Quyển 1 - Chương 4: Phi hoàng

Dịch giả: hoangtruc.

"Còn thỏ rừng nữa?"

"Có lẽ là con báo!"

“Mọi người cẩn thận. Trước tiên vây lại đã, tiếng động không lớn, hẳn không phải là mãnh thú.”

Cuối cùng Thiết Trụ cũng lên tiếng, dao chặt củi cũng được nó cầm trong tay. Thiết Trụ vốn là con nhà thợ rèn, coi như có sức lực mạnh mẽ nhất trong đám thiếu niên này. Có nó ở đây, đám nhỏ coi như có thêm chỗ dựa.

Bên kia, Từ Ngôn vừa mới đào xong Sơn sâm nhanh chóng lùi về, tay cầm theo một hòn đá.

Đám thiếu niên dần vây quanh bụi cỏ đang phát ra tiếng động thì trong đó cũng dần truyền ra một mùi tanh nhàn nhạt. Không có thỏ rừng nhảy ra, chỉ nghe được một tiếng gầm gừ trầm thấp phát ra từ trong cổ họng.

Thiết Trụ cảm thấy không ổn bèn vội vàng phất tay ra hiệu mọi người dừng lại,có một thiếu niên gầy gò đã đến rất gần bụi cỏ. Đột nhiên, một bóng đen lao ra, chụp thẳng đến đứa thiếu niên gầy yếu đó.

Tiếng gầm gừ, tiếng kinh hô, còn có một thanh âm xé gió của hòn đá đồng thời vang lên. Xuất hiện trước mắt đám thiếu niên lúc này, không phải là thỏ rừng, mà là một con hắc Lang to lớn!

Hắc Lang còn to hơn cả một con báo, nó đang há to miệng đỏ ngòm lao về phía thiếu niên gầy yếu kia. Răng nanh lạnh lẽo của nó sắp cắn trúng con mồi thì hòn đá của Từ Ngôn cũng kịp thời bay đến.

Bộp!

Một hòn đá, lao thẳng giữa miệng sói.

Miệng Hắc Lang bị lực đạo của hòn đá đập vào khi còn cách tên thiếu niên gầy yếu gần một thước, cho nên cú đớp cũng nhờ vậy mà xẹt qua bên người nó. Cái cảm giác thoáng gặp tử thần này khiến tên thiếu niên sợ tới mức không nhúc nhích nổi người, đến nỗi Thiết Trụ phải chạy qua cầm tay kéo nó trở lại.

Hắc Lang bị hòn đá đánh trúng miệng, nó cong chân trước lại, miệng gầm gừ nhẹ, hai mắt sói xanh thẫm nhìn về phía Từ Ngôn đang chạy tới.

Đầu của con Hắc Lang này rất lớn, mắt sói chẳng những có hận ý đầy nhân cách hóa, mà ở giữa con ngươi còn có một vòng tròn màu huyết sắc. Vòng tròn đỏ này tựa như những đường vân tròn tính tuổi của thân gỗ, hơn nữa, bên ngoài vòng tròn này còn có thêm đường vân đỏ thứ hai nữa. Có điều vòng thứ hai này rất mờ, gần như chưa hình thành hoàn chỉnh.

"Cẩn thận, lui ra phía sau! Tất cả vây lại!"

Thiết Trụ đưa con dao chặt củi ngăn trước người, vừa dồn ép Hắc lang, đồng thời triệu tập đám thiếu niên lại. Kì thật hơn mười thiếu niên, nếu đối đầu với một con sói đơn độc, tính ra cũng không quá mức nguy hiểm.

Dù sao có mấy đứa cũng mang theo dao chặt củi, có thêm Từ Ngôn phi thạch vừa độc vừa chuẩn, cho dù mãnh hổ xuất hiện cũng chưa chắc không thoát thân được.

Vèo!

Vừa mới xuất hiện một lát, hòn đá thứ hai trên tay Từ Ngôn cũng được hắn ném ra. Thế nhưng lần này lại bị Hắc Lang linh mẫn né tránh được. Hắn vội quát lên: "Đi, đi mau!"

Nghe Từ Ngôn quát bảo đi, Thiết Trụ vậy mà sững sờ.

Hơn mười đứa trẻ cùng khổ nơi này đều khỏe mạnh, có năm sáu đứa còn cầm theo dao chặt củi trong tay. Vốn nhìn thấy Hắc Lang trước mắt chỉ là một con sói đơn độc, Thiết Trụ còn nghĩ tới chuyện cả bọn cùng nhau săn gϊếŧ con Hắc Lang này nữa.

Một con thỏ, mười người chia nhau chỉ có thể hạ cơn thèm xuống chứ không cách nào no bụng được. Nếu gϊếŧ con sói này, thậm chí cả nhà mình còn có một bữa tiệc thịt sói ngon lành đấy.

"Là con sói đơn độc mà thôi, không cần sợ."

"Làm thịt nó, cha mẹ ta có thể chia ra ăn được hai bữa ngon lành."

"Ta muốn đuôi chó sói, lông xù như vậy quấn quanh cổ nhất định là rất ấm áp."

Cho dù là Tiểu Hoa nhỏ nhất trong bọn cũng không quá sợ hãi con sói này. Ngược lại còn nêu ra cái chủ ý này, đám thiếu niên khác thì khỏi nói, càng là rất kích động.

"Đi!"

Giọng nói của Từ Ngôn lúc này vô cùng trầm thấp, tựa hồ như khàn giọng quát lên.

Một con sói đơn độc thực sự không coi vào đâu, nhưng một con sói đơn độc có hai cái đầu thì Từ Ngôn biết mình và đám thiếu niên này căn bản không đối phó được.

Đám thiếu niên này không nhìn thấy được, nhưng trong mắt Từ Ngôn, Hắc Lang trước mặt thật sự có hai cái đầu sói.

Yêu!

Thiên hạ rộng lớn, chuyện lạ không thiếu. Nếu như Quỷ hồn và Vô thường tồn tại, thì tất nhiên sẽ có yêu quái, chỉ là người bình thường không nhìn ra được mà thôi.

Quỷ linh tinh quái.

Từ Ngôn không chỉ nhìn thấy chúng một lần. Mà từ khi sinh ra tới nay, mắt hắn không chỉ nhìn thấy con người, mà còn thấy rất nhiều sinh linh mà người đời không biết đến. Hắn hoàn toàn chắc chắn Hắc Lang trước mắt chính là một con yêu quái mang hình hài của sói!

Lúc này Thiết Trụ nghe được sự nghiêm trọng trong giọng nói của Từ Ngôn, nó sững người, lập tức che chắn cho đồng bọn chậm rãi lùi ra sau.

Có lẽ bình thường đám thiếu niên có thể không thèm đoái hoài gì đến mệnh lệnh của Từ Ngôn. Nhưng trong núi sâu này, đến Thiết Trụ cũng không cho rằng mình có kinh nghiệm phong phú hơn Từ Ngôn.

Từ Ngôn thường xuyên vào rừng sâu tìm Sơn sâm, cho nên kinh nghiệm trong rừng sâu của hắn nhiều hơn hẳn đám hài tử khác. Nếu như Từ Ngôn cho rằng nguy hiểm, thì chắc chắn Hắc Lang đối diện có điều cổ quái.

Trong khi đám thiếu niên chậm rãi lùi lại, thì Từ Ngôn lại miết chặt hòn đá bằng quả trứng chim trong lòng bàn tay đến mức đã ướt đẫm mồ hôi, hai mắt nhìn chằm chằm không chớp vào Hắc lang.

Ngao ô o o o!

Thanh âm gào thét vang lên, rõ ràng Hắc Lang này không có ý định buông tha đám thịt tươi trước mặt. Hai chân sói đạp mạnh xuống mặt đất, lao thẳng vào đám Thiết Trụ phía trước.

Hắc Langcử động, Thiết Trụ cũng vung mạnh dao chặt củi lên. Thế nhưng nó còn chưa kịp giơ ra đằng sau lấy đà thì Hắc Lang đã lao tới gần, tốc độ đánh gϊếŧ vậy mà nhanh chóng đến mức độ không thể tưởng tượng được.

Mắt thấy răng nanh của Hắc Lang sắp sửa cắn trúng Thiết Trụ, Từ Ngôn bên cạnh bèn giẫm mạnh chân, khom người xuống, chuẩn bị sẵn tư thế chạy trốn. Nhưng cả người hắn vẫn bất động như cũ, tay phải vốn đã được đặt sẵn ở phía sau lưng, mang theo tiếng gió rít phóng mạnh ra.

"Phi hoàng!"

Vèo!

Ầm!

Phi như hoàng, thạch như điện.

Trong tiếng kinh hô của đám thiếu niên, Từ Ngôn gầm nhẹ lên, lần nữa xuất ra phi thạch, lực đạo lớn gấp đôi so với trước đó, chẳng những nhanh hơn, mà trên hòn đá còn có một tầng ánh sáng người khác không nhìn thấy được, chỉ một mình Từ Ngôn nhìn ra. Hòn đá lần này không đánh vào miệng sói nữa, mà đánh thẳng vào mắt sói.

Mười mấy năm qua, ngoại trừ dạy Từ Ngôn tụng kinh và một chút kiến thức về y, lão đạo sĩ Thừa Vân quan còn dạy cho Từ Ngôn một tay công phu phi thạch lăng lệ đến cực điểm. Bộ công phu phi thạch này có tất cả ba thức, cần phải có lực đạo cực kì tinh xảo mới có thể đánh ra được. Thức thứ nhất,tên là Phi Hoàng.

Tốc độ Hắc Lang đột ngột tăng lên, hòn đá của Từ Ngôn cũng không chậm. Ngay khi sắp đánh trúng mắt của nó thì trên cái đầu sói vô hình kia đột nhiên lóe lên hai điểm hồng quang, tựa như một đôi mắt khác của con sói được mở ra. Ngay khi hai đốm đỏ lóe lên, cùng với việc Hắc Lang nghiêng nghiêng đầu giữa không trung, hòn đá vậy mà không đánh trúng mắt nó. Lần thứ hai đánh trúng miệng nó.

Một chiêu Phi Hoàng này, Từ Ngôn đã dùng toàn lực. Sau khi ném hòn đá này ra, cánh tay hắn cũng lập tức nhức mỏi do phản phệ của việc dụng lực quá nặng. Tuy nói nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao, nhưng với nguy cơ trước mắt thế này, cánh tay nhức mỏi lại trở thành trở ngại đối với Từ Ngôn.

Hắc Lang bị đánh trúng một lần nữa, miệng sói sưng đỏ lên, xuất hiện một vết thương hình xoáy tròn. Trong đôi mắt sói âm trầm kia, ngoài hận ý ra thì còn xuất hiện thêm một tia kiêng kị. Lúc này, Thiết Trụ cầm đầu đám thiếu niên nhặt tất cả đá cục đồng loạt ném thẳng về phía Hắc Lang, có hai đứa nhỏ còn ném ra từng tảng đất cát lớn.

Liên tiếp bị hòn đá của Từ Ngôn đánh tới, Hắc lang nhìn thấy mấy hòn đá ném về phía nó bèn vội né trái tránh phải, cũng không lập tức lao lên đánh gϊếŧ. Thừa dịp này, đám thiếu niên vội vàng lùi về phía xa, Từ Ngôn cũng nén cơn nhức mỏi từ cánh tay truyền đến, đi sát sau cùng.

Thiết Trụ dẫn đội bị một màn đánh gϊếŧ của Hắc Lang lúc nãy dọa sợ không ít. Không phải nó chưa từng gặp phải con sói đơn độc qua, thế nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải con Hắc lang nhanh nhẹn đến thế này đấy.

Nếu như mang theo đám thiếu niên chạy loạn trong rừng sâu, tụi nó chắc chắn không thoát được màn đuổi gϊếŧ của Hắc lang. Có lẽ nếu bỏ mặc vài đứa gầy yếu, có thể giữ chân Hắc Lang được lâu hơn. Thế nhưng chúng nó đều là những đồng bạn vô cùng tốt, không đứa nào muốn vứt bỏ bạn mình cho sói ăn thịt cả. Bởi vậy, Thiết Trụ quyết định dứt khoát, dẫn đầu đám thiếu niên này chạy trốn vào trong cái hang lộ ra khi đất đá sụp xuống cách đây không xa.

Thiết Trụ chỉ đơn giản nghĩ rằng, cho dù Hắc Lang có nhanh nhẹn, nhưng bọn nó chỉ cần thủ kĩ bên trong hang là được. Có dao chặt củi bức ép, chắc chắn Hắc Lang không dám tiến vào.

Đến khi đám thiếu niên dần đến sát hang động trên sườn núi này, Từ Ngôn ở phía sau mới phát hiện ra phương hướng mà đám bạn này định chạy trốn.

Hang động đã ở gần ngay trước mắt, phát hiện ra Thiết Trụ định dẫn mọi người trốn vào bên trong, trong lòng Từ Ngôn trầm xuống. Địa phương mà Thiết Trụ xem là nơi chạy trốn, trong mắt Từ Ngôn thì căn bản đó lại chính là một phần mộ chôn thân!