Tang Xu còn đang hỏi: “Chứng cứ đâu?”
Nàng ấy đương nhiên là không hề trông cậy vào Tang Yểu thật sự có thể lấy ra được chứng cứ gì, thấy vậy lại hướng dẫn từng bước nói: “Vậy Yểu Yểu, nếu muội nói hắn thích muội thì tại sao hắn không chịu bày tỏ với muội?”
Chuyện này Tang Yểu biết, trong quyển nhật ký có nhắc đến.
Nàng nghiêm túc nhớ lại nội dung trong đó, cố gắng trả lời đúng từng chữ một: “Hắn cũng là vì suy nghĩ cho muội, nếu bày tỏ với muội thì một khi việc này bị người ngoài biết, sợ rằng muội sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích.”
“Huống hồ tính cách của hắn không tốt, nếu nói thẳng…… thì sợ muội ghét bỏ hắn.”
Tang Xu: “……”
Bản thân Tang Yểu cũng cảm thấy nói như vậy nghe rất kỳ quái, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tang Xu nói: “Tỷ tỷ, tỷ có vẻ mặt gì vậy? Tỷ không tin muội sao?”
Tang Xu thầm nghĩ, nếu lời này nàng có thể tin thì chỉ sợ nàng không thể sống qua ba ngày trong thâm cung này.
Tang Yểu thật sự không thể chứng minh bản thân, cuối cùng nàng giống như làm nũng ôm lấy cánh tay của tỷ tỷ, có ý định chơi xấu nói: “Tỷ tỷ tin muội đi, muội không có lừa gạt người khác đâu.”
Vẻ mặt của Tang Xu phức tạp nói: “Yểu Yểu, muội có lừa gạt người khác không cũng không hề quan trọng.”
Dù sao người khác cũng sẽ không tin tưởng.
“Trọng điểm là không được lừa bản thân muội.”
Tang Yểu mím môi, khuôn mặt nhỏ ủ rũ không nói gì.
Xem đi, biết ngay là chuyện này rất khó tin mà. Nàng đã nói đến như vậy nhưng tỷ tỷ cũng không hề tin tưởng.
Tuy rằng nàng cũng cảm thấy chuyện này thật sự không thể tưởng tượng được, nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, ngoài ra nàng không có nói dối đâu.
Trên mặt của Tang Xu cũng mang theo vài phần buồn lo.
Hôm nay nàng ấy vốn dĩ muốn nhân cơ hội thảo luận với Tang Yểu về hôn sự của muội ấy, kết quả bây giờ muội muội vậy mà lại mê luyến Tạ Uẩn như vậy. Lúc này lại nói đến việc kêu nàng gả cho người khác thì không khác gì là đổ thêm dầu vào lửa, nàng ấy làm sao không biết xấu hổ mà mở miệng nói ra.
Tuy nhiên nàng ấy chỉ có một người muội muội này, nếu nàng thật sự có chấp niệm thành ma với Tạ Uẩn và không thể phải hắn thì không thể. Nàng ấy là trưởng tỷ đương nhiên là không có khả năng trơ mắt nhìn thấy muội muội yêu mà không được.
Nhưng vấn đề là người khác thì còn tốt, nhưng người đó chính là Tạ Uẩn đấy.
Xem ra việc này không phải là ngày một ngày hai là có thể làm xong, còn cần phải cẩn thận suy tính mới được.
Mà Tang Yểu lại là bởi vì đột nhiên nhớ tới một việc, đồ trên quyển nhật ký này vừa nhìn thì được ghi lại rất tỉ mỉ, như luôn mang theo bên người. Bây giờ Tạ Uẩn vô ý làm mất, có phải là lòng hắn nóng như lửa đốt định quay trở về tìm không?
Trong một lúc tâm trạng của hai chị em khác nhau, nhìn nhau không nói gì.
Trên thực tế, lúc này thật sự làm cho Tang Yểu đoán đúng.
Chẳng qua người lòng nóng như lửa đốt không phải Tạ Uẩn, mà là Tịnh Liễm bên người hắn.
Sau khi ra khỏi phủ nha Hình Bộ, Tịnh Liễm và chủ tử cùng nhau hồi phủ.
Bên trong chiếc xe ngựa to rộng vững vàng, mấy ngày gần đây bận về vụ án của Thanh Châu nên Tạ Uẩn đã lâu không nghỉ ngơi, bây giờ đang nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Gió nhẹ thổi bay màn xe, thổi tan mùi hương trà bay lên lượn lờ.
Tịnh Liễm giơ tay, không nói một lời đè lại một góc màn xe bị gió thổi bay lên.
“Khi ta và Tang Ấn đang bàn việc, ngươi đứng ở ngoài cửa à?”
Nam nhân đột nhiên mở miệng, giờ phút này vẫn đang nhắm hai mắt lại, giọng điệu lạnh lùng trước sau như một.
Sắc mặt của Tịnh Liễm không thay đổi, biết được nếu như Tạ Uẩn hỏi như vậy thì trong lòng cũng đã đoán được hành tung của hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên nói đúng sự thật: “Hồi bẩm chủ tử, thuộc hạ đi tìm Tang cô nương.”
Ngừng một lát, hắn lại bổ sung nói: “Tang cô nương ở trong phòng một lúc, không biết đã nghe được bao nhiêu thì đã rời đi rồi. Thuộc hạ sợ nàng tự ý suy đoán chuyện của ngài và Tang đại nhân nên tìm nàng ấy nhắc nhở đôi chút.”
Trong lúc nhất thời Tạ Uẩn không nói chuyện, khi Tịnh Liễm cho rằng chuyện này cứ như vậy bị bỏ qua thì nam nhân lại mở miệng nói: “Phải vậy không?”
Tịnh Liễm mím môi, sống lưng hơi cứng đờ.
“Công tử.”
Tạ Uẩn ngước mí mắt lên nhìn về phía hắn, Tịnh Liễm cúi đầu không dám nhiều lời. Giống như chờ đợi lời phán xét buông xuống.
“Chuyện này đã không phải là lần đầu tiên.”
Lòng bàn tay hắn chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, không khí trở nên ngưng trọng, hắn nhỏ giọng nhận sai: “Thuộc hạ không dám nữa.”
Hắn không biết rốt cuộc là bại lộ ở chỗ nào.
Trong lòng hắn cảm thấy hoảng sợ, mấy năm nay hắn đều rất cẩn thận, về một chút tâm tư trong lòng này từ trước đến nay chưa bao giờ dám nói với người khác. Đồ duy nhất lưu lại chỉ có quyển nhật ký kia, nhưng quyển nhật ký kia ngày thường hắn luôn mang theo bên người, tuyệt đối không thể bị người ngoài nhìn thấy, huống chi là chủ tử nhà hắn. Nhưng cho dù là như vậy, vậy mà hắn vẫn bị phát hiện.
Từ trước đến nay chủ từ nhà hắn lãnh tâm lãnh tình, tính cánh cũng lạnh lùng, luôn khịt mũi coi thường tình yêu. Hắn luôn âm thầm suy đoán rằng có khi nào chủ tử sẽ yêu một cô nương không hề có bất kỳ liên quan gì đến ngài ấy không, chỉ sợ là đến lúc ấy thì không thể thoát được số kiếp đã định.