Chương 34: Bảo bảo

Lời đã nói đến nước này, Tang Yểu đã hiểu rõ hàm ý trong lời Tang Ấn. Nàng suy nghĩ một lúc, lúng túng nói: “Con cảm thấy điện hạ có chút đáng sợ, có lẽ cũng không ôn hòa như bên ngoài. Hơn nữa hắn với Thái Tử điện hạ……”

Tang Ấn khịt mũi một tiếng, ngắt lời nói: “Tuổi con còn nhỏ, không hiểu.”

“Trong triều đình này làm gì có người nào có thể thật sự ôn hòa? Này cũng không phải chuyện lớn gì. Còn về phần Thái tử, giữa điện hạ và Thái tử quả thật vẫn luôn không hợp nhau.”

Tang Yểu nghĩ thầm. Đây nào phải không hợp, Thái Tử cũng đã nghẹn khuất muốn chết rồi.

Nhưng nàng lại cảm thấy phụ thân nói cũng có chút đạo lý.

Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật Ngũ điện hạ cũng không thật sự làm ra chuyện thương tổn nàng. Huống chi là con cháu hoàng thất, tất nhiên hắn phải có một mặt tàn nhẫn không ai biết.

Nhưng nàng đột nhiên cảm thấy rất phiền phức.

Xưa nay, Tang Yểu đều nghe lời phụ thân và tỷ tỷ nhất. Trong lòng nàng cũng hiểu rõ tình huống hôn sự của nàng, cũng hiểu rõ trách nhiệm trên người. Cho nên, nếu họ thật sự muốn nàng đi làm tiểu thϊếp, nàng cũng không có biện pháp cự tuyệt.

Tang Yểu cúi đầu, đơn giản nói: “Cha, ngài xem giúp con đi. Con đều nghe ngài.”

Phụ thân nàng có đôi khi ham chút danh lợi nhỏ nhưng đối xử với nàng rất tốt. Nếu phụ thân bảo nàng đi, vậy chắc là đi cũng không sao.

Tang Ấn thở dài. Ông vẫn chưa trả lời Tang Yểu rõ ràng. Ông nói: “Thôi thôi. Ta đã biết rồi. Con ra ngoài đi, việc này không vội.”

Chờ khi Tang Yểu trở lại phòng, ngoài cửa sổ đã đầy sao, vầng trăng cô đơn to lớn đang treo ở phía trên màn đêm.

Sau khi nàng tắm rửa xong thì một mình ngồi bên cửa sổ, chống mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Ban đêm, gió thổi tới mái tóc ướt đẫm của thiếu nữ.

Trên đời này không có việc gì không giải quyết được, lo sợ không đâu làm gì.

Cuộc sống của nàng luôn luôn đơn giản. Mỗi ngày trôi qua, nàng không suy nghĩ nhiều về tương lai của mình.

Trong lòng nàng cũng không có người mình thích. Mong muốn cũng chỉ cần ăn no, mặc ấm. Còn việc gả cho ai kỳ thật cũng không sao.

Huống hồ nhìn về hướng tốt, Lục Đình trong mắt mọi người ôn nhuận tuấn lãng, thiên tư thông minh, biết giữ lễ nghĩa. So sánh với Thái tử đương triều thì càng tỏa sáng hơn. Về sau, nói không chừng còn có khả năng kế thừa đại thống.

Cho nên nếu nàng có thể làm trắc thất của Lục Đình, cũng coi như là tìm được một chỗ về tốt.

Dù nói như vậy nhưng nàng vẫn không khỏi khó chịu, lại không thể nói là khó chịu ở đâu.

Nàng cảm thấy hết sức buồn chán, Tang Yểu nằm xuống giường, móc cuốn tùy bút kia từ dưới gối lên.

Bìa cuốn sổ tay ban đầu đã được kéo căng và làm phẳng. Vì bảo quản tốt nên hiện tại Tang Yểu nhìn nó còn mới hơn lúc mới nhặt được nó.

Tang Yểu thử tượng tưởng Tạ Uẩn mình gặp ban ngày vào chủ nhân cuốn tùy bút này.

Mở ra trang thứ nhất, thay thế không thành công.

Hắn làm sao có thể giả vờ giỏi như vậy!

Lại mở ra trang thứ hai, làn da thiếu nữ bắt đầu chuyển dần sang màu đỏ ửng.

Mở trang thứ ba, Tang Yểu cau mày.

Mở trang thứ tư, Tang Yểu chưa kịp đọc xong đã bụp một tiếng, gập sách lại. Sau đó, nàng có chút tức giận nhét quyển sách lại chỗ cũ.

Hạ lưu thì thôi đi. Người này sao lại õng ẹo, nũng nịu như vậy. Cái gì mà Khanh Khanh, Bảo Bảo. Gọi như vậy, thật không biết xấu hổ à.

Sau khi biết Tạ Uẩn giấu giếm tính cách dâʍ đãиɠ này. Nàng rất nhanh vứt bực bội với Lục Đình ra sau đầu. Ở trong lòng bắt đầu mắng hắn một trận sau đó ôm chăn ngủ.

Đêm càng ngày càng khuya, có lẽ do hôm qua thời gian ở chung với Tạ Uẩn quá dài. Lần đầu tiên trong cuộc đời người nam nhân này bước vào trong mộng của nàng.

Mùa xuân vô cùng tốt lành, hoàng đế tổ chức yến tiệc tại Hoàng Lâm ở ngoại ô phía Tây.

Hôm nay hắn vẫn như mọi ngày, toàn thân mặc y phục màu đen, tóc dài búi cao, khuôn mặt tái nhợt, hai tròng mắt sâu thẳm mang đến vẻ đẹp u ám.

Ánh mắt nàng và mọi người đều dừng ở trên người hắn.

Vị quyền thần trẻ tuổi thần sắc đạm mạc. Đối mặt với sự truy hỏi của hoàng đế, hắn chậm rãi đứng lên bẩm tấu.

Nàng nhìn chằm chằm hắn thật lâu, hắn cũng chưa từng liếc nàng một cái. Mãi cho đến khi nam nhân xoay người ngồi xuống, từ xa lạnh lùng liếc nhìn nàng. Nàng mới sợ hãi đến mức không dám tiếp tục nhìn.

Sau đó chén rượu lưu ly trong tay nàng vô ý rơi xuống, lăn lăn trên nền gạch bằng bạch ngọc.

Nàng ngồi xuống đuổi theo chén rượu, đến tận chân nam nhân nọ.

Nàng ngồi xổm xuống, đang muốn nhặt lên. Một bàn tay thon dài đã nhặt lên trước nàng một bước. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, nam nhân cầm chén rượu nhìn xuống nàng từ trên cao, sau đó nói: “Đứng lên.”

Tang Yểu nghe lời đứng lên. Tạ Uẩn hỏi nàng: “Vì sao lại ngồi xa như vậy?”

Nàng nhìn chằm chằm chén rượu, nói: “Bởi vì chén rượu ở vị trí kia đẹp hơn.”

Nói xong, nàng lại cúi người nhìn chằm chằm khuôn mặt lãnh đạm của Tạ Uẩn, nghiêng đầu ghé sát mặt vào, nói: “Ngươi không vui sao? Vì sao không dịu dàng với ta hơn một chút.”

Tạ Uẩn nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, hắn tựa hồ thật sự dịu dàng hơn một chút. Trước mắt mọi người, hắn chậm rãi giơ tay ôm nàng vào lòng.

Nàng muốn ôm hắn nhưng nam nhân không cho. Hắn nâng cằm nàng lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm nàng, nói: “Yểu Yểu đã phạm sai lầm, nhất định phải chịu trừng phạt.”

Nàng không hiểu, nghiêm túc hỏi: “Trừng phạt như thế nào?”

Trong mơ, mộng ảo và hiện thực lẫn lộn. Khuôn mặt nam nhân cũng không rõ ràng. Chỉ biết là xuân quang sáng ngời, giờ phút này, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, giọng nói trong trẻo, mệt mỏi kia lại vô cùng quen thuộc.

Hắn thì thầm ở bên tai nàng: “Nàng nói gì vậy, bảo bảo của ta.”