Chương 31

*Từ chương này bản raw đều là chương vip nên mình không kiếm được bản raw để đối chiếu, nên một số chỗ sẽ dịch theo ý mình hiểu, có lẽ sẽ không sát với bản convert lắm, nhưng nội dung chính thì vẫn không đổi nhé, mong các bạn thông cảm.

Buổi tối, trước khi đôi vợ chồng son về, mẹ Đông lại thần thần bí bí nhét cho Đông Tâm một tờ giấy, dặn cô sau khi về nhà thì nhập địa chỉ web trong tờ giấy lên mạng xem. Đông Tâm về nhà lên mạng xem mới thấy đây là trang web tuyển dụng của ngân hàng. Đông Tâm lập tức gọi điện cho mẹ cô hỏi xem ý bà là gì, mẹ Đông bên kia lại nghe một đằng trả lời một nẻo: "A, con đã mở lên rồi à, vậy thì mau điền thông tin vào đi, nhớ rõ vị trí ứng tuyển là trực tổng đài nhé. Còn nữa, sau khi con nộp đơn xong thì gửi mã số báo danh kia đến Wechat của mẹ nhé, để mẹ nói với dì Lâm của con."

Đông Tâm nghe không hiểu cái gì, "Dì Lâm là dì nào thế?"

"Cái đứa nhỏ này!" mẹ Đông giận dỗi nói: "Chính là bạn học cũ của mẹ, Lâm Tú Vân, dì Lâm đó. Con rể của dì ấy bây giờ là phó phòng chi nhánh bên đó, mẹ nói với dì Lâm của con đã lâu rồi, bây giờ bà ấy mới giành được một chỗ trong danh sách cho mẹ đấy. Con chỉ cần báo danh là được, sau đó thì không cần lo nữa."

Đông Tâm nghe xong lập tức nóng nảy: "Mẹ đi cầu xin dì Lâm sao? Ai cho mẹ đi chứ? Mẹ muốn dựa vào quan hệ để xin một chân trực tổng đài làm gì?!!"

Mẹ Đông lại cho rằng Đông Tâm coi thường công việc trực tổng đài này, thấm thía nói: "Mẹ biết, công việc này hơi vất vả một chút. Nhưng trước con cứ kiên trì một chút, không phải mẹ còn có một tầng quan hệ nữa sao? Dì Lâm của con nói, chỉ cần con làm ở vị trí đó nửa năm thôi, sau đó sẽ được điều lên trên làm rồi. Nếu sắp xếp con thẳng vào làm việc trong văn phòng thì e là....."

Nghe mẹ già nhà mình nói liên miên một thôi một hồi, Đông Tâm mới hậu tri hậu giác nhận ra: Ban ngày lúc mẹ cô nói ra mấy cái tin đồn đó, kể cả chuyện hai người gặp được bà Trần, chỉ sợ đều nằm trong kế hoạch của mẹ cô. Bảo sao lúc sáng mẹ cô nhất định ép cô phải đi chợ cùng, bởi vì chỉ có như vậy thì bà Trần cái người người tiện miệng càng tiện hơn kia mới có cơ hội xỉa xói cô, sau đó mẹ cô mới có thể vin vào đó mà khuyên cô từ bỏ giấc mơ vẽ tranh, rồi sau đó mới đưa ra đòn sát thủ....

Nhìn trang web của ngân hàng trên màn hình máy tính, Đông Tâm chợt thất thần, mà đầu bên kia, mẹ Đông vẫn không ngừng lải nhải: "......Công việc này ở ngân hàng tuy không thể coi là "bát sắt", nhưng so với các chỗ tư nhân khác thì cũng coi là ổn. Con vào rồi thì cứ yên tâm làm việc, chỉ cần qua thời gian thử việc thì tiền lương ít nhất cũng phải 4, 5 ngàn."

Đông Tâm đột nhiên nói: "Mẹ, mẹ nói thật đi, mẹ đưa cho dì Lâm phong bì bao nhiêu thế?"

Vừa nghe đến đây đầu dây bên kia liền yên tĩnh lại. Đông Tâm thấy vậy liền thầm thở dài một hơi, yên lặng chửi thầm: Không ngờ lại bị cô đoán trúng.... Tuy cô không có kinh nghiệm lăn xả xã hội mấy, nhưng tốt xấu gì trước khi trọng sinh cũng đã lăn lộn được hai năm rồi, cái thế đạo này vẫn hiểu được. Người ta giúp con gái anh tìm việc, anh đương nhiên phải có chút gì gọi là... Hơn nữa, đây còn là một công việc "bát sắt" trong ngân hàng, nên phí cảm ơn, chắc chắn không dưới năm con số.

Nghĩ đến đây, Đông Tâm lại nửa đau lòng nửa trách móc nói: "Trong nhà vốn không có tiền bạc dư dả gì rồi, sao mẹ lại tiêu tiền linh tinh như thế chứ? Lại nói, con đã lớn như thế này rồi, những việc thế này mẹ cứ để con tự lo liệu, mẹ......" Nhưng không đợi Đông Tâm nói xong thì mẹ Đông ở bên kia đã ngắt lời: "Nói nhăng năng cuội cái gì thế? Lão nương chỉ có một mình mày, không lo cho mày thì lo cho ai đây? Tóm lại con không cần làm gì cả, chỉ cần báo danh là được rồi...."

Đông Tâm: "......"

----------

Cùng mẹ già nói chuyện điện thoại xong, trong lòng Đông Tâm như một mớ hỗn độn. Còn đang thất thần thì Tô Lịch đẩy cửa vào, "Em gọi điện với ai mà nấu cháo điện thoại lâu thế?" Tô Lịch vừa nói vừa lơ đãng nhìn vào màn hình máy tính, sau đó, bước chân đột nhiên khựng lại. Đứng sau lưng cô một lúc lâu, anh mới híp mắt nói: "Thông báo tuyển dụng nội bộ của ngân hàng?"

Thấy Tô Lịch đã biết, Đông Tâm cũng chả buồn giấu diếm nữa, chỉ ừ một tiếng, nói: "Mẹ em có người bạn học, con rể bà ấy đang làm việc ở ngân hàng. Đây là thông báo tuyển dụng người trực tổng đài nội bộ bên trong ngân hàng. Mẹ đã giành một chỉ tiêu cho em."

"Sau đó?" Tô Lịch hỏi, "Em định báo danh à?"

"Không thì thế nào bây giờ?" Đông Tâm thầm cười khổ nhưng trên mặt vẫn tỏ ra thản nhiên không có gì, "Đến tiền cảm ơn bà ấy cũng đã đưa cho người ta rồi, em không báo danh thì phải làm sao bây giờ? Haizz, anh nói xem, mẹ cũng thật là... không thương lượng gì trước với em cả đã...."

Đông Tâm còn chưa kịp nói hết câu thì Tô Lịch đã đặt mông xuống ngồi bên cạnh khiến cô lập tức líu lưỡi: "Anh định làm gì?"

Trên mặt Tô Lịch là vẻ chú mục, anh nói: "Lại đây, Đông tiểu thư, phiền em nói theo anh nào: "Trên tường họa phượng hoàng màu phấn hồng, phượng hoàng hồng, phượng hoàng phấn, phấn hồng phượng hoàng, hoa phượng hoàng."

Đông Tâm nói theo được hai đoạn ngắn, lúc nói đến "phượng hoàng phấn" thì đã không nói nổi nữa rồi. Nhưng Tô Lịch dường như thấy bà xã mình vẫn chưa bị ngược đủ, lại nói tiếp: "Tiếp nào,ca vác dưa sọt quá khoan mương, quá mương sọt lậu dưa lăn mương. Cách mương vác sọt dưa sọt khấu, dưa lăn sọt không ca quái mương."

(hai đoạn in nghiêng trên là kiểu twisted tongue, kiểu kiểu bài lúa nếp là lúa nếp là của mình í)

Nghe mấy câu kia của Tô Lịch xong Đông Tâm thấy xoắn hết cả lưỡi, đạp vào chân Tô Lịch một cái cho hả giận, "Cút, anh cố tình trêu em đấy à?!!"

Tô Lịch khoanh tay: "Ngay cả mấy câu đơn giản như vậy em cũng không nói nổi mà còn muốn đi trực tổng đài à?"

Đông Tâm không phục cãi lại: "Em là đi trực giải đáp thắc mắc của khách hàng chứ không phải đi hát tướng thanh, học mấy cái câu nói líu lưỡi đó làm gì chứ? Học xong để trở nên độc mồm độc miệng như anh à?"

Tô Lịch vỗ đùi: "Được, giải đáp thắc mắc của khách hàng đúng không? Vậy xin hỏi một chút tiểu thư trực tổng đài, tôi có 30 vạn gửi ngân hàng, kì hạn một năm thì tiền lãi là bao nhiêu?"

Đông Tâm chớp chớp mắt, trong đầu đang gõ máy tính xoành xoạch: bây giờ lãi suất hiện hành là 0,3%, ba mươi vạn, gửi một năm thì sẽ là....

"Chín trăm!" Đông Tâm đập bàn nói. Dứt lời liền đắc ý dào dạt híp mắt nhìn Tô Lịch. Hừ hừ hừ, Tô đại giáo sư nhà anh thực sự tưởng rằng trên đời này trừ anh ra ai cũng đều là đồ ngốc hết sao? Một phép tính đơn giản như thế mà cũng đòi mang ra để kiểm tra cô? Nghĩ đến đây, Đông Tâm đang định lên tiếng chế nhạo hai câu, lại nghe Tô Lịch ung dung nói: "Ừ, không tồi. Vậy lấy 900 này mua cả đêm của em chắc vẫn dư dả nhỉ?"

Đông Tâm nghe xong trong đầu lập tức oanh một tiếng, thẹn quá hóa giận nói: "Tô Lịch! Anh có ý gì? Anh đừng có quá phận!"

"Chỉ như vậy đã cảm thấy quá phận rồi sao?" Tô Lịch nhướng mày, "Anh nói cho em biết, nếu em thực sự muốn đi trực tổng đài thì những lời nói quá phận đáng khinh hơn thế này em đều có thể nghe thấy mỗi ngày. Trừ những điều đó ra thì còn vô số khách hàng cãi cùn không nói lý, vừa mở miệng ra liền hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà em. Đông Tâm, em cảm thấy với tính cách của em thì có thể nhịn được không?"

Đến đây trong lòng Đông Tâm bắt đầu bồn chồn dao động, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Nếu người ta có thể nhịn được thì tại sao em lại không nhịn được chứ?"

Tô Lịch lắc đầu: "Với cái tính cách này của em, chỉ cần em nhịn được một tuần thì anh liền đổi sang họ em. Còn chuyên viên chính cũng là một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn và cẩn thận. Đông Tâm, em cảm thấy trên người em có tồn tại hai khái niệm này không? Hơn nữa, chuyên viên ngân hàng thì mỗi tháng đều bị khảo hạch một lần, nghiệp vụ cùng quy tắc xếp cao như núi, với trí nhớ này của em thì....haizzz! Anh chỉ sợ đến lúc đó, vị phó phòng kia của em có muốn đề bạt em lên chính thức thì em cũng không thể qua được bài kiểm tra thăng chức í."

Thấy Tô Lịch nói mình không ra gì như vậy, Đông Tâm xù lông lên muốn phản bác, lại nghe anh nói tiếp: "Em ấy à, vừa lười lại vừa biếng, tứ chi không phát triển, ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, chủ yếu là làm chuyện gì cũng không kiên nhẫn được. Sống bao nhiêu năm như vậy rồi, điều duy nhất mà em kiên trì được chỉ có vẽ tranh. Nhưng bây giờ, em lại định từ bỏ điều đó sao?"

Đông Tâm nghe xong chợt cứng đờ, giống như bị người ta hắt cả bát nước lạnh lên mặt, cô chợt tỉnh táo lại. Tô Lịch nói không sai. Cô là một người rất rất không kiên nhẫn, làm chuyện gì cũng chỉ chân trong chân ngoài, đứng núi này trông núi nọ. Chỉ có duy nhất việc vẽ tranh là cô như con vịt cứng đầu, dù thế nào cũng không chịu từ bỏ.

Lúc học trung học, khi cô đang vẽ tranh trong giờ Tiếng Anh thì bị chủ nhiệm phát hiện. Chủ nhiệm của cô khi ấy đã mắng cô không có tương lại, nói cô chỉ biết vẽ vời mấy thứ linh tinh vớ vẩn, tương lai chỉ có thể đi nhặt ve chai bán đồng nát. Sau đó, truyện của Đông Tâm được xuất bản, điều đầu tiên cô làm chính là lập tức đóng gói một quyển rồi gửi cho chủ nhiệm của cô lúc đó.

Lúc gần tốt nghiệp đại học, trong khi các bạn học hối hả ngược xuôi chỉnh sửa lý lịch rồi đi tìm việc thì cô lại đi theo sư huynh làm một trò chơi nhỏ trên điện thoại. Lúc đó sư huynh của cô nói, chỉ cần trò chơi này bán đi được thì anh ấy sẽ chia cho cô hoa hồng. Tất cả mọi người đều cảm thấy vị sư huynh kia của cô chỉ là kẻ lừa đảo, nhưng Đông Tâm lại cắn răng nhận thầu thiết kế bối cảnh, biểu tượng và giao diện của trò chơi đó. Cũng may, cuối cùng trò chơi này thực sự bán đi được, tuy số tiền hoa hồng tới tay Đông Tâm không nhiều lắm, nhưng cũng nhờ có cơ hội này mà Đông Tâm mới bước chân vào được vòng luẩn quẩn thiết kế đồ họa game.

Sau đó tiếp chính là những ngày cày bản thảo không biết ngày đêm. Bóc lột sức lao động là điều khá phổ biến trong những công ty sản xuất trò chơi. Nếu anh tan làm trước 8-9h thì chính anh cũng ngại mở mồm nói rằng mình là dân IT. Nhưng điều đau khổ hơn chính là sau khi tan làm về Đông Tâm lại tiếp tục phải vẽ truyện tranh nữa. Các đồng nghiệp thấy vậy cũng khuyên rằng cô làm cái này thì kiếm được mấy đồng? Còn rủ cô nếu rảnh thì ra ngoài nhận làm thêm trò chơi với họ, đảm bảo mỗi tháng sẽ được ít nhất là 1 vạn. Nhưng Đông Tâm lại từ chối, bởi vì cô không thích cả đời chỉ làm đồ họa, làm hiệu ứng. Điều cô muốn chính là những đường cong có sinh mệnh.

Ngay cả trước khi trọng sinh, bỏ qua những năm tháng kia, ngay cả khi bản thân cô có chướng ngại nhưng cũng không từ bỏ việc sáng tác mà dọn ra ngoài để tìm kiếm linh cảm. Vì thế, Đông Tâm à, hãy đặt tay lên trái tim và tự hỏi, rằng mình đã thực sự sẵn sàng từ bỏ rồi sao? Từ bỏ niềm yêu thích nhiều năm như vậy, từ bỏ giấc mơ từ khi hiểu chuyện đến bây giờ?

Nhất thời, Đông Tâm chỉ cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, muốn nói nhưng lại không nói nên lời. Nhưng mẹ cô nói đúng. Trước kia khi cô độc thân thì cô có thể tùy hứng theo đuổi giấc mơ, không ai ngăn cô cả. Nhưng bây giờ cô không còn là một người đơn độc nữa, cái nhà này cô cũng có một phần. Sao cô có thể để một mình Tô Lịch gánh vác mọi thứ còn mình thì theo đuổi giấc mơ chứ?

Nghĩ đến đây, Đông Tâm siết chặt tay, ra vẻ không sao, lẩm bẩm: "Không buông tay thì phải làm sao bây giờ? Hàng tá lý lịch gửi đi đều như đá chìm đáy biển. Aizz, bây giờ đúng là trường giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát. Mấy năm rồi em không ra ngoài nên bây giờ có cho người ta cũng chẳng muốn."

"Không phải, " Tô Lịch đút tay túi quần, nghiêm trang nói: "Câu tiếp theo của trường giang sóng sau đè sóng trước là thế hệ trước đánh tụt quần thế hệ sau."

Đông Tâm nghe xong liền hộc máu: "Đại ca à, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó! Anh..." Nhưng không đợi Đông Tâm nói xong, Tô Lịch đột nhiên vươn tay giữ gáy Đông Tâm lại, sau đó kề sát mặt mình vào, híp mắt nói: "Đông Tâm, có phải em đang khinh thường anh đúng không?"

Đông Tâm líu lưỡi: "Hả?" Sao câu chuyện lại thành thế này rồi? Cô khinh thường anh lúc nào chứ?

"Không phải sao?" Tô Lịch nhướng mày, "Nếu em thật lòng tin tưởng vào khả năng của anh thì sao phải gấp gáp ra ngoài tìm việc như thế chứ? Cái gì mà chuyên viên chứ? Em nghi ngờ anh không nuôi nổi em sao?"

Đông Tâm nghe xong liền dở khóc dở cười: "Em nghi ngờ anh lú---------"

Nhưng còn chưa nói xong, Tô Lịch lại một lần nữa cắt ngang, trưng ra dáng vẻ tổng tài bá đạo nói: "Tóm lại một câu thôi, không được đi! Cứ ngoan ngoãn ở nhà vẽ cho ông là được rồi!"

"Nhưng...."

"Nhưng cái rắm! Vợ anh sau này nhất định phải trở thành một họa sĩ lớn kiếm về một mớ tiền lớn. Sao cô ấy phải đi làm cái chân trực tổng đài chó má gì đó chứ? Cô ấy dám? Nếu cô ấy dám đi thật thì ông đây sẽ đánh gãy chân cô ấy cho mà xem!"

"Nhưng trong nhà......."

"Trong nhà còn có anh, không đến lượt một người phụ nữ như em nhúng tay vào. Hơn nữa năm nay ông đây mới được thăng chức lên giám định viên cao cấp, tiền lương cuối năm cũng được tăng lên một chút, mấy hạng mục trong tay cũng đang phát triển khá tốt, tiền thưởng cuối năm cũng phải được sáu con số rồi. Nếu em còn dám nghi ngờ ông đây không nuôi nổi em thì ông đây sẽ đánh gãy nốt cái chân còn lại của em."

Đột nhiên trong lòng Đông Tâm chợt cảm thấy vô cùng ấm áp, đến mức mũi cô bắt đầu cảm thấy cay cay. Giãy giụa một lúc lâu, cô mới thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Tô Lịch nhướng mày: "Nói xuông thì làm gì chứ? Không có hành động thực tế gì sao?"

Đông Tâm ho khan mấy tiếng: "Được rồi, anh muốn em cảm ơn thế nào đây?"

Dứt lời, Đông Tâm ngẩng đầu lên liền bị cuốn vào ánh mắt nóng bỏng của Tô Lịch. Giây tiếp theo, quả nhiên nghe Tô lưu manh thấp giọng nói: "Lại đây, cởϊ áσ giúp anh."

Đông Tâm đỏ mặt hét lên: "Bây giờ mới có hơn 8h! Sao có thể sớm như vậy đã......"

Nhưng Tô lưu manh lại hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời đó, lại một lần nữa tỏ ra tổng tài bá đạo mà nói: "Nhanh lên, đừng để anh nhắc lại lần thứ hai."

Đông Tâm nghe xong cuối cùng cũng lại không biết xấu hổ mà ngoan ngoãn đi đến trước mặt Tô Lịch, lần lượt cởi từng cúc áo sơ mi trắng của anh ra. Liếc nhìn cơ bắp như ẩn như hiện ở bên trong, Đông Tâm chỉ thấy trái tim mình bắt đầu đập bang bang trong l*иg ngực. Ngay lúc cô bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô thì lại nghe Tô Lịch nói tiếp: "Ừ! Thật là ngoan~~ Giờ em cầm áo của anh đi giặt đi!"

Giờ em cầm quần áo của anh đi giặt đi...

Cầm quần áo đi giặt..........

Đi giặt...........

Giặt.........

Đi........

Đông Tâm nghe xong thì ngẩn người, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, cho đến khi nhìn thấy đôi con ngươi cong cong ý cười kia của Tô Lịch thì mới nhận ra là mình lại bị troll.

"Tô! Lịch!" Dám trêu đùa lão nương sao? Để xem lão nương có đạp gãy cái chân thứ ba kia của anh không!!!!!