Chương 1

Một sắc lệnh đã được truyền tới thượng thư phủ.

“Mệnh Lễ Bộ thượng thư Mạnh Phi, chọn một nữ nhi gả cho thái tử điện hạ...làm thư đồng thái giám.”

Phụ thân trợn mắt nhìn chằm chằm thánh chỉ môi giật giật, phu nhân, di nương suýt nữa thì ngất.

Đám tỷ muội kinh hoàng thất thố, khóc như lê hoa đái vũ.

(*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)

Chỉ có ta bình tĩnh thong dong.

Ta tiến lên nhận lấy thánh chỉ trong tay phụ thân, nhẹ giọng nói:

“Phụ thân, xin người hãy để nữ nhi đi ạ.”

Phòng trong một mảnh yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người ta, có ngạc nhiên, có khó hiểu.

Đúng vậy.

Đường đường là nữ nhi của thượng thư, mặc dù chỉ là thứ nữ, cũng có thể sánh ngang với thiếu gia của một gia tộc.

Không ai biết tại sao ta lại nhảy xuống hố lửa.

Nhưng cũng không có ai phản đối.

Ta mỉm cười tự giễu, nắm chặt sắc lệnh trong tay.

Mặc cho ký ức chạy tràn lan trong đầu.

Kiếp trước, phụng mệnh phụ thân gả cho thái giám Tiết Yêu, là tam muội Mạnh Dật Như.

Mạnh Dật Như điêu ngoa vô lễ, sau khi kết hôn, cô càng trở nên bạo lực hơn, trước sau đều muốn chà đạp Tiết Yêu.

Cuối cùng, khiến cho Thượng Thư phủ tạo mối thù không đội trời chung với Tiết Yêu.

Khi hoàng đế lên ngôi, Tiết Yêu lật mình trở thành đế vương mọi người đều kính sợ.

Thượng thư phủ bị tịch thu toàn bộ tài sản, nam tử thì bị ch*m đầu, nữ tử thì bị lưu đày.

Tất cả bị phá hủy chỉ sau một đêm.

......

A Nương đang nằm dưỡng bệnh trên giường, nghe tin ta sắp thành thân với Tiết Yêu liền vô tình làm đổ bát thuốc.

Bà vội vàng đứng dậy, muốn cầu xin phụ thân thay đổi ý định.

Ta nhẹ nhàng ấn A Nương trở lại giường và lắc đầu.

"A Nương, đại tỷ đã hứa với người khác rồi, tam muội có tính tình cực đoan, chỉ sợ sẽ gây phiền toái cho nhà họ Mạnh.”

"Mặc dù Tiết Yêu là hoạn quan, nhưng hắn vẫn có chút năng lực đi theo thái tử, nữ nhi nghe nói hắn cũng rất anh tuấn.”

"Người đừng lo lắng, nữ nhi sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”

A Nương sững sờ hồi lâu, sau đó vươn tay ôm ta vào ngực.

Ta nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của người, trái tim ta vừa cay đắng vừa chua chát.

Ta biết ta không thể làm điều đó, nhưng ta phải làm.

Kiếp trước, ta tình cờ biết được rằng chính ta là người mà phụ thân muốn gửi vào cung.