Chương 40: Tang cô nương cũng thật có tài

Tạ Uẩn vẫn chưa từng lên tiếng, trong im lặng Tang Yểu chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm cái lưng của hắn, đi theo phía sau hắn. Đi một lúc lâu, nàng đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.

Tại sao lại yên tĩnh như vậy?

Nàng nghiêng đầu nhìn Tịnh Liễm, lại không tìm được bóng dáng của hắn. Sau đó quay đầu nhìn ra phía sau thì mới thấy Tịnh Liễm vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ, cách…… Vô cùng xa.

Không chỉ có như vậy, hắn còn đang dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn chằm chằm nàng và Tạ Uẩn. Trong hưng phấn mang theo vài phần thỏa mãn, trong thỏa mãn lại xen lẫn vui mừng, giờ phút này hắn cười đến mức môi đều sắp kéo đến tận lỗ tai, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Hắn……

Ánh mắt này cũng quá rõ ràng đi!

Uổng công ngày thường chủ tử của hắn giả bộ tốt như vậy, Tịnh Liễm thì khen ngược, hắn vậy mà bày ra cái loại vẻ mặt này là sợ nàng không phát hiện ra được là Tạ Uẩn yêu thầm sâu đậm nàng sao?

Sắc mặt của Tang Yểu phức tạp, đành phải coi như bản thân không hề phát hiện ra.

Nàng tập trung suy nghĩ nên sau đó đột nhiên không kịp phòng ngừa đυ.ng phải một cái l*иg ngực cứng rắn ấm áp.

Lần này nàng thật sự bị đυ.ng không hề nhẹ.

Chỗ phình ra trước ngực đυ.ng phải trước, mềm ấm đàn hồi trực tiếp bị áp đến thay hình đổi dạng, sau đó là toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp đều dán lên trên người của nam nhân trước mắt. Tạm thời không hề chú ý đến đau đớn trước ngực, mũi và môi của nàng bị đυ.ng vào, trực tiếp khiến nàng bị đau đến mức chảy cả nước mắt.

Sau đó Tạ Uẩn lui về phía sau nửa bước, cảm giác mềm ấm không kịp phòng ngừa kia khiến hắn cảm thấy bản thân giống như đang bị thứ đồ mềm mại đàn hồi gì đó đè lên.

Hắn theo bản năng nhíu mày, cúi đầu xuống, ánh mắt lại lần nữa không chịu khống chế dừng ở nơi không nên nhìn quá nhiều.

Nhưng hắn phát hiện, vải lụa mỏng kia đã khô.

Chỉ hơi lộ ra làn da trắng nõn, nhưng cái này đều ở trong phạm vi bình thường.

Lúc này hắn không cho Tang Yểu cơ hội nói trước, nhanh chóng lui về phía sau một bước kéo ra khoảng cách với nàng rồi nói trước: “Ngươi đi đường không chịu chú ý sao?”

Tang Yểu che cái mũi lại xoa xoa, đỏ mắt nói: “Tại sao ngươi ngừng lại mà không chịu nói trước một tiếng?”

“Đau quá!”

Tạ Uẩn hơi rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt của Tang Yểu cũng không hề chịu thua kém.

Tuy rằng vừa rồi nàng hơi ngẩn người một chút nhưng cũng chỉ có một lúc mà thôi. Có thể tưởng tượng rằng nam nhân này cố ý đột ngột dừng lại, sau đó đột ngột xoay người lại, còn cố ý không nhắc nhở nàng để nàng đυ.ng phải.

Bây giờ thì lộ ra bộ dáng tức giận nhưng thật ra trong lòng thì đang rất là vui vẻ chứ gì.

Hai người yên lặng nhìn thẳng vào nhau, trong lòng đều đang cho rằng đối phương được lợi mà còn ra vẻ.

Chỉ có Tịnh Liễm đứng phía sau bọn họ, xương gò má nâng lên, miệng quả thật muốn cười đến mức nứt ra rồi.

Một lát sau, vẫn là Tang Yểu dời ánh mắt đi trước.

Tính cách của nàng luôn tốt như vậy, tuy rằng bị đυ.ng đau nhưng nhớ tới Tạ Uẩn giúp nàng nên nàng lại quyết định không thèm để ý đến suy nghĩ nhỏ giấu kín này của Tạ Uẩn.

Nàng nói: “Ta muốn đi vào thay quần áo.”

Khuôn mặt nhỏ của nàng lộ vẻ hung dữ nói: “Tại sao ngươi cứ luôn nhìn lén ta vậy?”

Vừa rồi khi nhìn thấy Tạ Uẩn, ánh mắt của nam nhân này dời đi rất nhanh nhưng sau đó lại càng ngày càng không chú ý đến nam nữ khác biệt, vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn nàng một cái, đừng nghĩ rằng nàng không nhìn thấy.

Tạ Uẩn: “Ngươi nói cái gì?”

Nhìn lén nàng, người này đang suy nghĩ cái gì vậy?

Tang Yểu lười nói nhiều với hắn, đi lướt qua hắn đẩy cửa ra. Sau đó nàng suy nghĩ một lúc, lại quay đầu nhìn Tạ Uẩn nghiêm túc nói:

“Tuy rằng ngươi luôn nhìn lén ta nhưng hôm nay ta vẫn phải cảm ơn ngươi.”

Tạ Uẩn trầm mặc.

Hắn thấy khó hiểu, cũng cảm thấy buồn cười. Nhưng không đợi hắn mở miệng nói chuyện thì tiếp theo cửa gỗ rầm một tiếng, bị đóng lại từ bên trong.

“……”

Hắn đã lâu không có loại cảm giác sau khi bị oan uổng rồi giận đến mức cảm thấy buồn cười.

Tịnh Liễm nhìn đủ rồi, sau đó cười tủm tỉm đến gần, tri kỷ dò hỏi: “Công tử, chúng ta chờ ở chỗ này sao?”

Ánh mắt của Tạ Uẩn lạnh băng: “Chờ? Chờ nhặt xác cho ngươi sao?”

Tịnh Liễm: “……”

Chuyện này không phải là lần đầu tiên, cái người ngu ngốc xinh đẹp này gần đây thường xuyên gặp phải hắn. Nếu không phải hắn từng thuận tiện phái người điều tra qua rằng mấy chuyện này chỉ là trùng hợp thì có lẽ hắn sẽ nghi ngờ rằng có phải cô nương này đang giả ngu không?

Tịnh Liễm bước nhanh đuổi kịp bước chân của Tạ Uẩn, không rên một tiếng, giữ khoảng cách nhất định với Tạ Uẩn đang tức giận.

Hắn đã rất lâu không nhìn thấy chủ tử tức giận, rốt cuộc thì chủ tử thường sẽ trả thù lại ngay lập tức.

Cho dù là không có thì người nọ cũng sẽ không sống được bao lâu.

Giống như vị Ngũ điện hạ tôn quý kia, ngay từ đầu trong kinh thành này có thêm một vị hoàng tử hay mất một vị cũng không sao hết. Rốt cuộc Lục Đình có ngang ngược như thế nào thì cũng không thể tạo ra bất kỳ bọt nước gì.

Nhưng khoảng thời gian gần đây, vị điện hạ có tâm cao hơn trời này lại nhiều lần khıêυ khí©h. Đổi lại người khác, có lẽ chỉ cần cho hắn ta ra oai phủ đầu thì sẽ biết khó mà lui.

Nhưng vị bên cạnh hắn lại không như vậy, chủ tử đã không thể chấp nhận được hắn ta và ngoài ra cũng trực tiếp có suy nghĩ muốn gϊếŧ chết hắn ta.

Thế nhưng Lục Đình chưa thể làm chủ tử tức thành như vậy.

Suy nghĩ như vậy, Tang cô nương cũng thật sự có tài năng mà.