Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi, cho đến rạng sáng mới dần chìm vào giấc ngủ.
Hơn mười giờ sáng, Giang Kiều đánh thức tôi dậy.
"Vợ ơi, dậy đi." Giang Kiều gãi gãi cằm tôi, nhìn bộ dáng còn ngái ngủ của tôi, hắn lại cười rộ lên.
Giang Kiều nhìn đồng hồ nói: "Ngoan nào, rời giường ăn cơm thôi, cơm nước xong anh sẽ thử lễ phục với em."
Hai ngày nữa là cuộc họp thường niên của công ty Giang Kiều, tôi đặt làm một bộ lễ phục, định sẽ cùng tham dự với hắn.
Tôi nhìn nụ cười của Giang Kiều, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, thiếu chút nữa tôi đã cho rằng tất cả những gì đã xảy ra tối qua đều là mơ.
Tôi đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, nhớ tới dáng vẻ hắn vì tôi mà nở nụ cười từ khi hai đứa chính thức bên nhau.
Tôi đã từng kiêu ngạo như vậy, kiêu ngạo vì cho rằng bản thân đã mở cửa trái tim Giang Kiều, xua tan mọi muộn phiền của hắn.
"Lại lười rồi sao?" Giang Kiều thấy tôi không nói lời nào, cúi người ôm lấy tôi.
Hắn bế tôi vào phòng tắm, xoay người chuẩn bị nước cho tôi.
"Giang Kiều, trước kia em đã từng hỏi anh tại sao anh lại thích em, anh còn nhớ anh trả lời như nào không?"
Tôi ngồi trên bồn rửa mặt, nhìn bóng lưng anh.
Giang Kiều không chút do dự nói: "Anh nói anh thích dáng vẻ kiêu ngạo và chân thành của em."
Tôi nghe câu trả lời của hắn, trong lòng khẽ nói: Nhưng hiện tại, chính anh đã bóp nát sự tự tôn của tôi.
Giang Kiều quay đầu, hai tay ôm lấy eo tôi, chăm chú nhìn vẻ mặt của tôi, "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Tôi gật đầu, nghiêm túc nói: "Tối hôm qua em gặp ác mộng, mơ thấy anh nɠɵạı ŧìиɧ."
Giang Kiều thở dài, vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ nói: "Nếu anh dám nɠɵạı ŧìиɧ, anh trai em sẽ là người đầu tiên đánh gãy chân anh."
"Được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều."
Giang Kiều muốn giúp tôi cởϊ qυầи áo.
Tôi nắm lấy tay Giang Kiều, dùng chân đá đá hắn: "Đi ra ngoài đi, em tự tắm."
Giang Kiều cúi đầu cắn một cái lên môi tôi, đóng cửa đi ra ngoài.
Chờ hắn đi rồi, tôi ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, nôn dữ dội.
Giang Kiều, anh cũng biết, Ôn Tri Tâm tôi vĩnh viễn là người kiêu ngạo và chân thành.
Em đã từng sưởi ấm anh như mặt trời và ngẩng cao đầu tiến về phía anh.
Ngày kết hôn, tôi đặt tay mình lên lòng bàn tay Giang Kiều, nói với hắn: "Chúc mừng anh, Giang tiên sinh, anh đã có được mặt trời."
Hắn quỳ một gối trên mặt đất, hôn lên lòng bàn tay tôi, vô cùng thành kính nói: "Anh sẽ mãi mãi bảo vệ mặt trời của anh, khiến cho cô ấy luôn luôn kiêu ngạo, luôn luôn chân thành."
Nhưng, Giang Kiều, hắn nuốt lời rồi.
Bị người mình thật lòng yêu thương phụ tựa như có ngàn chiếc kim trong bụng.
Tôi nằm trong bồn tắm ấm áp, một lần nữa lướt vòng bạn bè của Phương Noãn Hạ.
"Anh đeo nó, tựa như anh đang ôm em, hôm nay lại là một ngày nhớ anh."
Hình ảnh là một cái cà vạt.
"Bà xã, em thấy hôm nay anh đeo cái cà vạt này có được không?", Giang Kiều đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một cái cà vạt, hỏi ý kiến của tôi.
Tôi nhìn hắn, gật đầu khẽ nói: "Rất xứng đôi."
Tại cuộc họp thường niên của công ty Giang Kiều, tôi gặp được Phương Noãn Hạ.
Cô ta mặc một bộ lễ phục màu xanh ngọc, tôn lên từng đường cong trên người cô ta, vô cùng nổi bật giữa đám nhân viên.
Mà cà vạt đêm nay Giang Kiều đeo là cùng màu với màu lễ phục của cô ta, giống như cách phối đồ của một cặp tình nhân.
"Chào bà Giang."
"Giang phu nhân, đã lâu không gặp!"
Nhân viên công ty Giang Kiều đều rất quen thuộc với tôi, phần lớn đều là nhân viên kỳ cựu gắn bó với hắn từ thời gian lập nghiệp.
Khi ở nơi riêng tư, họ đều gọi tôi là Tri Tâm, thường hay nói đùa tôi là em gái Tri Tâm của họ.
Lúc tôi khoác tay Giang Kiều đi qua Phương Noãn Hạ, cô ta nở nụ cười xinh đẹp, nói với tôi: "Chào Ôn tiểu thư."
Nụ cười của Phương Noãn Hạ quá phô trương, cô ta không kiêng dè ánh mắt của tôi, mang theo một tia khıêυ khí©h nói:
"Thật hâm mộ Ôn tiểu thư vì gặp được người đàn ông tốt như Giang tổng~ vừa đẹp trai lại nhiều tiền, đã thế còn toàn tâm toàn ý với cô. Tuổi còn trẻ mà cô đã ở nhà làm nội trợ, nhưng mà nhìn còn xinh đẹp trẻ trung hơn những người làm công ăn lương như chúng tôi nhiều."
Tôi nhạy bén nhận ra, đường nét sườn mặt Giang Kiều trở nên căng thẳng, hắn nhìn thoáng qua Phương Noãn Hạ như đang cảnh cáo.
Phương Noãn Hạ lè lưỡi, ra vẻ dí dỏm nói: "Ôn tiểu thư, chỉ là đùa một chút mà thôi, cô sẽ không để ý chứ?"
Tôi khẽ cười nói: "Noãn Hạ học tỷ, sao chị lại khách khí với em như vậy? Năm đó nếu không phải chị ra nước ngoài, rồi chia tay Giang Kiều thì nói không chừng Giang phu nhân đứng ở nơi này chính là chị. Nhưng mà xem vòng bạn bè của chị thì hình như chị đã có người yêu rồi hả? Thật trùng hợp, người đó cũng thích ăn cá chua ngọt giống Giang Kiều. Hôm nay học tỷ lại tới công ty Giang Kiều làm việc, người không biết còn tưởng rằng chị đối với anh ấy là dư tình chưa dứt."
"Nói cái gì vậy?" Giang Kiều bất đắc dĩ nhéo má tôi, vẻ mặt cưng chiều nói, "Một bình dấm chua, chuyện giữa anh và cô ấy chỉ là quá khứ thôi. Sau khi cô ấy nhậm chức, anh cũng chỉ mới gặp cô ấy trong một cuộc họp nhân viên. Nếu cố ý đuổi việc cô ấy, anh sợ em nghĩ nhiều."
Trong mắt Giang Kiều đều là hình ảnh phản chiếu của tôi, hắn thuận tay giúp tôi sửa lại mặt dây chuyền bị lệch, chiếc nhẫn trên ngón áp út đơn giản nhẹ nhàng.
Tôi hơi nghiêng đầu nhìn hắn, nghĩ thầm, Giang Kiều, anh diễn thật tốt.
"Nhưng mà, em thật sự rất không thích anh làm việc với chị Phương Noãn Hạ." Tôi quay đầu nhìn về phía Phương Noãn Hạ, gằn từng chữ nói, "Chị, bạn trai chị không ngại việc chị coi anh ấy là thế thân của Giang Kiều sao?"
Biểu tình Giang Kiều vẫn thản nhiên, nhỏ giọng nói: "Sau khi cuộc họp thường niên kết thúc, anh sẽ cho nhân lực thuyên chuyển cô ấy đi, cái gì cũng không quan trọng bằng tâm tình của bảo bảo."
Những lời này rơi vào tai Phương Noãn Hạ không sót một chữ.
Cuối cùng nụ cười của Phương Noãn Hạ cũng không duy trì được nữa, vẻ mặt cô ta khó xử nói: "Ôn tiểu thư, tôi đã cống hiến rất nhiều cho công ty. Chẳng lẽ cô nhỏ nhen như vậy sao?"
Ánh mắt Giang Kiều rơi vào trên người Phương Noãn Hạ, môi hắn khẽ mím lại, cuối cùng không nói gì, ngược lại nhỏ giọng dỗ dành tôi: "Ngoan nào, chuyện của cô ấy đợi lát nữa chúng ta nói chuyện riêng, ở đây nhiều nhân viên đang nhìn, anh không muốn vì việc riêng mà ảnh hưởng đến bầu không khí cuộc họp thường niên."
Tôi im lặng nhìn Giang Kiều trong hai giây.
Trong hai giây ngắn ngủi, dường như tất cả tình yêu tôi dành cho hắn đã cạn kiệt hết rồi.
"Giang Kiều, trước kia tôi đã tặng anh rất nhiều món quà." Tôi buông tay hắn ra, lùi về phía sau hai bước, tươi cười như hoa nhìn hắn nói, "Nhưng hai món quà hôm nay, nhất định khiến anh cả đời khó quên."
Ánh đèn trên sân khấu dần dần tối xuống, phông chiếu to lớn xuất hiện một tờ giấy khám thai.
Trong video tôi đứng trước cửa bệnh viện, lớn tiếng nói với ống kính: "Ông xã!"
Trong lúc nhất thời, toàn trường ồ lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Kiều, nhiệt liệt vỗ tay.
Giang Kiều nhìn về phía tôi, có chút sững sờ, giống như không kịp phản ứng.
Ngay sau đó, trên phông chiếu xuất hiện tấm ảnh Giang Kiều và Phương Noãn Hạ đang hôn nhau.
Tiếng vỗ tay thưa thớt rồi dừng lại, nhất thời lặng ngắt như tờ.
Bài viết ăn cá của Phương Noãn Hạ và ảnh áo ngủ gợi cảm của cô ta đồng loạt xuất hiện.
Trong sự yên tĩnh tới mức lạnh thấu xương ở xung quanh, Giang Kiều nhìn chằm chằm vào tôi.
Nước mắt tôi từng giọt từng giọt rơi xuống, nhẹ nhàng nói: "Giang Kiều, lúc tôi muốn chia sẻ tin vui này với anh, anh đang ở trên giường của Phương Noãn Hạ. Cho nên, đứa bé này tôi sẽ đưa đi. Cho nên khi Phương Noãn Hạ không gọi tôi là Giang phu nhân, tôi không để ý chút nào cả. Bởi vì từ hôm nay trở đi, tôi không còn là vợ của anh nữa."
Giang Kiều như rơi vào hầm băng trong nháy mắt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hắn lập tức tiến lên giữ chặt cánh tay tôi.
Tôi vô thức lùi lại một bước.
Một bước này là tôi triệt để lùi ra khỏi cuộc đời Giang Kiều.
"Giang Kiều, tôi không cần anh nữa." Tôi lau nước mắt nơi khóe mắt, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống.
Tôi là một người kiêu ngạo và sẽ luôn như vậy.
Giang Kiều, tôi là mặt trời treo cao trên bầu trời, không có anh thì vẫn sẽ tỏa sáng chói mắt