Chương 42

Ngay lập tức Tang Yểu cảm thấy vô cùng xấu hổ, khuôn mặt lại đỏ lên trong nháy mắt, cảm giác thẹn thùng rất lớn khiến nàng cảm thấy đã không thể đối mặt với thế giới này, nàng từ từ chìm vào trong nước với gương mặt đỏ bừng.

Mặt nước chỉ còn lại hết bong bóng này lại đến bong bóng khác đang lần lượt nổi lên.

Tang Yểu tuyệt vọng suy nghĩ, xong đời, đầu óc của nàng càng ngày càng không biết xấu hổ.

Sớm biết rằng như vậy thì nàng sẽ không đọc quyển sách kia nhiều thế.

***

Bây giờ là đầu tháng tư, bên ngoài cửa sổ lá xanh um tùm một mảnh, chim tước ríu rít kêu. Từ trên cửa sổ gỗ khắc hoa lộ ra vài sợi ánh sáng sáng ngời, khói từ lò Bác Sơn nhẹ nhàng lượn lờ bay lên.

Trong phòng vang lên tiếng trang giấy bị lật qua, giờ phút này thiếu nữ mặc chiếc váy màu vàng nhạt ngồi ở trên ghế thái sư đang ghé vào trên mặt bàn. Khuôn mặt non mịn dán trên mặt bàn, da thịt mềm mại, nhẹ nhàng bĩu đôi môi đỏ tươi lên.

Nàng kéo dài âm cuối oán giận nói: “Thật sự rất phiền phức nha, không muốn đọc.”

Nhiên Đông đặt tách trà nóng trong tầm tay của Tang Yểu, nhìn sổ sách xếp chồng ở phía trước nhẹ giọng khuyên: “Lão gia tin tưởng tiểu thư nên mới giao hai cửa hàng này cho người, người cũng không thể làm cho lão gia thất vọng chứ.”

Tang Yểu lại ngồi dậy không tình nguyện tiếp tục xem tiếp.

Nàng cảm thấy có lẽ bản thân không giỏi làm ăn, mỗi ngày xem những quyển sổ sách này đều khiến nàng hoa mắt chóng mặt.

Nhiên Đông nhìn dáng vẻ này của Tang Yểu lại cười nói: “Tiểu thư, bây giờ người cứ coi như là làm quen trước đi.”

“Sau này nếu người xuất giá, chờ khi người thành thân, trở thành chủ mẫu trong phủ thì những chuyện này đều cần thiết. Chi phí bên trong hậu viện, chi phí chủ tử, tiểu thư ăn mặc, tiền tiêu vặt của người hầu…… Cho dù người không biết tính thì cũng cần phải xem hiểu sổ sách, như vậy thì trong lòng mới hiểu rõ.”

Tang Yểu nhăn khuôn mặt nhỏ lại, tuy rằng nàng chưa từng làm nhưng mỗi lần nghe thấy thì nàng luôn cảm thấy làm chủ mẫu rất khó.

Phải đoan trang rộng lượng, hầu hạ phu quân, xử lý gia tộc, giao thiệp với mọi người bên ngoài, nghiêm túc với người hầu, xử lý và kiểm tra mọi chuyện trong phủ. Ngoài ra, cho dù nàng chỉ làm phu nhân mà không làm chủ mẫu thì cũng nên hiểu một chút về mấy chuyện này.

Nhiên Đông không biết nhớ tới cái gì lại tiếc nuối nói: “Tuy nhiên tiểu thư, nếu người thật sự có thể trở thành trắc thất của Điện hạ thì cũng không cần lo lắng nhiều thứ như vậy.”

Tang Yểu cầm sổ sách, mày đẹp nhẹ nhàng nhíu lại rồi nói: “Tại sao lại nói đến hắn ta?”

Nhiên Đông vẫn chưa phát hiện ra điều khác thường, tiếp tục nói: “Cô nương đừng có coi thường trắc thất. Ngũ điện hạ giữ mình trong sạch, thành thân hai năm ngoại trừ phu nhân thì chỉ có một thông phòng. Nếu tiểu thư gả đến đó thì có thể đỡ đối phó với những người khác, cũng không cần lục đυ.c với nhau nhiều như vậy.”

Trên gương mặt của Nhiên Đông mang theo ý cười, tiếp tục nói: “Dựa theo cách làm người của Điện hạ thì sau khi người gả qua đó thì cũng sẽ không đối xử tệ với người. Sau này cho dù điện hạ không có……”

Nàng dừng một chút tiếp tục nói: “Ít nhất cũng có thể được một tước vị. Tiểu thư, người chỉ cần sinh con nối dõi cho Điện hạ thì có thể kê cao gối mà ngủ.”

“Tuy nhiên quan trọng nhất vẫn là người hầu hạ tốt cho điện hạ là được, còn lại thì người không cần lo lắng, rất bớt lo! Chuyện này không phải rất hợp với ý người sao?”

Tang Yểu nuốt nước miếng, sau khi im lặng một lúc lâu, nàng nói: “…… Ta đây vẫn lựa chọn xem sổ sách đi.”

Nhưng những lời này của Nhiên Đông vẫn làm nàng cảm thấy không được tự nhiên, đã nhiều ngày nàng vốn luôn cảm thấy áp lực ở trong lòng, không hề có hứng thú nổi với bất cứ thứ gì. Bây giờ nhắc đến chuyện này thì nàng lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Trong lòng nàng hiểu rõ, tuy rằng miệng nàng nói gả cho ai cũng đều được nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kháng cự.

Cũng đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, gõ cửa vài cái rồi vội vàng nói: “Tiểu thư, Ngũ điện hạ phái người lại đây.”

Động tác cầm cây bút lông sói của Tang Yểu ngừng lại, trong đầu trở nên trống rỗng.

Vẻ mặt của Nhiên Đông thì lập tức trở nên vui vẻ, nàng ấy nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, mau đi qua đó nhìn xem!”

Tang Yểu bị lôi kéo đến bên ngoài sảnh ngoài, trong sân có sáu thái giám đứng liên tiếp, trong tay mỗi người đều ôm một cái rương gỗ đàn hương không nhỏ. Cách đó không xa cũng có không ít người cùng thế hệ với nàng ở trong phủ tới xem náo nhiệt.

Là tiểu thái giám lần trước ở trong cung đưa khối ngọc đỏ cho Tang Yểu, hắn nhìn thấy Tang Yểu lại đây thì chậm rãi đứng lên, sau đó hắn chắp tay cúi chào với Tang Yểu, tiếp theo cười ôn hòa nói: “Cô nương, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Tang Yểu nhìn xem tư thế này, đầu óc nàng đều trở nên ngây ngốc.

Nhưng nàng mơ hồ có dự cảm, giờ phút này nàng nói không rõ trong lòng có cảm giác gì nhưng chỉ là vừa hơi hoảng sợ lại vừa hơi bi thương.

Tiểu thái giám tiếp tục cười nói: “Những thứ này đều là quà cảm ơn Điện hạ tặng cho cô nương.”

Tang Yểu nói: “Quà cảm ơn về cái gì chứ?”

“Là lần trước ngài nhặt được ngọc bội của Điện hạ ở vườn Thành Thước trong cung, sau đó trả lại cho Điện hạ ở cửa cung.”

Trong mắt của Tang Yểu lộ ra vẻ khó hiểu, nàng chưa từng nhặt được ngọc bội nào, tại sao nàng nghe không hiểu những lời này vậy?

“Nhưng ta không có ——”

Sắc mặt của tiểu thái giám không hề thay đổi ngắt lời nàng, ám chỉ nói: “Cô nương không nhớ rõ sao? Điện hạ vẫn luôn nhớ ngài đó.”