- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Lịch Sử
- Nhật Nguyệt Đương Không
- Chương 345: Chiến hỏa tình trường
Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 345: Chiến hỏa tình trường
Long Ưng leo lên thuyền đánh cá, xuôi về phía bắc sông Tương đến Động Đình Hồ. Sử dụng thuyền đánh cá rất bình thường như vậy, sẽ không thu hút sự chú ý của người khác. Hai lái thuyền ăn mặc theo kiểu ngư dân, nói giọng bản địa, nếu như không phải là ngư dân chính hiệu, thì chắc là cũng đã lăn lộn tại khá lâu ở vùng này.
Mưa bụi bắt đầu rơi từ lúc canh năm đến giờ, mưa và sương hòa làm một. Hoa Giản Ninh Nhi ở lại trong khoang thuyền, cũng không ngăn cản hắn đến đầu thuyền ngắm mưa.
Long Ưng trầm tư suy nghĩ.
Bàn công công nói đúng, con người lúc nào cũng tự cho mình là đúng, vơ đũa cả nắm, gặp ai cũng phân loại người ta một cách đơn giản. Trên thực tế đối với "chân ngã" (1) của người khác lại gần như vô tri. Mà cái phi lý khi quen dần lại trở nên có lý, còn tưởng rằng nó rất chính xác. Cũng như hắn chỉ dựa vào vài ấn tượng đối với Hoa Giản Ninh Nhi mà đã xác định nàng là da^ʍ phụ. Bây giờ mới biết là mình sai đến dường nào.
Đêm qua, Hoa Giản Ninh Nhi thổ lộ sự tình với hắn, tương đương với việc phản bội Đại Giang Liên. Trên thực tế, từ lâu nàng đã vài lần biểu lộ điều này, chỉ là hắn không để ý hoặc có thái độ khinh thị vì nàng là một phụ nữ phóng đãng. Hôm đó, nàng biết Đại Giang Liên có ý đồ lung lạc Phạm Khinh Chu, nhưng nàng vẫn quyết kích động Trì Thượng Lâu.
Để đối phó hắn, nàng cả gan không coi mệnh lệnh của Khoan Ngọc vào đâu. Khoan Ngọc đã từng nói, chỉ cần hắn nói một câu, Hoa Giản Ninh Nhi sẽ thuộc về hắn. Có thể thấy, trong mắt Khoan Ngọc, Hoa Giản Ninh Nhi chỉ là một nữ nô cao cấp. Cũng chính vì thế mà từ trong đáy lòng, Hoa Giản Ninh Nhi không thừa nhận cuộc hôn nhân miễn cưỡng này, cũng phản đối người khác an bài vận mạng cho nàng. Mặc dù như thế, nàng đối với vong phu cũng có tình nghĩa. Cho nên muốn báo thù cho người đó. Chỉ là nàng không nghĩ đến, mình lại sinh ra hảo cảm với "kẻ thù gϊếŧ chồng". Cảnh tượng hôm đó khi Hoa Giản Ninh Nhi tưởng rằng hắn đã rời thuyền, liền đứng trước cửa sổ khoang thuyền mà ngẩn người, lại hiện lên trong lòng hắn.
Bình hồ nhất vọng thướng liên thiên
Lâm cảnh thiên tầm há động tuyền
Hốt kinh thủy thượng quang hoa mãn
Nghi thị thừa chu đáo nhật biên (2)
Động Đình kéo dài tám trăm dặm, sâu thẳm khó lường, hoang vu mờ mịt, vô cùng rộng lớn. Trên mặt nước mênh mông xanh biếc là vô số hòn đảo lớn nhỏ chi chít như sao trời. Núi xanh ôm nước biếc, nước biếc soi bóng núi xanh, non sông gấm vóc vô cùng tươi đẹp.
Động Đình Hồ rộng mênh mông như đại dương. Trong hồ có mấy chục hòn đảo, nhưng chỉ có một phần nhỏ là có người ở. Phần lớn làng chài tọa lạc trên những đồng cỏ phì nhiêu xung quanh hồ, tận hưởng cảnh đất lành chim đậu, mấy đời nối tiếp nhau an cư, cuộc sống yên bình sung túc.
Sau khi thủy quân của Đại Chu tìm hiểu được nơi bí mật của tổng đàn Đại Giang Liên ở Động Đình Hồ, từng nhiều lần phái đội tàu đến hồ tìm kiếm, không bỏ qua bất cứ hòn đảo nào, nhưng cuối cùng cũng là không công mà lui, khiến cho quân đội trăm mối vẫn không có cách giải, thậm chí còn hoài nghi nó không có thật mà chỉ là Đại Giang Liên tung hỏa mù mà thôi. Cho nên lần này Hoa Giản Ninh Nhi dẫn Long Ưng đến Động Đình Hồ, chỉ bản thân hành động này thôi đã có một ý nghĩa sâu sắc.
Buổi tối sau ngày rời khỏi Tương Âm, thuyền đánh cá chở Long Ưng cập vào một làng chài phía tây nam Động Đình Hồ. Sau khi lên bờ, thuyền đánh cá tự động rời khỏi. Hoa Giản Ninh Nhi dẫn Long Ưng vào một căn nhà bằng xây bằng nê thạch (3) trong thôn, nói:
- Hoàng hôn ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến tổng đàn.
Long Ưng nhịn không được hỏi:
- Sống ở chỗ này đều là ngư dân sinh trưởng ở địa phương, chẳng lẽ bọn họ đều là người của chúng ta sao?
Từ lúc rời khỏi Tương Âm đến bây giờ, Hoa Giản Ninh Nhi vẫn không nói với hắn lời nào, lúc này lạnh lùng đáp:
- Để ta nói cho ngươi biết điều cấm thứ nhất của tổng đàn: Chỉ có thể nghe, không thể hỏi.
Long Ưng ngồi xuống, không vui nói:
- Người của Tổng đàn coi chúng ta là gì chứ? Là công cụ không có tư tưởng và cảm giác sao?
Căn nhà được chia làm hai. Phía trước là phòng khách. Phía sau là phòng ngủ, nhà tắm, ở nhà bếp có giếng trời để lấy ánh sáng. Đồ dùng trong nhà rất đơn giản, không trang trí hoa mỹ, nhưng lại rất gần gũi tự nhiên, cộng thêm trời mới vào thu, từng cơn gió thổi vào, rất có phong vị của làng chài. Hoa Giản Ninh Nhi đốt ngọn đèn, nhẹ nhàng nói:
- Hối hận đã đến đây sao?
Long Ưng cười nói:
- Cũng may là không hối hận. Bây giờ có chuồn đi cũng được mà.
Hoa Giản Ninh Nhi lãnh đạm nói:
- Đã muộn rồi.
Một thanh âm vang lên phía sau. Hai cô gái làng chài trẻ tuổi mang theo khay đựng thịt, cá, rau đã được chuẩn bị sẵn cho hai người dùng bữa tối. Tuy hai cô gái ăn mặc đơn sơ mộc mạc nhưng dung mạo đoan chính, thanh nhã, dáng người đầy đặn, nụ cười tươi như hoa, mang tới vẻ tươi mát mê người.
Hoa Giản Ninh Nhi lơ đãng nói:
- Đêm nay, Khang Khang và Huệ Tử sẽ phục vụ ngươi. Phạm gia muốn làm gì cũng được.
Nhìn hai cô gái đang bày biện bữa tối trên chiếc bàn chính giữa phòng, mùi cơm chín bay lên, thức ăn nóng sốt khiến cho Long Ưng thầm kêu lợi hại. Loại cảm giác mang không khí "gia đình" này, cộng thêm hai thiếu nữ chất phác thanh xuân, làm cho Long Ưng vốn quen nhìn mỹ nữ cũng phải tim đập thình thịch. Biết rõ là xông vào Long đàm hổ huyệt, cũng không muốn bỏ lỡ hương vị này.
Rốt cuộc phải cần một cái đầu như thế nào mới nghĩ ra được thủ đoạn như vậy?
Long Ưng tự nhiên đáp:
- Đêm nay ta chỉ muốn Ninh hương chủ theo giúp ta.
Hai cô gái chẳng những mặt không đổi sắc, còn không ngừng châu đầu ghé tai vui cười. Thần thái vô tư cùng tiếng cười nói rộn rã của họ đã xua tan sự mệt nhọc khi đi thuyền.
Hoa Giản Ninh Nhi cũng không lưu tình:
- Phạm gia đừng làm bộ. Đàn ông như ngươi, bổn hương chủ thấy đã nhiều, lúc nào miệng cũng đầy lời ngon tiếng ngọt, xoay người một cái đã quên sạch. Đừng nhìn các nàng ấy không sợ đàn ông, nhưng trên thực tế các nàng đều là xử nữ, lại còn là thiếu nữ chính gốc của bổn tộc. Chẳng những đêm nay các nàng thuộc về ngươi, mà sau này cũng sẽ thuộc về ngươi. Đây là quy cách tiếp đón cao nhất của tổng đàn đối với người mới đến, chứng tỏ rất coi trọng ngươi. Hoàng hôn ngày mai, các nàng sẽ đi cùng với ngươi đến tổng đàn. Đến lúc đó ta sẽ đón ngươi.
Nói xong, nàng cứ như vậy mà đi, cũng không quay đầu lại.
Hai cô gái khoanh tay đứng một bên, dùng tiếng Đột Quyết nói:
- Chủ nhân, mời dùng bữa.
Đầu Long Ưng tê rần, có cảm giác bất đắc dĩ và tiến thoái lưỡng nan. Thoạt nhìn cách tiếp đãi này có vẻ rất tùy tiện, nhưng trên thực tế lại giống như sợi dây thừng vô hình quấn lấy lòng hắn. Một người đàn ông cho dù tàn nhẫn vô tình như thế nào, đối với mỹ nữ đem tấm thân xử nữ giao cho mình cũng đều cảm thấy mềm lòng. Huống chi hắn lại là người trọng tình trọng nghĩa. Chỉ cần một chiêu này thôi hắn đã chịu đựng không nổi rồi.
Nếu như không động vào các nàng cũng đủ khiến cho Đại Giang Liên hoài nghi hắn có âm mưu.
Trước khi trời hửng sáng, một trận mưa rơi xuống. Sau cơn mưa, làng chài được bao phủ trong một màn sương. Mây mù quấn quanh, cảnh sắc thoắt ẩn thoắt hiện khiến người ta sinh ra nhiều ảo giác, cảm giác thật kỳ lạ.
Long Ưng tiêu sái bước ra khỏi phòng, đến bên hồ, vừa lúc nhìn thấy hai chiếc thuyền đánh cá khuất trong màn sương mù. Lúc ở trên giường, hắn đã nghe được những thanh âm chuẩn bị làm việc của dân làng. Đối với người chưa bao giờ trải qua cuộc sống ở làng chài như Long Ưng mà nói, cảm giác này thật sự mới lạ.
Đột nhiên, hắn hiểu ra quan hệ giữa làng chài và Đại Giang Liên. Đối với ngư dân ở nơi tách biệt như nơi đây mà nói, Đại Giang Liên chính là đối tượng duy nhất mà bọn họ có thể giao dịch. Thôn dân đúng giờ cung cấp thức ăn và thổ sản cho Đại Giang Liên. Đại Giang Liên sẽ cung ứng lại tiền bạc và vật tư, cũng như bảo vệ cho họ. Quan hệ tạo dựng lên được kéo dài trong nhiều năm, biến thành sự tín nhiệm và nương dựa vào nhau không thể phá vỡ. Từ nơi nhỏ bé này, có thể nhìn thấy được chí hướng rộng lớn của Đại Giang Liên. Mục đích cuối cùng của chúng chính là thay thế hoàng triều Đại Chu. Sau khi Long Ưng xuất đạo, mặc dù không ngừng đả kích Đại Giang Liên, chẳng những vẫn chưa lay động được nền tảng đối phương mà còn bởi vì Đại Giang Liên thành công an bài Đát Mã tới ở bên Lý Hiển, mà ở vào thế hạ phong.
Hắn có thể xoay chuyển tình thế hiện tại sao? Lúc trước, hắn có lòng tin mười phần, hiện tại không dám tiếp tục khẳng định như vậy. Sau cơn triền miên đêm hôm qua, Khang Khang và Huệ Tử đã trở thành người của hắn, vận mệnh của hai người cũng đã liên kết với hắn. Nếu như hắn có bất kỳ hành vi phản bội nào, mặc dù Đại Giang Liên không đến mức xử tử hai cô gái, nhưng cũng sẽ khiến hai cô gái đáng thương có số phận thê thảm như kỹ nữ, mới nghĩ tới đã khiến hắn cảm thấy đau lòng. Mặc dù biết rõ hai cô gái sẽ đem những gì hắn nói mê trong lúc ngủ báo cáo lên cấp trên, hắn vẫn không thể không yêu mến họ.
Đại Giang Liên muốn dùng mọi thủ đoạn để lung lạc hắn, cho nên Khoan Ngọc một tay sắp xếp, nhằm vào xuất thân của hắn là người Đột Quyết, mưu cầu khơi gợϊ ȶìиᏂ cảm dân tộc ở hắn.
Long Ưng ngồi xuống một tảng đá lớn, thầm nghĩ với mỹ cảnh trời nước một màu, khói sóng trên sông mênh mông như thế này, ngắm bao lâu cũng không chán.
Trong sương mù mông lung mờ ảo, nước hồ trong xanh, sóng hồ trắng xóa, soi bóng cây rừng trùng điệp xanh mướt, một con thuyền buồm nhẹ nhàng lướt qua.
Ngủ ở làng chài một đêm, thật là thủ đoạn cao tay, có thể thoát khỏi sự theo dõi của bất kỳ ai, mà còn cho thấy lộ trình đường thủy dẫn đến tổng đàn sẽ còn có những biện pháp đặc biệt được thi thố, để hắn có đến được tổng đàn cũng không dò ra được vị trí chính xác của nó ở Động Đình Hồ.
Phân đàn Kim Sa Bang đã xong đời, cho nên Đại Giang Liên càng phải cẩn thận hơn.
Hoa Giản Ninh Nhi bước đến bên cạnh hắn, ngồi xuống một chiếc ghế đá khác, nhẹ nhàng nói:
- Xin lỗi!
Long Ưng giật mình nhìn sang. Nàng mặc một bộ quần áo ngư dân, phối hợp với dáng vẻ thùy mị của nàng, mang đến một vẻ đẹp rất khác. Hắn khó hiểu hỏi:
- Tại sao phải xin lỗi? Ta chưa bao giờ nghĩ Ninh hương chủ sẽ nói tiếng "xin lỗi" với ta.
Hoa Giản Ninh Nhi không đáp, chỉ hỏi:
- Ta đã nói Khoan công có lẽ sẽ tin tưởng ngươi. Ngươi hiểu vì sao ta lại nghĩ như vậy không?
Long Ưng nói:
- Điều này thì ta hiểu. Bởi vì y không chỉ biết bản thân tiểu đệ trong sạch, mà còn vì cần tiểu đệ làm gấp một việc cấp bách nào đó, cho nên mới suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp. Nhưng ta lại không hiểu vì sao Ninh hương chủ lại không tin ta?
Hoa Giản Ninh Nhi phì cười, liếc mắt nhìn hắn nói:
- Bản thân trong sạch? Lời này mà ngươi cũng nói ra được! Ta đã điều tra ngươi cặn kẽ, lại phái người đến quê hương Quý Châu của ngươi nhưng vẫn không tìm được căn cứ chính xác chứng minh ngươi nói láo.
Long Ưng khó hiểu hỏi:
- Nếu đã như vậy, Ninh hương chủ còn điều gì hoài nghi nữa?
Hoa Giản Ninh Nhi ôn nhu nói:
- Ở một số điểm, đàn ông sẽ vô tình để lộ bản tính của mình. Mỗi lần Phạm gia hoan hảo với ta, lúc nào cũng đều dữ dội, hung hãn như nhau. Nhưng thật sự làm ta tiêu hồn, là dù thế nào, cuối cùng cũng vẫn quan tâm đến cảm nhận của Ninh Nhi. Theo suy nghĩ của Ninh Nhi, một người như vậy, làm sao lại là cường đồ hắc đạo được?
Long Ưng toát mồ hôi lạnh. Trong một khắc này, hắn liền hiểu rõ Hoa Giản Ninh Nhi đến là để dò xét hắn. Thủ đoạn thật cao minh, khiến cho hắn rơi vào bẫy rập ôn nhu nhưng vẫn không biết, còn tưởng rằng Hoa Giản Ninh Nhi vì yêu thích hắn mà không ngại tiết lộ cơ mật cho hắn.
May mắn trò chơi lừa gạt tình cảm này lại giống như con dao hai lưỡi, Hoa Giản Ninh Nhi lừa hắn, nhưng đồng thời cũng sinh ra cảm tình với hắn. Hai chữ "xin lỗi" vừa nãy là phát ra từ trong tâm của nàng.
Long Ưng nói:
- Nàng nhìn rõ điều này nhưng lại không nhìn rõ ta.
Hai mắt hắn phát ra thần sắc thương cảm, nói:
- Các người điều tra nhưng lại không triệt để, đã bỏ sót một chuyện tình khiến ta thần hồn đứt đoạn. Ta là người như thế nào, nàng là người rõ nhất.
Hoa Giản Ninh Nhi lại cười nói:
- Ý ngươi muốn nói đến "phi tặc" Thái Vi hay là tiểu tiếp Cổ Nguyệt của Ngải Phù?
Long Ưng thầm kinh hãi nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên như không, nhắm mắt nói:
- Cứ hỏi các nàng ấy là được.
(1)Chân ngã: từ ngữ Phật giáo, có thể diễn giải là cái ta chân chính, Phật tánh, tự tánh, bản tánh.
(2)Bài thơ “Họa Lư tòng sự Mậu ‘Phiếm Động Đình’” (Hoạ bài "Chơi hồ Động Đình" của tòng sự Lư Mậu) của Trương Thuyết:
“Mặt hồ phẳng lặng, ngước nhìn chân trời,
Lại nhìn xuống cảnh rừng với suối, động kéo dài cả ngàn tầm.
Bỗng thấy mặt hồ đầy cảnh đẹp rực rỡ,
Tựa như đang đi thuyền vào mặt trời.”
(3)Nê thạch: một loại đá mịn dễ vỡ, có các màu nâu đỏ, đỏ, vàng, vàng lấm tấm xanh và đen. Do tính chất mịn màng, nhẵn nhụi như bùn trầm tích nên người ta gọi là nê thạch (nê:bùn; thạch: đá)
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Lịch Sử
- Nhật Nguyệt Đương Không
- Chương 345: Chiến hỏa tình trường