Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 115: Q.3 - Chương 107: Giang Hồ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Trần

Phố xá huyên náo, đường phố đông đúc, Đường Đường chen chúc trong đám người cảm khái ngửa mặt lên trời thở dài.

Quả nhiên, có trời có đất sẽ có người, mà nơi nào có người – - nơi đó có giang hồ!

“Tiểu thư!” Một bàn tay lạnh như nước đá tóm lấy tay Đường Đường, gương mặt đáng khinh nhích đến gần: “Có muốn dùng thử hộ thân bùa của bản tiên không? Phòng yêu, trừ ma, tránh quỷ, chiêu tài…”

“Có gọi ma không? Liếc mắt khinh thường, vẻ mặt Đường Đường bình tĩnh.

“Đồ thần kinh!” Tay lạnh như ma cuối cùng buông ra, “tiên nhân” kia hùng hùng hổ hổ đi mất hút.

“Này, cô nương, thế đạo giờ rất loạn, mua binh khí phòng thân đi!” Một tiếng gió xẹt vang qua, một thanh đao lớn sáng bóng đặt trước mắt Đường Đường, sợ tới mức người đi đường bốn phía rầm một cái biến mất sạch sẽ.

Ngẩng đầu, một vòm ngực đầy lông lá ngay trước mắt, Đường Đường chán ghét nhếch miệng: “Đao của ngươi rất sắc?”

“Hừ, cô nương không biết xem hàng!” Nhấc thanh đao lớn trên mặt đất, đại hán ngực lông lá bắt đầu khua khoắng thanh đao.

“Đao của lão Trương ta từ trước đến nay vẫn được khen là thần binh đuổi ma! Đừng nói là tiểu ma tiểu quái, cho dù là Ma Vương đến đây, chém một đao xuống cũng có thể tước rơi nửa cái đầu của hắn…”

“Thế à?” Oán hận cười, Đường Đường nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi dùng đao cạo đi đám lông heo trước ngực đi đã! Nếu có thể cạo sạch mà không chảy máu, lão nương sẽ mua nó tặng ngươi!”

“Mẹ nó, mày muốn chết!” Đại đao xoay tròn, chuẩn bị chém lên đầu mỗ Đường không có chuyện gì mà đi gây chuyện.

“Đừng, đừng!” Cầm thanh sắt rỉ lên đỡ, ông lão khô gầy duỗi tay kéo Đường Đường lên lưng lừa.

“Ầm! Rầm rầm



Mọi người sửng sốt.

“Thần binh đuổi ma” bị chém đứt đôi, đại hán bị bay ra ngoài, rơi trên hai cái sạp, ngã vào đám người đi đoàn, tạo thành một mảng hỗn loạn.

“Mẹ kiếp, chém chết chúng cho lão tử!” Lảo đảo đứng lên, đại hán khua hết đám đồ ăn rồi lá cây vụn trên đầu, giận dữ hét lớn.

“Leng keng, leng keng!” Thanh âm binh khí ra khỏi vỏ, Đường Đường trợn mắt nhìn đám người bán đồ ăn, bán giày, bán nước, bán bùa chú, thậm chí bán vài thứ mà nàng không biết đồng loạt rút từ đâu ra một thanh đao, cùng hò hét: “Gϊếŧ – -”

“Bát, bát bát!” Ông lão nóng nảy, cái mông gầy gò không ngừng quay qua quay lại trên lưng lừa, đến nỗi con lừa cảm thấy hoa hết cả mắt.

“Bát em gái ngươi ấy!” Vỗ mạnh lên mông lừa, Đường Đường hét lớn một tiếng: “Còn không chạy mau?”

Tức giận hí dài một tiếng, lừa trong ‘sóng người’ chạy ầm ầm trên đường.

Không thể sử dung yêu thuật, hắn đã mang theo mấy cái thứ lỉnh kỉnh này dùng yêu thuật bay suốt một ngày một đêm, giờ làm thế nào cũng không thể tiếp tục dùng nữa.

“Tới đây, lão nương sợ các ngươi chắc?”

Tiếng la hưng phấn truyền tới từ trên lưng, lừa khịt mũi hận không thể ném cái người chuyên gây họa kia đi.

“A

A

” Thanh âm khàn khàn không rõ lại rơi vào tai, lừa tức giận rẽ vào một đường khác, trong lòng thầm mắng: “Lão bất tử này lại gọi cái quỷ gì nữa?”

“Thanh Lam

” Tiếng gọi suy yếu lọt vào đáy lòng, lừa ngẩn ra, dựng thẳng tai, nhị vương tử tỉnh rồi?”

“Đừng chạy nhanh thế, Đường Đường bất tỉnh rồi!”

“Hu hu

” Lừa khóc

Trời cao sao lại tạo nghiệt thế chứ? Vì sao lại cho hắn sinh thành lừa yêu? Vì sao cố tình lại cho hắn gặp phải chủ nhân thế này?

Dừng chân quay lại, lừa rốt cuộc chạy vào một ngã tư đường rộng lớn.

“Phản tặc đứng lại, nếu không sẽ bắn tên!”

Phanh chân lại, lừa thiếu chút nữa ngã lăn vào đám bùn.

“Sao lại thế này?” Khom lưng nằm trên lưng lừa, Đường Đường ôm phỉ phỉ trong lòng, trên lưng là ông lão nằm úp sấp, cả đám người (yêu) đồng thời cả kinh – -

“Không phải chỉ xông nhầm vào một “hắc phố” thôi sao, tại sao lại thành “phái phản động”?
« Chương TrướcChương Tiếp »