Triệu Ninh nhìn ta với nụ cười trên môi, trong mắt có chút tự hào, ra hiệu tiễn ta đi.
"Là đồ đệ vô dụng, thỉnh lão sư cùng Triệu huynh thứ lỗi.”
Tiết Yêu bước nhanh về phía trước.
Chàng tới khi nào?
Ta quay đầu lại nhìn chàng, người mà ta đã không gặp trong vài ngày, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Tiết Yêu lấy cây kim bạc từ tay ta và chỉ lên trên một đĩa cá chạm khắc.
"Phu nhân đã bỏ lỡ chỗ này.”
“...... Ta đã kiểm tra đĩa cá này, không có gì không ổn.”
Khóe môi Tiết Yêu khẽ cong, cây kim trong tay rơi xuống, kim bạc đứng vững trong mắt cá.
Cây kim bạc chuyển sang màu đen như mực với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hai mắt Triệu Ninh đột nhiên mở to, trên mặt không có nửa phần huyết sắc.
“Đem người dẫn đi, hảo hảo thẩm vấn.”
Tiết Yêu nhìn chằm chằm Triệu Ninh, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, lạnh lùng nói ra từng chữ một.
Một đội binh lính xông ra, kéo Triệu Ninh đi vào trong bóng tối.
Triệu Ninh là cái đồ nhu nhược, chưa chịu quá vài đạo hình, liền đem hành vi phạm tội toàn bộ khai ra.
Là hắn đã đặt những vật mưu phản kia vào phủ Khương thái phó.
Chất độc trong mắt cá cũng là hắn hạ.
Chỉ có huynh đệ của Khương thái phó mới biết rằng người luôn thích ăn mắt cá.
Triệu Ninh sớm đã lên thuyền của Tam hoàng tử, nhưng Tiết Yêu chưa bao giờ nghi ngờ hắn ta vì tình nghĩa trước kia.
Trong cuộc đời này, những bất bình của Khương thái phó cuối cùng đã được giait oan, số phận kết thúc bằng hận thù đã được viết lại.
Thái độ của Tiết Yêu đối với ta cũng đã thay đổi 180 độ.
Một thần long thấy đầu không thấy đuôi trước kia, bây giờ lại trở về dùng cơm mỗi ngày, ở trong phòng ngủ của ta vào ban đêm.
Nhiều lần ngài cố gắng đưa tay ra ôm ta, ta đều lấy lý do buồn ngủ vì từ né tránh đi.
Tuy rằng lý trí biết rằng không nên.
Mặc dù về mặt trí tuệ ta biết rằng ta không nên, nhưng trước đây bị nghi ngờ cảm giác cũng không dễ chịu.
Cuối cùng vẫn là có chút ủy khuất.
Vào ngày sinh nhật của thái tử, Tiết Yêu đến Đông Cung dự tiệc, mãi không trở về.
Ta nghĩ chắc chàng sẽ không trở lại tối nay, vì vậy liền đi ngủ trước.
Nửa mộng nửa tỉnh, chợt thấy có người vỗ về eo ta, một đôi bàn tay to ở trên người ta lang thang.
Ta bỗng nhiên bừng tỉnh, buồn ngủ vô cùng, nhưng vẫn muốn ra sức tránh thoát.
"Phu nhân, là ta.”
Giọng nói của Tiết Yêu khàn khàn, hơi thở có chút không vững.
Hơi thở ấm áp của rượu phun ra sau tai ta, khiến ta rùng mình.
Ta muốn lật người lại, nhưng bàn tay của Tiết Yêu siết chặt eo ta, nhẹ nhàng thở dài.