Tạ Uẩn mím môi thành một đường thẳng, trong mắt lộ vẻ không vui nhưng cuối cùng, hắn cũng không nói thêm cái gì, sải bước đi đến trước xe ngựa, đi vào.
Tang Yểu dừng lại ở trước xe ngựa. Nước mắt trên mặt chưa khô. Hiện tại, hai mắt nàng vẫn còn đẫm lệ. Nàng không biết mình có nên đi lên hay không.
Chiếc xe ngựa với biểu tượng độc nhất vô nhị của gia tộc Tạ thị rất rộng lớn lại yên tĩnh. Sau khi Tạ Uẩn lên xe thì màn xe buông xuống. Hắn chưa từng mở miệng nói chuyện với Tang Yểu.
Tịnh Liễm đứng ở bên cạnh nàng, đúng lúc nói: “Tiểu thư, mời.”
Đây cũng không phải bởi vì tư tâm của hắn. Phong cách làm việc của Tạ Uẩn xưa nay đều ngắn gọn. Nếu hôm nay, hắn thuận tay giải vây cho Tang tiểu thư, vậy thì sẽ không mặc kệ nàng nửa đường.
Lúc này, Tang Yểu mới khó khăn lên xe ngựa. Trong lòng nàng còn sợ hãi, yên lặng chọn một chỗ cách xa Tạ Uẩn nhất rồi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, nàng lại lặng lẽ nhích mông về phía Tạ Uẩn.
Nhích rồi lại nhích.
Tịnh Liễm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Ta nói Tang tiểu thư, ngài cũng đừng quá chủ động vậy chứ!
Nước mắt Tang Yểu vẫn rơi xuống tạch tạch, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết tràn đầy nước mắt, nức nở không tiếng động. Lúc đầu, Lục Đình làm khó dễ nàng, nàng cũng không khóc như vậy. Nhưng sau khi ở bên cạnh Tạ Uẩn thì nàng lại cảm thấy vô cùng ấm ức.
Tang Yểu cũng không muốn khóc. Nàng không muốn để Tạ Uẩn cảm thấy nàng là một tiểu nữ nhi yếu đuối.
Nhưng nàng tưởng tượng về sau mình có thể trở thành tiểu thϊếp. Nàng cảm thấy khổ sở, đầu óc tê dại. Quả thật không muốn sống nữa.
Lục Đình thật sự rất đáng sợ, chờ nàng được nâng vào phủ. Nam nhân đó sẽ hành hạ nàng mất.
Cho dù nàng nghĩ về hướng tốt, nếu sau này nàng không làm tiểu thϊếp cho Lục Đình thì cũng phải làm tiểu thϊếp cho người khác. Nàng sẽ bị những người mình không thích đùa bỡn, trở thành một kẻ đáng thương phải dựa dẫm vào người khác.
Đại bá và tiểu thúc của nàng đều có rất nhiều tiểu thϊếp. Những tiểu thϊếp đó đều không tốt, bình thường đều tranh giành sủng ái, sau đó sinh con.
Huhuhu nàng thật sự rất sợ hãi. Nàng càng nghĩ càng không ngăn nước mắt lại được.
Trong thùng xe vô cùng an tĩnh. Điều này làm cho tiếng nức nở bị kìm nén của thiếu nữ trở nên vô cùng rõ ràng, giống như tiếng mèo con.
Tạ Uẩn khẽ cau mày. Hắn dùng một tay chống vào Thái Dương, nhìn thoáng qua Tịnh Liễm đang ngồi đợi ngay ngắn.
Tịnh Liễm lập tức hiểu ý, lấy khăn tay đưa tới trước mặt Tang Yểu, hàm súc nói: “Tang tiểu thư, chúng ta đã đang ở trên đường trở về Tang phủ.”
Cho nên đừng khóc nữa. Nàng còn khóc nữa sẽ khiến chủ tử không kiên nhẫn của hắn tức giận mất.
Tang Yểu nhận lấy chiếc khăn. Sau đó nàng nói với Tạ Uẩn nói: “Cảm ơn ngươi.”
Tịnh Liễm ừ một tiếng.
Sau đó vẻ mặt hắn mỉm cười nghĩ, nàng có thể nhìn xem ai đưa khăn cho nàng không! Hai người muốn tán tỉnh thì lên giường, được chứ!
Tang Yểu lau nước mắt trên mặt. Nàng cũng không muốn khóc. Nàng cố gắng nghĩ đến những truyện đùa trước kia nhưng vẫn không kìm nén được nước mắt đang tuôn trào.
Tạ Uẩn vẫn luôn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nàng.
Tang Yểu thầm nghĩ, kỳ thật Tạ Uẩn cũng không đáng ghét như vậy. Về sau, nàng không thể lãnh đạm với Tạ Uẩn như vậy.
Người này, thường ngày giả vờ rất giỏi nhưng kỳ thật, nếu nàng quá lạnh đạm với hắn thì hắn cũng sẽ cảm thấy buồn nhỉ.
Hắn thích nàng như vậy lại không biểu lộ chút nào. Nếu không phải nàng nhặt được quyển tùy bút, chỉ sợ cả đời này nàng cũng không phát hiện được.
Ngay khi, Tang Yểu đang suy nghĩ có muốn chủ động nói chuyện gì đó với hắn hay không thì Tạ Uẩn lạnh lùng liếc nhìn thiếu nữ đang khóc như hoa lê đái vũ bên cạnh, lạnh giọng mở miệng:
“Còn khóc nữa thì tự mình trở về nhà đi.”
“……” Tang Yểu cố nén nước mắt lại.
Hắn thật sự rất hung dữ.
Tạ Uẩn thật sự rất đáng ghét.
Quên đi. Hắn quen khẩu thị tâm phi, tha thứ cho hắn vậy.
Nàng khẽ ồ một tiếng, không khóc nữa.
Một lát sau, nàng lại mở miệng nói: “Hôm nay…… dù sao cũng cảm ơn ngươi.”
Tạ Uẩn ừ một tiếng.
Quả thật nên cảm ơn.
Nàng đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào nếu Tạ Uẩn hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì. Kết quả đợi nửa ngày Tạ Uẩn cũng không hỏi nàng.
Nhất thời bên trong xe ngựa không có tiếng động nào, chỉ thỉnh thoảng có tiếng gió thổi vào màn xe, có chút xấu hổ.
Vì để giảm bớt xấu hổ, Tang Yểu lại khàn khàn giọng nói: “Ngươi giúp ta một lần. Ta sẽ nhớ kỹ.”
Tạ Uẩn không để ý đến nàng.
Tang Yểu lại nói: “Nếu ngươi có yêu cầu gì cũng có thể tới tìm ta. Mặc dù có lẽ ta cũng không thể giúp ngươi cái gì. Nhưng ta ——”
Tạ Uẩn lại ngửi thấy mùi hương kia, giống như hoa nhài mới nở. Nó không nồng nhưng vẫn luôn quanh quẩn bên người hắn, không thể kiểm soát.
Trong lòng hắn không kiên nhẫn, lễ phép cắt ngang: “Giữ yên lặng rất khó sao?”
Tang Yểu hoàn toàn ngậm miệng.
Nàng nghĩ thầm, đời này nàng sẽ không nói với Tạ Uẩn một lời nào nữa!
Cách một lúc, Tạ Uẩn bực bội mở miệng: “Trên người của ngươi dùng nước hoa gì vậy, hoa nhài à?”
Hừm, cứ nói đi, nam nhân thúi khẩu thị tâm phi.
Bảo không cho nàng nói chuyện, nhưng hiện tại lại quan tâm đến việc nàng dùng nước hoa gì. Nhưng phương thức nói chuyện của hắn thật sự cứng nhắc.
Tang Yểu nói đúng sự thật: “Ta không dùng nước hoa.”
Tạ Uẩn không tin.
Nữ nhân này có vẻ mưu mô nhiều hơn so với hắn tưởng tượng.
Hắn không nói tiếp nữa. Bên trong xe ngựa tiếp tục yên tĩnh.