò chạy ra đường ban đêm, tôi một thân cận thị nặng đúng là lảo đảo nghiêng ngả chạy trốn, chân trần dẫm lên đường nhựa gồ ghề, đâm đến đau đớn.
Dường như phía trước có dựng một tấm biển báo thi công cấm thông hành, ha ha, xem ra xe lão ba không thể chạy qua đây, chờ ông chạy đường vòng truy theo, nhất định đuổi không kịp!
Nghe được tiếng ô tô sau tai càng ngày càng gần, tôi bắt đầu sợ hãi, cơ hồ không thấy rõ đường phía trước, chỉ biết là sống chết cắm đầu chạy.
“Tần Vi, dừng lại! Nguy hiểm!” Cùng với tiếng ô tô hãm phanh, tiếng hô kinh hoàng đến cực điểm của lão ba truyền tới.
Hả?
Tôi giữa cơn hoảng sợ chỉ kịp quay đầu nhìn ông một cái, lập tức chân đạp lên một đống đá thi công, cả thân mình không khống chế được mà bổ nhào đầu về phía trước lan can*.
Giống như có thứ gì đó… bị cắt đứt……
“Tần Vi! Tần Vi!”
……………………
Trần Diệu, cậu sẽ trở về chứ?
Sẽ về, nhất định sẽ về mà.
Như vậy, tôi sẽ chờ.
Cậu nói, chờ khi rùa con to hơn gấp hai gấp ba lần bây giờ, cậu sẽ trở lại.
Rùa con còn chưa kịp lớn được như vậy.
Nhưng Trần Diệu à, chắc là tôi đợi không được cậu trở lại nữa rồi?
*hình như đường núi thường hay có mấy cái lan can bo vòng theo con đường, để phân chia cho người đi đường thấy.