Chương 4

4. Ân công?!!

Tác giả: Phong Mật Thự Phiến

Điền La biết rõ việc lần này qua đi, thiếu niên tên là Đào Nguyên về nhà sẽ không được đối xử tử tế, hơn nữa y theo Lưu Tiểu Thúy lòng dạ hiểm độc tham tiền kia, khẳng định sẽ tìm hộ nhân gia khác tới tiếp tục tra tấn Đào Nguyên.

Trong lòng một đống tư tưởng đấu tranh, hắn vuốt túi tiền khô quắt trên người mình, quay đầu lại nhìn Cố Vân Chuẩn phía sau cười khổ nói: “Cố huynh trên người có bạc không?”

Cố Vân Chuẩn vẻ mặt ta đều hiểu gật gật đầu, nhìn nhìn lại Lưu Tiểu Thúy đứng bên cạnh đang muốn bạo phát, lạnh giọng chặn lại nói: “Ngươi còn muốn làm gì? Với việc bán con của ngươi, xách đến quan phủ ngươi cũng không chối được.”

“Đào Nguyên không phải con ruột ta.” Lưu Tiểu Thúy không hề nhìn Đào Nguyên, như cũ mang theo một cổ tàn nhẫn.

“Vậy càng không đúng rồi, quốc gia ta có một cái luật lệ là, ca nhi khác với với khuê nữ trong nhà, hắn có thể cưới cũng có thể gả, quyền quyết định ở trên người hắn, cha mẹ ruột cũng không thể toàn quyền làm chủ, huống chi ngươi các ngươi dưỡng phụ dưỡng mẫu*.”

(*dưỡng phụ dưỡng mẫu: cha mẹ nuôi)

Cố Vân Chuẩn biết rõ luật pháp quốc gia hơn Điền La, đồng dạng cũng biết làm sao đối phó Lưu Tiểu Thúy một nữ nhân lưu manh, thường thường có thể giương nanh múa vuốt, lá gan càng ngày càng nhỏ, đặc biệt là nữ nhân hương dã, một khi đề cập quan phủ với nàng, nàng sẽ lập tức an tĩnh lại.

Đúng như Cố Vân Chuẩn suy đoán, lời nói còn chưa nói xong, Lưu Tiểu Thúy kia liền an tĩnh, chẳng qua một lúc sau, Lưu Tiểu Thúy “Lạch cạch” lập tức ngồi ở trên mặt đất, cũng mặc kệ Đào Đại Tráng kéo túm như thế nào cũng không đứng dậy, chỉ nghe nàng gào khóc nói: “Con của ta sao khổ như vậy a, thật vất vả mới nhìn trúng cô nương, không có tiền làm sính lễ sao cưới được, nương thực xin lỗi ngươi.”

Điền La thật sự nghe đủ người đàn bà đanh đá kêu rên, hắn tiếp nhận ánh mắt Cố Vân Chuẩn, đối với Đào Nguyên đứng bên cạnh vẫn luôn chưa lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Ngươi nguyện ý cùng ta trở về không? Ngươi có thể kiếm tiền, đến lúc đó trả lại cho ta, ngươi liền tự do.”

Đào Nguyên trên mặt sửng sốt, mang theo vài phần thâm thúy trong mắt, lệ quang chợt lóe qua, sau đó y gật gật đầu, quay đầu lại đối với Lưu Tiểu Thúy đang ngồi dưới đất gào khan, nhàn nhạt nói: “Nương, ngươi đừng khóc, vị đại ca kia muốn mua ta, ta lần này không chọn, ta đi cùng hắn.”

Lưu Tiểu Thúy lập tức không khóc, từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ mông liền đi về phía Điền La cùng Cố Vân Chuẩn, vươn năm ngón tay, chém đinh chặt sắt* nói: “Năm lượng bạc.”

“Gì, con mẹ bà, ngươi đang nằm mơ đi, lúc trước ta cùng Lưu tam thúc thương lượng tốt giá cũng có hai lượng bạc, ngươi này…… Cũng quá ác đi.”

Đào Đại Tráng có đoán cũng không đoán được bà nương nhà mình sẽ công phu sư tử ngoạm*, ông cũng biết sau chuyện lần này, bà nương nhà mình không chừng lại tính kế Đào Nguyên, Đào Nguyên tuy rằng không phải thân sinh, nhưng cũng do mình nhìn lớn lên. Hán tử trước mắt này cao lớn uy mãnh một thân cơ bắp nhìn dáng vẻ là người có thể làm việc, Đào Nguyên đi theo hắn sống khẳng định sẽ tốt hơn nhiều việc làm vợ kế gì đó, vì thế ông làm bộ vô tình mà đem giá cả thực tế nói ra, sợ bà nương nhà mình đem người dọa chạy, bỏ lỡ đoạn chuyện tốt này.

Lưu Tiểu Thúy tự nhiên không biết tính toán trong lòng Đào Đại Tráng, nàng quay đầu lại trừng, cắn răng nói: “Ngươi để ta nói, đừng có nhiều chuyện!”

Đoạn đối thoại này Điền La nghe được rành mạch, cũng biết tính toán của Lưu Tiểu Thúy, hắn làm bộ vẻ mặt khó khăn mà nói: “Ta không có nhiều bạc như vậy, cũng chỉ có một lượng rưỡi tiền bạc, sợ là mua không được.”

Một bên kia còn chưa chờ Lưu Tiểu Thúy nói chuyện, Đào Nguyên liền vội, hắn nói với Lưu Tiểu Thúy: “Ta vừa rồi cũng đã nghe hiểu, ca nhi muốn ngả hay cưới đều là tự mình làm chủ, dù sao ta chỉ nguyện ý đi cùng đại ca kia, người khác ta tuyệt đối không đồng ý, ngươi nếu bức ta, ta liền đi báo quan.”

Gương mặt Lưu Tiểu Thúy liền tái đi, nàng muốn tiến lên nói chuyện với Đào Nguyên, nhưng ngại Điền La đối diện, tức giận đến quay đầu lại cho Đào Đại Tráng một cái tát, thế nào, ta đánh hán tử nhà ta không ai quản đi!

Điền La bị hành động này của Lưu Tiểu Thúy kí©h thí©ɧ, kí©h thí©ɧ đến không nhịn được cười ra tiếng, hắn buồn cười nói: “Ngươi nếu nóng nảy không cần số bạc này, cũng được, sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta phải đi.”

“Từ từ! Một lượng rưỡi ta bán!” Lưu Tiểu Thúy nói chuyện không hàm hồ, lúc trước nàng cùng bà mối thương lượng sính lễ của nhi tử Đào Tùng là một lượng bạc, còn nửa lượng bạc có thể để trong nhà xài, tân tức phụ tới cửa cũng phải ra dáng một chút.

Nếu lần này không bán được Đào Nguyên, dựa theo tính tình Đào Nguyên khẳng định sẽ không để mình tính kế dễ dàng, hơn nữa Đào Nguyên đã mười tám, không gả chồng nói không chừng là muốn cưới vợ, trong nhà căn bản không có dư tiền bạc cho hắn cưới lão bà!

Bên kia Điền La thấy Cố Vân Chuẩn gật đầu, nhận mấy khối bạc vụn Cố Vân Chuẩn đưa cho mình, đi đến trước mặt Lưu Tiểu Thúy, một chút chần chờ cũng không có nói: “Vậy một lượng rưỡi, ta kêu đại ca ta viết cho ngươi cái khế, từ đây về sau và các ngươi và Đào Nguyên không có quan hệ.”

Lưu Tiểu Thúy vừa thấy bạc đôi mắt liền sáng, không còn thái độ thô lỗ lúc trước, liên tục gật đầu, mang theo đoàn người Điền La vào thôn của bọn họ ở trên núi, tìm lí chính làm chứng, nhanh nhẹn vỗ vỗ mông chạy lấy người.

Nhưng thật ra Đào Đại Tráng vẻ mặt không tha nhìn Đào Nguyên, sau đó “Ai” một tiếng, quay đầu nhìn Điền La hòa khí nói: “Ngươi cũng thấy rồi, ta là cái lỗ tai mềm, trong nhà đều là bà nương kia định đoạt, Đào Nguyên cũng bị tội không ít.”

Điền La gật gật đầu, sau đó Đào Đại Tráng lại nói tiếp: “Đào Nguyên là cái mệnh khổ, khi y còn nhỏ là ta nhặt được trong ổ sói, chậm một bước chỉ sợ cũng đã bị sói ăn, cũng không biết là đôi cha mẹ nào nhẫn tâm, ta không nhịn được nên nhặt y mang về nhà…… Y là một hài tử vi thành thật, ngày thường không thích nói chuyện, nhưng cái gì cũng biết làm, ngươi đừng mắng y, y đủ khổ rồi……”

“Được, lời ngươi nói ta sẽ nhớ kỹ, sắc trời không còn sớm, chúng ta thật sự phải đi.” Điền La thấy trên trời càng ngày càng nhiều mậy đen, hắn cảm thấy trời sắp mưa, hắn nhớ rõ lúc trước Tế Côn đạo sĩ nói với mình những lời đó, không khỏi chột dạ.

Lúc này hắn không những ra cửa vào ngày mưa, lại còn có cứu một tiểu ca nhi, tất cả đều không thể tưởng tượng.

**

Mưa càng lúc càng lớn, sắc trời cũng càng ngày càng đen, căn bản thấy không rõ đường xuống núi, vào lúc trời mưa to tùy tiện xuống núi chỉ sợ sẽ có rất nhiều nguy hiểm, Điền La một hàng ba người tìm một sơn động nghỉ tạm.

Sơn động là do Đào Nguyên dẫn đầu phát hiện, Đào Nguyên nhiều năm lăn lộn trong núi, nơi nào có sơn động nơi nào an toàn y biết rõ hơn Điền La và Cố Vân Chuẩn, y đem lương khô lấy từ trong nhà chia cho Điền La và Cố Vân Chuẩn, cũng giải thích nói: “Lúc ta ở nhà thu thập hành lý, lấy trộm từ phòng bếp, sợ trên đường xảy ra chuyện gì.”

“Ngươi làm đúng, bằng không đêm nay chúng ta khẳng định sẽ bị đói.” Cố Vân Chuẩn ăn lương khô, cùng Đào Nguyên câu có câu không mà nói chuyện.

Nhưng Điền La lại có vài phần an tĩnh, từ sau khi hắn nhóm lửa, hắn liền ngồi ở một bên yên lặng ăn lương khô, thuận tiện nhìn lén Đào Nguyên đoan trang ngồi đối diện mình.

Lúc trước chỉ là thô sơ giản lược* nhìn Đào Nguyên vài lần, hiện giờ nương theo ánh lửa hắn đem người xem đến kĩ càng, khuôn mặt trơn bóng màu tiểu mạch khoẻ mạnh, ngũ quan lộ ra cảm giác thâm thúy mà dân bản xứ không có, đôi mắt thâm thúy đen nhánh, lông mày đen như mực, cái mũi cao thẳng lạnh lùng, môi mỏng mang theo gợi cảm, chỉnh thể mà nói thì đây là một gương mặt rất có mùi vị nam nhân.

Ngoài dự kiến của Điền La là, nam nhân như Đào Nguyên thế nhưng là một ca nhi, từ trong ký ức nguyên thân lưu lại, hắn tự nhiên biết đây có nghĩa là gì.

Thì ra ở thế giới này, ngoài nữ nhân và nam nhân bên ngoài còn có một loại người khác tồn tại, đó chính là ca nhi, bề ngoài của ca nhi nhìn giống nam nhân, nhưng lớn lên tinh tế hơn nam nhân, cái đầu nhỏ xinh hơn nam nhân, sức lực nhỏ hơn nhiều so với nam nhân.

Hơn nữa giữa mày còn có một nốt ruồi đỏ, nốt ruồi đỏ này đại biểu năng lực sinh dục của ca nhi, ở cái triều đại này nốt ruồi đỏ càng hồng diện mạo ca nhi càng xinh đẹp thường nổi tiếng rất nhiều.

Điền La càng xem càng cảm thấy Đào Nguyên và ca nhi trong nhận thức của hắn không giống nhau, lúc trước hắn tận mắt thấy một mình Đào Nguyên đánh với bốn năm tráng hán, sức lực này hẳn là cùng mình kẻ tám lạng người nửa cân, hơn nữa tiểu tử này hiển nhiên cũng không không khác mình lắm, Đào Nguyên thật sự là ca nhi? Cái nghi vấn này trong lòng Điền La không tồn tại bao lâu, rốt cuộc hắn thưởng thức Đào Nguyên cũng không phải bởi vì Đào Nguyên là ca nhi, mà là vì khí chất mạnh mẽ trên người Đào Nguyên, không chịu thua vận mệnh.

Đào Nguyên phát hiện Điền La nhìn mình chăm chú, y âm thầm sờ soạng giữa mày mình, muốn nói chuyện nhưng lại không biết nên nói sao, y từ nhỏ cùng đệ đệ Đào Trúc Nhi chính là một người trên trời một người dưới đất, y bị Lưu Tiểu Thúy ra lệnh cưỡng chế làm việc, mỗi ngày không có thời gian chiếu cố bản thân, dần dần nốt ruồi đỏ giữa mày càng lúc càng mờ nhạt, cho đến lúc làm việc dưới sông sau một năm hoàn toàn biến mất.

Cố Vân Chuẩn là một người tâm tư thấu triệt, hắn ở một bên nhìn Điền La nói: “Lúc trước nói chuyện cùng Điền lão đệ, biết được trong nhà Điền lão đệ chỉ có một người, hiện giờ nhiều thêm một người cũng coi như là chuyện tốt.”

Điền La nhớ tới lúc trước việc mình vay tiền Cố Vân Chuẩn, lúc này hắn đứng dậy ôm quyền học lễ nghi dân bản sứ, nhìn Cố Vân Chuẩn cảm tạ nói: “Tiểu đệ cùng Cố huynh chỉ là bèo nước gặp nhau, Cố huynh lại dốc túi hỗn trợ, ân tình này tiểu đệ suốt đời khó quên, mong Cố huynh nói cho tiểu đệ nhà ở chỗ nào, tiểu đệ tích cóp đủ tiền bạc chắc chắn tới cửa cảm tạ.”

“Xem ngươi nói cái gì, mạng già này của ta là do Điền tiểu huynh đệ cứu, một lượng rưỡi của kẻ hèn tính cái gì, còn có linh chi lớn của ta, một lượng rưỡi này không cần trả ta, coi đây là tiền cảm ơn của ta đi!”

Điền La không buông tay, cùng Cố Vân Chuẩn nói rất nhiều, cuối cùng Cố Vân Chuẩn chỉ nói mình thường xuyên lăn lộn trong Nhân Nghĩa y quán, có việc thì đến đó tìm hắn là được, mà Điền La cũng có trách nhiệm đem chỗ ở của mình nói cho Cố Vân Chuẩn, nói là về sau Cố Vân Chuẩn đòi nợ cũng có thể tìm được người.

Điền La cùng Cố Vân Chuẩn lại hàn huyên vài câu, Cố Vân Chuẩn có chút buồn ngủ, Điền La nghẹn lại đem lực chú ý ném tới Đào Nguyên ngồi ở một bên cúi đầu cắn lương khô trầm mặc không lên tiếng, hắn nói: “Đào Nguyên, ta là một hán tử nghèo, trong nhà cái gì cũng không có, ngươi có để ý không?”

Đào Nguyên đang lâm vào trầm tư, nghe xong Điền La nói cuống quít ngẩng đầu, ngồi thẳng thân mình, hơi thở có chút không xong nói: “Ta cái gì cũng đều không để ý, ta sẽ nỗ lực kiếm tiền, báo đáp ân công!”

“Ân, ân công?” Lúc trước khi xem phim truyền hình Điền La thường xuyên nghe được từ ân công này, nhưng nghe người khác kêu mình như vậy vẫn là lần đầu tiên, nhưng suy xét đến triều đại hiện giờ đang sống, cũng căng da đầu đồng ý.

Trong lúc, Điền La và Đào Nguyên lại hàn huyên một ít việc nhà, Đào Nguyên đại khái mệt mỏi, dựa vào trên vách đá ngủ rồi, Điền La đem áo ngoài của mình cởi xuống đấp lên trên người Đào Nguyên, rồi mới nằm xuống ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, nắng sớm mờ mờ, tiếng chim hót quanh quẩn trong sơn cốc, ngẫu nhiên còn có tiếng lá cây bị gió thổi sàn sạt, khác với gió lạnh gào rít giận dữ, sấm sét ầm ầm ác liệt tối hôm qua.

Điền La áng sáng buổi sớm chiếu tỉnh, hắn nhìn bên cạnh không có người, hắn liền biết Cố Vân Chuẩn đã rời đi, tối hôm qua Cố Vân Chuẩn nói với Điền La huynh ấy muốn từ một hướng khác xuống núi, không thể cùng xuống núi với hắn, cũng dặn dò Điền La về sau có việc thì có thể đi Nhân Nghĩa y quán tìm hắn, lại còn cố ý nhắc nhở về sau gặp mặt không cần nói hai chữ tiền bạc với huynh ấy.

Đợi Điền La hoàn toàn thanh tỉnh, hắn mới phát hiện không phải chỉ có Cố Vân Chuẩn rời đi, tiểu ca nhi ngày hôm qua hắn cứu cũng không thấy.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ tiểu đồng bọn 3000 mộng cùng quả quýt... Manh manh đầu địa lôi ~ còn có tiểu đồng bọn nonoat đầu uy dinh dưỡng dịch, một người một cái sao sao pi 233333 ( Editor: tác giả nói gì tui cũng không hiểu, chỉ biết là tg cảm ơn mấy người ủng hộ)

……….