Chương 26: Nàng tức giận

Hai chân Tang Yểu đã sớm tê rần vì ngồi xổm nhưng vẫn luôn không dám đi ra, nghe vậy vén khăn che bàn lên, ngẩng đầu nhìn.

Nam nhân nhìn xuống trên cao, mặt không chút biểu tình nhìn nàng.

Tang Yểu không vui, hừ một tiếng ở trong lòng. Người này giả vờ không vui cái gì.

Tịnh Liễm còn tưởng bản thân nhìn nhầm.

Hai mắt hắn trừng lớn, cả người như bị sét đánh.

Đây là cái gì.

Có một nữ nhân ngồi xổm giữa hai chân chủ tử?

Tang Yểu chậm rãi đi ra ngoài. Sau khi chống bàn đứng dậy, nàng quay đầu, nhìn về phía Tịnh Liễm.

Con ngươi Tịnh Liễm co rút.

Cái gì? Nữ nhân ngồi xổm giữa hai chân chủ tử là Tang tiểu thư!

Nhìn lại một cái.

Thật sự là Tang tiểu thư.

Bọn họ đang làm chuyện gì đáng xấu hổ sao! Hắn thế mà lại không nhìn thấy!

Trong đầu đột nhiên lướt qua vô số hình ảnh.

Hắn tức giận nghĩ. Nhìn đi, Tang tiểu thư cũng đã quỳ đau cả chân rồi, chủ tử hắn là cầm thú!

Tang Yểu khách khí mỉm cười với Tịnh Liễm.

Tịnh Liễm cũng hơi cong môi, khẽ gật đầu, lễ phép nói: “Tang tiểu thư.”

Ngàn vạn lần không ngờ tới, cây vạn tuế chủ tử nhà hắn cũng có một ngày nở hoa.

Làm một người hầu bên cạnh đích trưởng tử Tạ thị, Tịnh Liễm đương nhiên cũng có phẩm chất rất cao. Mặc dù nội tâm đã nổi sóng gió nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Sắc mặt hắn vẫn ôn nhuận, bước lên phía trước, đứng ở trước mặt Tạ Uẩn, cung kính bẩm báo: “Công tử, Ngũ điện hạ đã rời đi.”

Tang Yểu đứng ở ngay bên cạnh Tạ Uẩn, thiếu nữ đang khom lưng phủi bụi trên làn váy. Theo mỗi động tác của nàng, mùi thơm thoang thoảng quen thuộc bay tới đây làm cho hắn nghĩ tới chuyện vừa rồi.

Tạ Uẩn cau mày, càng ngày càng khó chịu.

“Đứng yên.” Hắn trầm giọng ra lệnh.

Động tác Tang Yểu dừng lại một chút. Hắn đang nói chuyện với nàng sao?

Nàng bối rối ngẩng đầu, nhìn ánh mắt không kiên nhẫn của nam nhân. Thì ra, hắn thật sự đang nói chuyện với nàng.

Nàng không vui, khuôn mặt nhỏ ủ rũ, “Vì sao?”

Nhưng vào lúc này, Tang Yểu đã bình tĩnh lại một chút. Sự kính sợ với Tạ Uẩn ở trong lòng chiếm phần lớn. Nàng tạm thời bỏ qua sự tức giận vì bị bóp mông. Nàng không thể tiếp tục chỉ vào vị Phật lớn này mắng như vừa rồi.

Hơn nữa, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng người sống chờ lại gần của Tạ Uẩn này, nàng thật sự rất khó có thể dung nhập với người âm thầm thích mình. Nàng vừa nhìn thấy hắn thì không khỏi sợ hãi trong lòng. Trong đầu toàn là ý nghĩ không thể đắc tội, phụ thân còn muốn ôm đùi hắn.

Cho nên vừa nói xong, nàng lại cảm thấy ngữ điệu của mình có chút nặng nề, lại yên lặng đứng thẳng người, nhỏ giọng nói thêm một câu: “Không động thì không động.”

Nhưng hương thơm kia vẫn như cũ không biến mất.

Tạ Uẩn chống khuỷu tay ở mép bàn, cố gắng đè nén sự bực bội trong lòng.

Tang Yểu đứng ngơ ngác hồi lâu, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động. Nàng không nhịn được lén nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Uẩn.

Kết quả đúng lúc đối diện với ánh mắt nam nhân đang nhìn chằm chằm nàng.

Tang Yểu sợ tới mức thu hồi ánh mắt lại. Sao hắn cũng đang nhìn lén nàng thế!

Tịnh Liễm đứng ở bên cạnh, ánh mắt hết nhìn chủ tử lại nhìn sang Tang Yểu. Trong lòng vui vẻ nghĩ, hai người họ còn đang ở đây liếc mắt đưa tình nữa à?

Sau một lúc lâu, rốt cuộc Tạ Uẩn mở miệng nói: “Là phụ thân ngươi bảo ngươi đến đây sao?”

Nói thật, Tạ Uẩn thực sự không tin Tang Yểu chỉ trùng hợp tới nơi này. Nếu là người khác, hắn hoàn toàn có thể kết luận người này đang cố ý. Vừa rồi cũng chỉ là mánh khóe nhỏ mà nàng tự biên tự diễn.

Chỉ là nhìn thiếu nữ trước mặt tâm tư đều viết hết lên mặt. Hắn cũng không thể tự thuyết phục bản thân vị cô nương quả táo ngốc nghếch này lại có loại tâm tư kín đáo như vậy.

Tang Yểu a một tiếng, Tạ Uẩn hỏi không rõ ràng. Nàng đoán rồi trả lời nói: “…… Tới dự yến tiệc sinh nhật sao? Là tỷ tỷ của ta bảo ta tới.”

Thôi, cũng không cần hỏi nữa.

Tạ Uẩn không quan tâm tới nàng.

Tịnh Liễm thấy không khí trầm mặc, đúng lúc mở miệng, hỏi: “Vừa rồi đột nhiên Tang tiểu thư tới đây, là có chuyện gì vậy?”

Tang Yểu không dám nói cảnh tượng điên đảo vừa rồi, chột dạ cúi đầu: “Không có chuyện gì……”

Tạ Uẩn: “Cho nên vừa rồi ngươi cho rằng trèo cửa sổ chơi rất vui?”

Đương nhiên không phải. Nàng cũng không phải tiểu hài tử nha.

Nàng phủ nhận nói: “Ta không có.”

Nàng lại hừ một tiếng nho nhỏ, lẩm bẩm nói: “…… Ta làm sao biết được ngươi đã ở bên trong từ trước. Sớm biết vậy ta cũng không chạy tới hướng này. Ngươi muốn gặp ta, ta còn không thích gặp ngươi đâu.”

Tạ Uẩn nhắm mắt lại, không muốn biết nàng đang lẩm bẩm cái gì. Hôm nay tuyệt đối là ngày hắn nói chuyện với một nữ nhân nhiều nhất.

Hắn nói thẳng: “Câm miệng.”

“……” Tang Yểu ngậm miệng,

Hắn thật hung dữ.

Hắn thật sự quá đáng ghét.

Tang Yểu siết chặt xích ngọc trong tay, liếc nhìn nam nhân đang yên lặng ngồi đó. Trong lòng thầm nghĩ, loại nam nhân này, về sau nếu ai thành thân với hắn thì thật là xui xẻo tám đời.

Đây là lý đo hắn thầm thích nàng sao?

Cũng may hắn chưa nói ra. Nếu hắn nói thì nàng nhất định sẽ cự tuyệt hắn!

Tang Yểu tức giận.

Nàng kìm nén hồi lâu, quyết định bình tĩnh khiến Tạ Uẩn hối hận.

Nàng hừ nhỏ một tiếng, sau đó tức giận, nói: “Ta đi trước đây.”

Nói xong, không đợi Tạ Uẩn trả lời. Nàng vén váy lên rồi nghênh ngang bước ra ngoài.

Trong phòng chìm vào yên tĩnh.

Tạ Uẩn cuối cùng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Hắn đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Hồi phủ.”

Tịnh Liễm đi theo phía sau Tạ Uẩn. Hắn ta nhắc nhở: “Chủ tử, hình như Tang tiểu thư tức giận.”

Tạ Uẩn: “Hửm, liên quan gì tới ta sao?”

Tịnh Liễm không hé răng.

Hắn ta lạnh lùng nghĩ. Chủ tử nhà hắn đời này nhất định phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại rồi. Là do ngài ấy tự tìm thôi, ai cũng đừng thương hại ngài ấy.