Chương 22: Thái tử

Tang Ấn lại thuận miệng nói: “Lại nói tiếp, khoảng thời gian này ta và điện ta đi lại không ít. Xem ra, gần đây quả thật điện hạ đang lo lắng vì Thánh Thượng.”

Ông lại nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Tang Yểu nói: “Đúng rồi, có phải con đã gặp qua điện hạ rồi hay không?”

Tang Yểu không rõ nguyên do: “Làm sao vậy cha?”

Tang Ấn nghĩ tới một chuyện, nói: “Hắn nhắc tới con với ta vài lần, nói con ……”

Lời nói đến đây thì thay đổi, Tang Ấn đột nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt nhìn về phía Tang Yểu dừng một chút.

Tang Yểu cũng vào lúc này đột nhiên nhớ tới Tang Nhân Nguyệt từng nói với nàng.

Nàng ta nói Ngũ điện hạ muốn nạp nàng làm thϊếp.

Phụ thân vẫn chưa nói hết câu nhưng Tang Yểu đã hiểu rõ.

Tang Ấn dường như không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với nàng, ngược lại nói sang chuyện khác.

Tang Yểu lơ đãng trả lời, cúi đầu vẫn luôn suy nghĩ về lời Tang Nhân Nguyệt nói.

Chẳng lẽ lời nói của Tang Nhân Nguyệt là thật.

Nhưng nàng không biết bản thân hấp dẫn sự chú ý của Lục Đình khi nào. Đương nhiên, việc này cũng không quan trọng, nàng biết mình sinh ra đã có một khuôn mặt không quá đoan trang, dáng người cũng không đứng đắn, bị coi trọng làm thϊếp cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Chuyện trên triều chính nàng cũng không hiểu nhiều lắm nhưng đại khái cũng có thể biết được, nếu một ngày Thái Tử Lục Lệ bị phế, vậy thì trữ quân đời kế tiếp, vô cùng có khả năng là Lục Đình.

Nàng chỉ thứ nữ của quan viên tứ phẩm. Trong tộc lại không có tước vị, không có tài, danh tiếng bên ngoài như Lý Dao Các. Ngay cả khi về sau Lục Đình chỉ là một Vương gia, làm thϊếp của hắn đối với nàng cũng không tính là tổn thất.

Ước chừng thời gian trôi qua mấy nén hương, mọi người lần lượt rời yến tiệc. Buổi yến tiệc của thiên tuế không quan hệ gì với Tang Yểu cũng tuyên bố kết thúc.

Tang Ấn tạm thời có việc nên rời đi trước nên không thể rời khỏi cung cùng với Tang Yểu. Tang Yểu cố ý đi về hướng ít người. Nhưng còn chưa đi được vài bước đã có người gọi nàng lại.

Là một tiểu thái giám lạ mặt.

Tang Yểu dừng bước chân lại, nói: “Tiểu công công, có chuyện gì sao?”

Trên khuôn mặt Tiểu thái giám mang ý cười, nói: “Tang tiểu thư. Nô tài là người bên cạnh Ngũ điện hạ.”

Thân hình Tang Yểu cứng đờ, không dấu vết đứng thẳng thân người. Nàng nói: “Điện hạ, ngài ấy……”

Tiểu thái giám lấy một khối ngọc thạch đỏ rực như lửa từ trong ống tay áo ra, nhỏ giọng nói: “Đây là cống vật của nước Thục tiến cống. Điện hạ vừa nhìn đã cảm thấy nó rất thích hợp với tiểu thư, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội tặng cho Tiểu Thư. Cho nên, mới kéo dài tới hôm nay.”

Ngày nay, người ta rất yêu thích thanh ngọc và bạch ngọc. Nhưng cũng có một số người lại thích Xích Ngọc đỏ tươi vũ mị, màu sắc như vậy ít nhiều cũng liên tưởng đến hồ ly tinh yêu diễm.

Đây tự hồ như một ám chỉ. Lúc đầu, Tang Yểu không đưa tay nhận lấy.

Tay tiểu thái giám để giữa không trung, nhắc nhở nói: “Tang tiểu thư. Đây là tâm ý của Điện hạ.”

Tang Yểu phản ứng lại. Nàng không thể không nhận.

Nàng nhận lấy khối ngọc bội, nhẹ giọng nói: “Làm phiền tiểu công công. Mong tiểu công công cảm tạ Điện hạ thay ta.”

Sau khi tiểu thái giám rời đi, Tang Yểu một mình đứng ở trên đường yên tĩnh. Ngọc bội lạnh lẽo bị nàng nắm ở trong lòng bàn tay.

Nàng lắc lắc đầu, tâm tình không tốt lắm.

Cuộc sống của nàng luôn rất đơn giản, nhưng thứ nên hiểu nàng đều hiểu.

Ví dụ như hôn sự của nàng, bản thân nàng không thể tự làm chủ được. Nàng nên tìm một vị hôn phu tốt để có thể giúp ích cho gia tộc.

Nàng chưa từng có ý nghĩ trốn tránh những thứ này. Nàng làm tiểu thư Tang gia nhiều năm như vậy, hẳn nên báo đáp lại một chút gì đó.

Điều này cũng không có gì. Nàng tự an ủi chính mình, tiền đồ Ngũ điện hạ vô lượng, lại đang tuổi trẻ, tướng mạo anh tuấn. So ra với những người tuổi có thể làm cha nàng vẫn tốt hơn nhiều.

Huống hồ nếu Ngũ điện hạ thật sự đề cập chuyện này, nàng căn bản không thể cự tuyệt.

Dưới quyền lực tuyệt đối, việc người dưới từ chối giống như một loại khıêυ khí©h. Bản thân nàng thì không sao nhưng nàng còn có phụ thân, có tỷ tỷ, nàng không thể liên lụy bọn họ.

Haiz, thật phiền.

Hoàng cung thật sự quá lớn, Tang Yểu chọn địa phương ít người, lang thang không có mục đích.

Không bao lâu, nàng mơ hồ nghe thấy vài tiếng nói chuyện truyền đến cách đó không xa.

Nàng dừng chân lại, thấp thoáng dưới những chiếc lá, nàng nhìn thấy thân ảnh một đám người. Trong đó, có một Ngũ điện hạ Lục Đình vừa rồi ở trên dài cao, còn có Thái Tử Lục Lệ.

Tỉnh cảnh có chút căng thẳng.

Lục Đình đứng chắp tay sau lưng, sắc mặt không vui. Đứng bên cạnh hắn là một lão thái giám, còn có một đám thái giám và cung nữ đứng hầu ở một bên.

Mà Thái Tử Lục Lệ đang đứng ở trước mặt Lục Đình, thắt lưng cực kỳ thấp, bải vai hơi run run, run giọng nói: “Cô…… Không phải Cô cố ý. Hoàng đệ, ngươi bớt giận. Cô gọi thái y tới đây chữa trị cho Tôn công công.”

Thái Tử một quốc gia thế nhưng lại hèn mọn với một hoàng tử như vậy. Thật sự không thể tưởng tượng được.

Tang Yểu ngừng thở, trực giác bảo nàng đây không phải việc nàng có thể nhìn.

Trên mặt Lục Đình tràn đầy địch ý, nói: “Trị cái gì mà trị! Ai cho ngươi đυ.ng vào hắn?”

Lục Lệ càng cúi người thấp hơn. Hắn liên tục xin lỗi, thậm chí còn kéo ống tay áo Lục Đình.

Lục Đình vung tay, Lục Lệ thiếu chút nữa ngã xuống đất.

“Hoàng đệ, vậy ngươi…… Ngươi nói Cô nên làm như thế nào?”

Lục Đình nhìn thoáng Lục Lệ từ trên cao xuống, chậm rãi ra lệnh, nói: “Như vậy đi. Ngươi quỳ xuống xin lỗi hắn.”