Long Ưng vui vẻ:
- Có khác nhau sao? Còn tưởng rằng ngươi mất tích, hóa ra là ngủ lại chỗ tiểu mỹ nhân, như hình với bóng.
Tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của Nhϊếp Phương Hoa truyền tới, nàng nói:
- Xa cách đã lâu mới được đoàn tụ, Ưng gia không được trách Phương Hoa quấn lấy Nhận Vũ, không cho chàng rời khỏi.
Long Ưng quay lại nhìn nàng, hai mắt trợn tròn, nói:
- Mẹ ơi! Chị dâu xinh đẹp đến mức làm người ta chấn động, từ chuyện này có thể biết được, Nhận Vũ huynh chẳng những là thiên hạ đệ nhất cao thủ dùng đao, mà còn là đệ nhất dùng...Ha ha! Không có gì! Ta chỉ muốn nói hắn là có giai nhân tuyệt sắc trong nhà, là anh hùng hảo hán, phải toàn lực mà ứng phó...
Vạn Nhận Vũ lắc đầu cười khổ:
- Ngươi là tiểu tử xấu xa, miệng lưỡi thô tục!
Nhϊếp Phương Hoa đã biết trước hắn sẽ “không có lời lẽ tốt lành”, cố tiên phát chế nhân, cứ thừa nhận quấn quít người yêu, để hắn không có cách nào trêu ghẹo tiếp. Nào ngờ Long Ưng tận dụng mọi khe hở, mà lại là khe hở chết người nhất. Lúc đầu nàng tưởng hắn khen, trong lòng vui mừng, khi hiểu ra thì khuôn mặt nóng như lửa, cúi đầu ngồi cạnh Vạn Nhận Vũ, xấu hổ không nói nên lời.
Long Ưng nghiêng người tới trước, thưởng thức phong thái mê người của nàng, cười nói:
- Lần này tiểu đệ tới gặp Nhϊếp đại gia là vì chuyện của Lệnh Vũ.
Nhϊếp Phương Hoa vẫn còn ngượng ngùng, đón nhận ánh mắt sáng quắc của hắn, nói:
- Hóa ra Ưng gia không phải tới để thăm Phương Hoa, Phương Hoa sẽ không vui đâu!
Long Ưng cười ha hả:
- Nhưng bây giờ trông dáng vẻ của Nhϊếp đại gia, lại vui vẻ mê người. Hắc! Đừng hù dọa tiểu đệ! Ta chỉ là mượn cớ đến bái kiến Phương Hoa, miễn cho huynh đệ của ta sau này tìm ta tính sổ, hỏi ta lén xông vào khuê phòng của nàng, rốt cuộc là có ý gì? Hắc!
Nhϊếp Phương Hoa lườm hắn, lại nở một nụ cười ngọt ngào.
Vạn Nhận Vũ nhìn thấy bộ dạng thấy gái đẹp là thần hồn điên đảo của hắn, nói:
- Nếu không hiểu được tiểu tử ngươi là người như thế nào, còn tưởng rằng lại có thêm một tình địch.
Nhϊếp Phương Hoa giận trách:
- Vũ lang à!
Long Ưng ngồi thẳng người lên, nghiêm túc nói:
- Trở lại chuyện chính, tiểu đệ tới là thay Lệnh Vũ cầu hôn, xin Phương Hoa đứng ra làm chủ cho Lệnh Vũ và Cử Cử.
Nhϊếp Phương Hoa im lặng một lát, thở dài:
- Việc này rất đau đầu.
Long Ưng thất kinh:
- Chẳng lẽ Cử Cử không có ý với Lệnh Vũ?
Nhϊếp Phương Hoa vội nói:
- Ồ, không! Ưng gia đừng hiểu lầm. Cử Cử chính miệng nói với Phương Hoa, lần đầu nhìn thấy Lệnh Thống lĩnh, đã có cảm thấy hữu duyên, mấy tháng chung sống, lại càng sâu nặng thắm thiết, nếu không lấy được Lệnh Vũ, sẽ không lấy chồng. Vấn đề ở chỗ Võ Duyên Tú cũng ra sức theo đuổi Cử Cử, Cử Cử sợ Võ Duyên Tú làm khó Lệnh Vũ, ảnh hưởng chức quan của Lệnh Thống lĩnh, vì vậy cô ấy rất khó xử. Mấy ngày gần đây, cô ấy không quay lại Các, tránh né Võ Duyên Tú.
Long Ưng cau mày:
- Võ Duyên Tú là ai?
Vạn Nhận Vũ hừ lạnh:
- Võ Duyên Tú là con của Võ Thừa Tự, cháu trai của Võ Chiếu, được phong Kiến Xương Hoài Dương Vương. Trong số con cháu họ Võ, hắn có bản lĩnh nhất, được nhậm chức trong quân đội. Qua một số trận chiến, coi như lập được một chút quân công, rất được Võ Chiếu coi trọng.
Lần này đến lượt Long Ưng đau đầu, lại là dính dáng đến con cháu Võ gia. Hắn nói:
- Nếu là cưới hỏi đàng hoàng, Võ Duyên Tú có thể nói gì được?
Nhϊếp Phương Hoa thở dài:
- Hiện giờ trong triều đình, thế lực của con cháu nhà họ Võ rất to lớn, ai cũng đảm nhiệm chức vị quan trọng, Cử Cử lo như vậy, tuyệt đối không phải thừa đâu.
Vạn Nhận Vũ đề nghị:
- Cử Cử rời bỏ Phương Hoa Các thì thế nào?
Nhϊếp Phương Hoa nói:
- Võ Duyên Tú có danh xưng “Tiểu Bá Vương” ở Thần Đô, từng hung ác cưỡng đoạt dân nữ. Bây giờ y còn nể mặt Phương Hoa Các, không dám làm ẩu đối với Cử Cử. Nếu Cử Cử không còn thuộc về Phương Hoa Các, có trời mới biết y sẽ làm chuyện gì.
Rồi nàng nhìn Long Ưng thản nhiên cười:
- Tuy vậy, cũng không phải không có cách giải quyết, nhưng cần Ưng gia đồng ý mới được.
Long Ưng nói:
- Lại có chuyện dễ dàng như vậy?
Nhϊếp Phương Hoa hớn hở nói:
- Nếu Ưng gia chịu chính thức công khai nhận Cử Cử làm nghĩa muội, sau đó cho cô ấy đính hôn với Lệnh Vũ, thì Võ Duyên Tú chỉ có nước trơ mắt mà nhìn thôi!
Vạn Nhận Vũ đập chân nói:
- Kế hay!
Long Ưng thầm cười khổ, có thêm một nghĩa muội, lại kết thù kết oán với Võ Duyên Tú, ở Thần Đô này, hắn lún càng lúc càng sâu, tương lai không biết sẽ ra sao. Nhưng không còn có lựa chọn nào khác, hắn hùng hồn đáp ứng.
Nhϊếp Phương Hoa vui mừng nói:
- Phương Hoa xin thay mặt Cử Cử cảm tạ đại ân đại đức của Ưng gia.
Long Ưng cáo từ ra về, Vạn Nhận Vũ tiễn hắn.
Đến cổng, Long Ưng dừng lại nói:
- Tối hôm qua tình hình có biến chuyển, mà lại có ảnh hưởng rất sâu xa. Nhưng bây giờ chưa thích hợp nói với huynh, kẻo lại làm huynh mất hứng “chàng chàng thϊếp thϊếp”. Sau giờ Ngọ ngày mai, gặp mặt ở phủ Quốc lão nhé!
Vạn Nhận Vũ cười, mắng:
- Dám thừa nước đυ.c thả câu với ta. Ngày mai ta đợi huynh ở Thiên Tân Kiều, không gặp không về.
Long Ưng vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười bỏ đi.
Thần Đô là thành phố có giao thông thủy, bộ tiện lợi nhất trong số những thành phố mà hắn biết. Về đường thủy, ngoài Lạc Thủy chảy xuyên suốt thành phố, đông có sông Triền Thủy, tây có Cốc Thủy, bắc có kênh Kim Thủy, kênh Thông Tế, Y thủy, kênh Tào Cừ, kênh Hoàng Đạo, kênh Trọng Tân và kênh Đan Thủy, đan xen khắp nơi, giao thông đường thủy ở nội thành vô cùng thông suốt.
Giao thông đường bộ cũng tương tự như vậy, ngang dọc tất cả mười con đường chính, hợp với những đường nhỏ trong phố. Đường lớn rộng trăm bước, đường nhỏ cũng ba mươi bước. Đường lớn, đường nhỏ tuyệt đối ngay ngắn, trật tự, lưu thông thuận tiện.
Con đường náo nhiệt nhất, đương nhiên là phố Định Đỉnh, từ cửa Nam Đoan Môn của hoàng thành tới Định Đỉnh Môn, dài tám dặm.
Con đường này có lúc được gọi là Thiên Nhai, hiện nay gọi là Định Đỉnh. Hai bên đường trồng hòe, lúc này đang mùa hạ, bóng cây râm mát thành hàng. Long Ưng thong thả dạo bước dưới bóng cây, tâm trạng thư thái. Trời vừa đổ cơn mưa nhỏ, không khí thật trong lành.
Hắn ngắm nhìn ngựa xe qua lại như nước, cảm nhận sâu sắc cảnh tượng phồn hoa của hoàng triều Đại Chu.
Hắn đi về phía cửa Định Đỉnh Môn, rồi rẽ về phía đông, định tới Như Thị Viên của Mẫn Huyền Thanh. Nghĩ tới sắp có thể gặp vị Thiên Nữ phong thái đặc biệt kia, nhớ tới vẻ ngây thơ đáng yêu và quyến rũ của nàng tối hôm qua, lòng hắn như có một ngọn lửa cháy lên.
Đã qua Trường Hạ Môn, hắn có một chút không tự chủ được tìm đường trở lại cây cầu vòm, nơi bị Tứ Đại Hộ Pháp bao vây ngày đó, lên chỗ cao nhất, đứng dựa vào thành cầu, đưa mắt ngắm nhìn dòng Y Thủy chảy tràn.
Chỉ còn hai ngày nữa là Đoan Mộc Lăng xuất quan, nàng còn nói sẽ tìm mấy món chay đãi hắn. Ài! Chỉ sợ ngay cả hai người bọn hắn là người trong cuộc, ai cũng không rõ ràng quan hệ giữa hai người, nguyên nhân là do ở Tiên Thai và Ma Chủng, đều là những thứ huyền diệu khó giải thích. Hướng Vũ Điền từng nói, không có ai hiểu Ma Chủng, có lẽ y nói đúng. Ma Chủng đúng là hình thức như vậy, không ai biết nó là gì. Chỉ có tự thể nghiệm lấy Ma Chủng, mới có thể tin chắc sự tồn tại của nó.
Ma Chủng đã không thể hiểu được, Tiên Thai cũng vậy. Tiên Thai, Ma Chủng hợp lại, vì thế giờ phút này khó phân biệt quan hệ giữa hắn và nàng.
Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chỉ có thể một lòng tập trung thưởng thức và trải nghiệm. Long Ưng gác chuyện đó lại, chạy tới Như Thị Viên.
Đặt chân vào Như Thị Viên, lập tức hắn cảm nhận được không khí khác thường. Ai cũng có vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, không muốn nhiều lời. Đến trước sân viện của Mẫn Huyền Thanh, một loạt ba cỗ xe ngựa và hơn mười con ngựa khác đã đứng sẵn. Khoảng chục đạo sĩ, đạo cô đứng bên cạnh xe ngựa, như đang chờ xuất phát.
Mẫn Huyền Thanh tách mọi người đi ra, ngoắc hắn lại, nói:
- May mắn là ngươi đã đến, có thể tiễn Huyền Thanh một đoạn đường.
Đoàn xe ngựa chạy ra cổng chính. Trong xe, hai người ngồi cạnh nhau, vì vẻ mặt nghiêm túc của Mẫn Huyền Thanh, Long Ưng không dám lên tiếng, đương nhiên cũng không dám chạm vào nàng.
Mẫn Huyền Thanh khẽ thở dài:
- Mười ngày trước, Đạo Tôn mất, từ nay Đạo môn càng rối loạn.
Nàng nhìn hắn, đôi mắt đầy thâm tình, đưa mấy ngón tay đặt lên mu bàn tay của hắn, dịu dàng nói:
- Thái Tông hoàng đế lập Đạo môn làm quốc giáo, vì thế đã khởi công xây dựng Tam Thanh cung có quy mô lớn nhất nước ở phía tây Thần Đô, cũng mời Quy Nguyên chân nhân đức cao vọng trọng của chúng tôi, phong là “Đạo Tôn”, đứng đầu Đạo môn trong thiên hạ. Quy Nguyên chân nhân chính là đệ tử chân truyền của Tán chân nhân Ninh Đạo Kỳ, ông ấy được phong Đạo Tôn, không ai dám dị nghị. Dù cho không coi ai ra gì như bọn Thái Nguyên, cũng không dám thách thức quyền uy của Đạo Tôn. Chỉ tiếc Đạo Tôn tuổi thọ đã hết, Đan Thanh Tử cũng đã quy tiên, không ai có thể trấn giữ toàn cục, chỉ là tranh đoạt địa vị Đạo Tôn, làm cho Đạo môn bị chia năm xẻ bảy, công kích lẫn nhau.
Long Ưng trở tay, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, hỏi:
- Thái Nguyên là ai?
Mẫn Huyền Thanh đáp:
- Thái Nguyên là Tịch Diêu, phái chủ của Thiên Sư đạo. Y có dã tâm to lớn, luôn muốn khôi phục thời kỳ hưng thịnh của Thiên Sư đạo thời Đông Hán, tự xưng Thiên Sư, Thẩm Phụng ủng hộ ông ta mưu đoạt địa vị phái chủ Thượng Thanh phái. Ông ta khăng khăng giành địa vị Đạo Tôn, nếu được những người khác trong Đạo môn ủng hộ, Thánh thượng cũng khó phản đối.
Long Ưng nói:
- Người đó võ công thế nào?
Mẫn Huyền Thanh đáp:
- Võ công của y gần bằng Quy Nguyên chân nhân, hiện giờ Quy Nguyên chân nhân đã mất, có thể coi y là người có võ công cao nhất Đạo môn.
Long Ưng khó tin, hỏi:
- Chẳng lẽ võ công của y còn cao hơn Đan Thanh Tử?
Mẫn Huyền Thanh đáp:
- Chuyện này cũng không biết được.
Long Ưng cười khổ:
- Làm sao cam lòng để Mẫn đại gia rời khỏi ta đây?
Mẫn Huyền Thanh nhích tới ngả đầu lên vai hắn, tâm trạng và thể xác đều mệt mỏi, nói:
- Đây chẳng khác lời tỏ tình. Bộ người ta muốn xa huynh sao? Chỉ là không còn cách nào khác, nhất thiết người ta phải chạy tới Tây Đô, xem có thể cố gắng giải quyết được việc chọn nhân sự trong Đạo môn hay không. Đừng lo lắng cho Thất Mỹ của huynh, tất cả đều đã được thu xếp ổn thỏa, có tin vui thì sẽ có người báo cho huynh. Sắp đến Tân Đàm rồi, chúng tôi đi theo đường thủy. Huynh nghe lời Huyền Thanh xuống xe đi. Mặc dù từ nhỏ Huyền Thanh không màng tình đời, nhưng lại khó chịu nổi nỗi khổ ly biệt với huynh. Huynh đừng tiễn Huyền Thanh lên thuyền, cứ làm như chúng ta chưa hề xa cách.
...
Cuộc tầm nã lớn đã bắt đầu.
Nhiều đội Võ lâm quân và Ngự vệ quất ngựa lao khỏi hoàng thành và cung Thượng Dương, không khí khẩn trương.
Long Ưng để Ngự vệ chặn lại ở ngoài hoàng thành, dẫn hắn đến Tiên Cư viện gặp Võ Chiếu. Thầm nghĩ quan hệ của mình và Võ Chiếu càng lúc càng thân mật, có thể đến cấm địa mà anh em họ Trương cũng không được đặt chân, hắn chậm rãi đến gặp bà ta.
Võ Chiếu đang nằm trên ghế, bốn cung nữ đang xoa bóp cho bà ta. Vẻ mặt Võ Chiếu hơi mệt mỏi, lại càng thêm phần quyến rũ phong tình.
Cung nữ lui ra, Võ Chiếu nói:
- Ngồi bên cạnh trẫm.
Long Ưng ngồi bên cạnh bà, nói:
- Rốt cuộc Chân Bạch Nã Hùng không đấu lại Thánh thượng.
Võ Chiếu nhẹ nhàng nói:
- Tên này làm trẫm tốn rất nhiều sức lực, may là cũng bõ công, những gì trẫm muốn biết đều đã biết, chỉ không hỏi được tổng đàn Đại Giang Liên, hắn nói chưa từng tới đó. Bọn Đột Quyết mưu hại tính mạng người thân của trẫm, trẫm muốn chúng phải trả lại gấp vạn lần!
Long Ưng thầm khen ngợi, Võ Chiếu dù sao vẫn là Võ Chiếu, rốt cuộc mạnh mẽ hạ quyết tâm, đưa ra quyết định rất sáng suốt.
Võ Chiếu nói:
- Chử Nguyên Thiên và Hạ Hầu Cam Trác đều đã sa lưới bị bắt, hiện giờ phải lùng bắt gian đảng còn phân tán trong nội thành.
Long Ưng nói:
- Kẻ nên bắt không được bao nhiêu người, bởi vì tiểu dân đã dặn Tống Ngôn Chí, hết sức khuyên bọn chúng lập tức rút lui khỏi Thần Đô.
Võ Chiếu nói:
- Ngươi làm vậy khác nào ban ân cho bọn phản bội?
Long Ưng nói:
- Quan trọng nhất là để Tống Ngôn Chí thoát được, để hắn có thể tiếp tục nằm vùng, vừa nhờ vậy mà lập công với Đại Giang Liên.
Võ Chiếu nói:
- Ngươi không sợ sau này đóng vai Phạm Khinh Chu, sẽ bị bọn gian đảng chạy thoát hôm nay phát hiện?