Sắc mặt Lục Đình xanh mét, Tang Yểu đứng ở bên cạnh hắn ta, có thể cảm nhận được tâm tình hắn ta thay đổi.
Nàng hơi co rút bả vai lại, hận không thể tìm khe đất chui vào. Nàng không muốn phải chịu sự tức giận của Lục Đình một chút nào.
Nhưng thường mọi thứ đều không như ý muốn.
Lục Đình nhìn về phía nàng, trên mặt lộ ra vẻ hung ác, nham hiểm còn chưa kịp thu liễm lại, cùng với khuôn mặt mỉm cười kia làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
“Tang tiểu thư, ta để nàng đợi lâu rồi.”
Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay Tang Yểu, nói: “Ta đưa tiểu thư trở về.”
Hành động này của Lục Đình có thể nói là xúc phạm. Tang Yểu muốn rút tay lại. Nhưng mặc kệ nàng cố gắng thế nào, Lục Đình cũng không buông tay ra. Nàng lại không đủ can đảm trực tiếp mở miệng trách cứ như Tạ Uẩn. Nàng chỉ có thể giãy giụa không chút khí thế nào, nói: “Điện hạ, ngài…… Ngài buông tay ta ra.”
Lục Đình không buông, cổ tay thiếu nữ đã hơi đỏ.
Tang Yểu đau đến mức rơi nước mắt, giãy giụa nói: “Ngài đừng bắt ta……”
Mà Tạ Uẩn đã đi đến bên cạnh hai người. Hắn thậm chí liếc mắt cũng không nhìn Tang Yểu một cái rồi đi qua.
Tịnh Liễm không bất ngờ chút nào. Hắn biết chủ tử sẽ không quan tâm bởi vì con người Tạ Uẩn, xưa nay đã như vậy.
Nhưng ngoài dự đoán chính là, Tạ Uẩn lại dừng bước.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt đảo qua hai người.
Lục Đình chú ý tới ánh mắt Tạ Uẩn. Hắn kinh ngạc buông tay ra, khóe môi khẽ nhếch, nói: “Như thế nào, Tạ đại nhân còn có chuyện gì sao?”
Tang Yểu nắm cổ tay mình, vừa sợ hãi vừa bất lực. Nàng cực kỳ ấm ức.
Từ nhỏ, nàng đã ỷ lại phụ thân và tỷ tỷ. Hiện tại, bọn họ đều không ở bên cạnh mình.
Tang Yểu nghĩ đến việc bản thân phải làm tiểu thϊếp cho Lục Đình. Nước mắt không nhịn được rơi xuống, giống như một con mèo nhỏ. Nàng vô cùng đáng thương đối diện với ánh mắt im lặng của nam nhân.
Ánh mắt Tạ Uẩn dừng ở trên người Tang Yểu, nói với nàng: “Lại đây.”
Tang Yểu mím môi, vô cùng muốn đi nhưng nàng liếc mắt nhìn Lục Đình, trong lòng lại có băn khoăn.
Tạ Uẩn lại nói: “Phụ thân ngươi sợ ngươi lạc đường. Vừa rồi, ta trùng hợp gặp ông ấy. Ông ấy nhờ ta dẫn ngươi trở về.”
Tang Yểu thút tha thút thít nức nở nghĩ, vừa nghe đã biết là nói dối. Phụ thân nàng hận không thể treo ở trên đùi Tạ Uẩn, làm sao có lá gan dặn dò hắn.
Nhưng lời này vừa nói ra, Tang Yểu đã có lý do chính đáng đi theo Tạ Uẩn.
Nàng ừm một tiếng, sau đó quy củ từ biệt Lục Đình: “Ngũ điện hạ, vậy ta …… Ta đi tìm phụ thân trước.”
Nói xong thì nàng vội vã nâng váy chạy tới trước mặt Tạ Uẩn.
Giống như 5 năm trước.
Khi đó Tạ Uẩn cũng nói như vậy. Hắn để cho người cởi chiếc bình đồng trên người nàng xuống, nói với nàng: “Tỷ tỷ ngươi đang tìm ngươi. Ta dẫn ngươi trở về.”
Lần đó, hắn cũng nói dối.
Tịnh Liễm yên lặng đứng ở một bên.
Trên mặt hắn vẫn là vẻ mặt văn nhã, lãnh đạm nhưng trong lòng lại bắt đầu điên cuồng hoài nghi tính chân thật của tất cả những chuyện này.
Trừ trước đến nay, Tạ Uẩn đều không phải người xen vào việc của người khác. Hắn lạnh nhạt, bạc tình, không hề có sự đồng cảm. Có thể làm hắn giúp đỡ không quan tâm đến lợi ích còn khó hơn lên trời!
Hôm nay là ngày tốt lành gì thế?!
Chủ tử ngài giác ngộ rồi sao!
Hắn vui mừng rơm rớm nước mắt. Đúng thật là duyên phận đến thì không thể cản nổi. Đóa hoa xinh đẹp Tang tiểu thư cuối cùng cũng sắp bị chủ tử không phải người của hắn trêu chọc.
Lúc này, Tang Yểu đang đứng chéo phía sau Tạ Uẩn.
Thân hình nam nhân cao lớn che kín nửa người nàng.
Khi nàng sợ hãi sẽ theo thói quen bám lấy những người thân thiết với mình. Nhưng ở đây, hiển nhiên không có người nào để cho nàng bám lấy.
Lục Đình nhắm mắt, mí mắt che giấu sự hung ác và không cam lòng. Đôi tay hắn chắp sau lưng, đành phải đứng thẳng, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Tạ Uẩn: “Thì ra Tạ đại nhân cũng là người đa tình.”
Tạ Uẩn không để hắn vào mắt hai lần liên tiếp. Nếu đổi lại người khác thì đã sớm nơm nớp lo sợ vừa lăn vừa bò xin lỗi hắn.
Nhưng Tạ Uẩn thì khác. Hắn không phải chỉ có gia thế làm bệ đỡ.
Lục Đình cũng phải thừa nhận rằng. Tạm thời, hắn không có biện pháp gì với Tạ Uẩn. Loại thế gia trăm năm này, ngay cả phụ hoàng cũng không thể động vào. Huống chi, bản thân Tạ Uẩn đã bộc lộ mũi nhọn, hoàn toàn khác với Tạ các lão năm đó.
Nhưng càng như vậy, hắn càng căm ghét.
Hắn biết Tạ Uẩn khinh thường hắn. Sự khinh bỉ trong mắt người nam nhân này luôn luôn cực kỳ rõ ràng.
Mấy ngày hôm trước, hắn chỉ động đến mấy nhánh không quan trọng của Tạ thị. Kết quả, không tới mấy ngày, từng vụ án tham nhũng do hắn bày mưu tính kế bắt đầu bị điều tra. Tạ Uẩn thậm chí không hề do dự xử tử Thẩm Hà.
Người đã từng cựu thần Tạ gia, lão thần ngũ phẩm hiện tại.
Tạ Uẩn liếc hắn nhìn hắn một cái, không trả lời, nói một câu có lệ: “Điện hạ nói đùa.”
Nói xong thì xoay người đi. Sau đó, thiếu chút nữa đυ.ng phải thiếu nữ đi theo phía sau hắn.
Tang Yểu cách hắn rất gần. Vừa rồi, suýt chút nữa gót chân hắn đã giẫm vào mũi giày nàng.
Tạ Uẩn hơi nhíu mày, bước lên phía trước một bước, kéo khoảng cách với Tang Yểu.
Tang Yểu không nhận ra được Tạ Uẩn cố tình. Nàng lau nước mắt vội vàng lại dán tới gần.
Tịnh Liễm đi theo bên cạnh, liều mạng kiếm chế gò má sắp ngửa lên trời của mình.
Trước mặt nhiều người như vậy, hai người dựa gần như thế làm gì! Không bằng trực tiếp đi lên giường đi.