- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Cường
- Nhất Mộng Như Sơ
- Chương 7
Nhất Mộng Như Sơ
Chương 7
14
Một quả cầu di chuyển linh hoạt xuyên qua hai vị huynh trưởng, lên đến giường đất liền nhào vào người ta.
“A tỷ, tỷ là kẻ lừa đảo. Đã nói sau khi tỷ thành thân trở về liền qua đón muội tới Biện Kinh, tỷ gả đi đâu? Tại sao hơn hai năm mới đến?”
Quả cầu này là nữ hài mà ta nuôi lớn, nếu nói nhớ, thì ta nhớ nàng nhất. Không ngờ hôm nay nàng sắp phải làm mẫu thân rồi mà vẫn còn bộ dạng như vậy, ta biết nói thế nào đây? Vốn còn muốn ôm nàng khóc một trận.
Nhưng vừa nhìn thấy thân hình nhỏ bé của nàng, ta lại không nỡ rơi một giọt nước mắt.
Làn da của nữ tử mang thai đều trắng mịn thế này sao? Ngoại trừ bụng, Bảo Châu không có thay đổi nhiều, hiện giờ đã gả cho người ta, nàng vẫn để một búi tóc lớn giống y như đúc búi tóc mà ta thường quấn cho nàng.
Nàng khóc thút thít, giống như làm nũng, đáng yêu muốn c.hết.
“Đều là lỗi của a tỷ, không nên trở về muộn như vậy, nếu có lần sau, a tỷ nhất định sẽ mang muội theo cùng...”
Sắc mặt của nam tử tuấn lãng mặc hắc y càng ngày càng đen, ta biết hắn là ai, tự nhiên không dám nói tiếp, nếu bị xem là bắt cóc vương phi gì đó thì coi như xong, mặc dù cái đầu này của ta không đáng giá, nhưng nó cũng rất quan trọng.
“Nếu a tỷ lại lừa muội thì chính là chó con!”
A tỷ của muội là lợn chứ không phải chó! Ai nói chứng khờ khạo của nàng đã khỏi rồi chứ? Cũng đã hai mươi tuổi rồi, sao lại động một chút liền nói những lời đe doạ tính mạng như vậy? Từ khi nào bánh bao mà ta nuôi lớn lại không hiểu chuyện thế này?
Vất vả lắm mới dỗ được Bảo Châu, thấy vương gia tất nhiên là phải hành lễ, nhưng Bảo Châu gắt gao ôm một cánh tay ta, ánh mắt giống như hai cái đèn l*иg nhìn chằm chằm ta, ta làm sao có thể đi xuống được?
“Cùng là người nhà, không cần đa lễ, trưởng tỷ cứ ngồi là được.”
Vương gia mở miệng giải quyết nỗi khó xử của ta. Trưởng tỷ? Ta làm sao dám nhận? Hắn còn cùng tuổi với nhị huynh.
“Kim Hoa, ngươi mang một cái ghế vuông đến cho hắn, để hắn ngồi cùng các huynh trưởng.” Xem ra, ở Ôn gia chúng ta, vương gia tôn quý cũng không có quyền ngồi trên!
Ta thấy những người khác cũng không hành lễ, vương gia còn cực khách khí chào mỗi người một lần, ta sờ Bảo Châu, thuần phu hữu đạo, làm không tệ.
Cả nhà ngồi nói chuyện phiếm, hắn lại đến muộn.
Vương gia gọi hắn, ngay cả nhìn một cái hắn cũng không thèm nhìn, bộ dạng như vậy khiến cho người ta hận không thể đá hắn một cước.
Hắn ngồi xuống, đặt mông ngồi trên mép giường.
“Trưởng huynh, huynh còn không mau xuống? Cha đã nói rồi, giường đất của người và a nương chỉ có muội và a tỷ mới có thể lên, huynh nên ngồi cùng một chỗ với bọn họ.” Bảo Châu nâng cằm nói đạo lý. Ta cắn răng nhịn cười, ngươi vừa mới khiến cho phu quân nhà người ta tức c.hết, xem người ta kìa, chưa tới một khắc liền đòi lại ngay.
Da mặt của hắn rất dày, thản nhiên đứng lên, đôi mắt hoa đào liếc nhìn ta và Bảo Châu một cái, ta cũng ngửa cằm nhìn hắn. Không phải ngươi rất có năng lực sao? Cuối cùng vẫn có thứ mà ta có thể làm được còn ngươi thì không.
Ánh sáng trong mắt hắn chợt loé lên, nở nụ cười.
Vẻ đẹp rung động lòng người trong nụ cười của hắn.
“Ta thật sự quên mất, nhà chúng ta không giống với những nhà khác, cô nãi nãi là đáng giá nhất.” Hắn chậm rãi nói một câu, hỏi nhị tẩu khi nào dọn cơm?
Trời sắp tối, nhanh như vậy mà đã đến giờ cơm rồi?
Cả nhà quây quần cùng nhau ăn cơm, Ôn gia không có quy củ ăn không nói ngủ không tiếng*, hoặc là vốn dĩ cũng có, nhưng sau khi trải qua một hồi sinh tử, quy củ rườm rà dường như không quá quan trọng.
*Khi ăn thì không nói chuyện, khi ngủ thì không gây ồn ào cho người khác.
Các món ăn rất phong phú, ta đã từng ăn qua, nhưng hầu hết người trong số họ chưa bao giờ ăn đến.
Cha vui vẻ, uống liền mấy chén, nhi tử, nữ tế cũng uống cùng. Cha nương ngồi chủ vị, ta ngồi bên cạnh a nương, Bảo Châu ngồi bên cạnh ta, nhị tẩu ngồi bên cạnh Bảo Châu, dù là bàn tròn, cũng không có quy tắc ngồi như vậy, nhưng ai bảo ta và Bảo Châu là cô nãi nãi đáng giá nhất trong nhà chứ?
Mấy người chúng ta tụ tập lại với nhau để nói chuyện, ta kể lại mình đã đi tới nơi đâu làm cái gì một lần nữa.
“Muội cũng muốn đi ngắm biển rộng, đợi muội sinh hạ hài nhi xong, a tỷ dẫn muội đi cùng đi?” Bảo Châu không sợ c.hết hỏi.
Ta liếc mắt nhìn vương gia một cái, không biết là ta chột dạ hay là gì khác, luôn cảm thấy sắc mặt của hắn càng lúc càng tối.
Ta không dám nói nhiều, cầm đũa gắp thức ăn cho nàng.
“A tỷ, muội muốn ăn vằn thắn tỷ làm.” Nàng làm nũng nói.
“Bây giờ sao? Ta sẽ làm cho muội, muốn nhồi nhân gì? Chay hay thịt? Thêm hành lá không...”
“Vương gia, hay là ngươi mang vương phi nhà ngươi về đi? Đại cô cô nãi nãi nhà ta vừa mới về nhà, nàng liền sai bảo, về nhà các ngươi muốn ăn cái gì thì tự làm đi!”
Giọng điệu Ôn Túc rất nghiêm khắc, nhưng ta thấy vương gia lại rất vui vẻ, chỉ có Bảo Châu rưng rưng nước mắt nhìn Ôn Túc, lại đáng thương quay sang nhìn ta.
“Muội không ăn nữa, a tỷ đừng để trưởng huynh đuổi muội đi.” Bộ dạng như thể trở về vương phủ nàng liền bị ngược đãi.
“Đừng khóc, đợi tiêu hết cơm tối, a tỷ sẽ làm cho muội ăn đêm, được không? Hiện giờ muội mang thai, không thể cứ động một chút liền khóc, đợi tới khi muội sinh ra hài nhi, nếu nó cũng động một chút liền khóc, muội nói xem, muội có kiên nhẫn dỗ dành nó hay không? Nếu muội ủy khuất khóc cùng nó, vương gia sẽ dỗ muội hay là dỗ nó? Muội phải cười nhiều, đến lúc đó sẽ sinh ra một hài nhi thích cười, khi muội khóc thì nó có thể cùng vương gia dỗ dành muội.”
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, lau nước mắt, lại ăn trong vui vẻ.
“Nếu nói về việc dỗ dành nó, chỉ có a tỷ nó là có tác dụng nhất.” A nương xoa đầu Bảo Châu.
“A nương, đó là do lời nói của a tỷ con đều có lý nha! Lúc nhỏ a tỷ dỗ con ngủ, khi đó con vừa mới rời xa mọi người, luôn sợ hãi khóc lóc, a tỷ nói nếu muốn khóc thì hãy ngẫm lại hình ảnh ngày thường mọi người cười với con, tự nhiên sẽ nở nụ cười. Con làm theo lời a tỷ nói, thật sự là không sợ nữa, cũng thích cười, con hỏi a tỷ thế này là vì sao? A tỷ nói vì con tất cả những người mà con nhớ tới đều yêu thương con, họ cười với con là hy vọng con hạnh phúc, bởi vì con cũng yêu họ nên con đã học được cách cười.”
Chuyện qua đã lâu, ta cũng sắp quên mất, khi đó ta còn chưa làm thuyền nương, bởi vì có chút sức khoẻ, làm bốc vác ở bến tàu, buổi tối được ông chủ cho phép liền ngủ ở trong kho của bến tàu.
Bảo Châu khi ấy còn nhỏ, lại sợ tối, lúc đó nàng khóc rất nhiều, ta liền dùng những lời này để dỗ dành nàng, lại không nghĩ tới đến hôm nay nàng vẫn còn nhớ rõ.
15
“Đúng, a tỷ con nói đúng, con nên nghe lời nàng nhiều hơn.” Cha nói.
Không phải ta nói đúng, đây đều là những cái cớ mà ta viện ra, tự tiếp cho bản thân dũng khí khi một mình bước chân trên vùng đất xa lạ trong những năm tháng thiếu niên.
“Bảo Châu của chúng ta bây giờ không cần phải như vậy nữa, người yêu thương muội lúc nào cũng ở bên cạnh muội, hắn có thể bảo vệ muội chu toàn, thắp đèn cho muội trong đêm tối, lúc trời mưa sẽ đưa cho muội một chiếc ô, khi trời lạnh thì khoác thêm áo cho muội, Bảo Châu của chúng ta ở bên cạnh hắn, chỉ cần vui vẻ sống qua ngày là được. Mặc dù mỗi ngày cũng chỉ là những ngày bình thường, nhưng có hắn ở đây, những ngày bình thường đó đều là ngày tốt đẹp.”
Nàng dường như nghe hiểu, quay đầu nhìn thoáng qua vương gia, lại quay đầu lại nhìn ta, hai má đỏ ửng, đẹp đến không gì sánh bằng.
Ta xoa đầu nàng, luôn luôn có một người nào đó muốn đi cùng muội suốt năm tháng dài đằng đẵng, nếu hắn yêu muội, muội chỉ cần yêu lại là được, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Cơm nước xong xuôi, ta và Bảo Châu đứng dưới mái hiên ngắm tuyết, trước đây ta ở Đông Hải không có tuyết để ngắm.
Cha uống rất nhiều, đã ngủ thϊếp đi, a nương liền trông chừng ông ấy, sợ ông ấy không thoải mái.
Nhị tẩu bận rộn nửa ngày lại vào phòng bếp, nói là muốn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, để lát nữa ta làm vằn thắn.
Những người còn lại cùng chúng ta ngắm tuyết, ta đưa tay ra đón tuyết, Bảo Châu liền học theo ta, tuyết ở lòng bàn tay nàng hóa thành nước, nàng liền mang tới cho vương gia xem.
Dù sao nàng cũng đã trưởng thành, những điều mới lạ làm cho nàng vui vẻ đều có người để chia sẻ, ánh mắt của vương gia nhìn nàng, là rạng rỡ xán lạn không che giấu được vui mừng.
“Sau này các huynh đối xử với vương gia tốt hơn một chút đi!” Ta khẽ nói.
“Tại hắn cưới muội muội bảo bối nhà chúng ta nên mới khó chịu thôi!” Tam huynh nói.
“Nhị huynh cũng cưới khuê nữ bảo bối nhà người ta, huynh ấy tới nhà nhạc phụ cũng có đãi ngộ như vậy sao?”
“So với điều này còn thảm hơn, uống đến ba ngày không xuống được giường, chỉ riêng ca ca ruột của nhị tẩu đã có năm người.” Tam huynh cũng khẽ nói.
Được rồi! Coi như ta chưa nói gì hết!
“Sau này huynh cưới tức phụ, tất nhiên phải tìm một nhà có ít huynh đệ, như vậy mới bớt lo về tính mạng.” Ta nói với tam huynh.
“A muội nói rất có lý, nhưng vì sao muội không nói với trưởng huynh?”
Ta nhìn Ôn Túc đứng cách đó không xa, khoác một chiếc áo choàng đen, cổ áo lông cáo trắng lớn, hắn đứng dưới mái hiên, một hồi phong hoa tuyết nguyệt.
“Tam huynh, huynh xem dáng vẻ của hắn đi, với cả ngẫm lại hắn lợi hại đến nhường nào, ai có thể khi dễ hắn chứ?” Nếu là ta, ta tất nhiên sẽ không nỡ để người khác khi dễ hắn.
“Bảo Ngân, ngươi tới thư phòng với ta một chuyến, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nói chuyện với ta như vậy, ta không biết hắn muốn nói gì, nhưng vẫn nhắm mắt đi theo.
Lưng hắn thẳng tắp, bả vai rộng lớn, dáng đi thư giãn tùy hứng, nhưng như thế nào cũng đẹp muốn c.hết, chỉ xem bóng lưng, cũng có thể nhìn ra hắn là mỹ nhân.
Thư phòng ở tiền viện, đường cũng không xa, nhưng tới khi chúng ta đến, tóc đã “bạc” hơn phân nửa.
Hôm nay cùng nhau đội tuyết, cũng coi như cùng nhau bạc đầu.
Chỉ đến mức này thôi! Ta chỉ muốn làm đại cô nãi nãi của Ôn gia, Ôn Túc cũng chỉ có thể là trưởng huynh ta, những thứ khác thì quên đi!
Thư phòng rất lớn, bày đầy đủ các loại sách.
Một chiếc bàn gỗ lim, chỉ có một cái ghế, trên bàn ngoài bút mực giấy nghiên ra, còn bày rất nhiều bái thϊếp, phỏng chừng thư phòng này ngày thường chỉ có một mình hắn dùng.
Trong thư phòng vốn có một thư đồng hầu hạ, ta vừa vào cửa hắn liền đi ra ngoài, lò sưởi rất nóng, ta cởϊ áσ choàng ôm trên tay, hắn cởϊ áσ choàng, khoác lên giá treo, xem ra sẽ mất nhiều thời gian, ta cũng đem áo choàng khoác lên.
Hắn lật bái thϊếp, ta cảm thấy nhàm chán, cầm cuốn du ký trên giá sách, nằm sấp trên bàn lật đọc, bởi vì chỉ có một cái ghế, chỉ có thể đứng mà cúi sấp xuống, kỳ thật ta biết khá ít chữ, đa số toàn dựa vào đoán mò.
“Đã có thể tự mình đọc du ký rồi?”
“Mơ hồ đoán mò thôi, dù sao còn có tranh mà!” Ta nằm sấp cho thoải mái, đặt cuốn sách ra xa, cách rất gần hắn.
Vừa xoay đầu liền có thể nhìn thấy rõ sườn mặt gần như hoàn mỹ của hắn, ta nhìn, nhất thời nhìn đến ngơ ngẩn.
Không ngờ hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn ta, ta bối rối cúi đầu, lại làm bộ đọc sách.
“Tống Đại Bạn đến Biện Kinh, ta nghe nói quan gia tới truyền lời cho ngươi, ngươi không muốn gả cho ta là vì lời nói của quan gia hay là vì cái khác?”
Hắn nghiêm túc mở miệng, trời dần dần tối sầm, trong thư phòng vẫn chưa từng thắp đèn, đường nét của hắn sắc nét hơn, giọng nói trầm thấp.
“Ta nói không muốn gả cho huynh lúc nào?” Ta nghi ngờ hỏi hắn, từ đầu đến cuối, chưa từng có người nào hỏi ta có muốn cưới hắn hay không.
“Ta cự tuyệt hôn sự của nhà Tống các lão, chính là vì cưới ngươi, nhưng ngươi lại vì không muốn gả cho ta, không tiếc bịa ra một oa oa thân, ngay cả thánh nhân cũng dám lừa gạt, biệt tích liền hai năm, có phải còn muốn đợi ta thành thân mới trở về hay không? Hửm?” Khóe miệng hắn nhếch lên, híp mắt, vừa nguy hiểm vừa doạ người.
“Tại sao huynh muốn cưới ta?” Ta nhìn hắn, cho dù sợ hãi cũng không nhượng bộ, nghe hắn nói, dường như hắn thâm tình đối với ta, không phải ta thì không cưới.
“Là vì báo ân sao? Nhưng ta đã nói rồi, huynh không nợ ta, không cần lấy thân trả.” Ta cắn môi nhìn hắn.
“Ngươi không nguyện ý gả cho ta, lẽ nào là cảm thấy ta bẩn?” Hàng mi dài của hắn rũ xuống, giọng nói dần trầm thấp hơn.
Ta nhất thời không hiểu ý hắn.
16
Khi ta hiểu ra, liền giật mình, hắn thật sự nghĩ như vậy sao? Rốt cuộc sao hắn lại nghĩ đến điều này?
“Huynh bẩn chỗ nào?”
“Ở đây sao? Hay là ở đây?” Có lẽ trời tối tiếp cho ta dũng khí to gan làm bậy, ta vậy mà lại hôn lên mắt hắn, hôn đến chóp mũi, cuối cùng là dán lên môi hắn.
Hắn như bị sét đ.ánh, dần mở to hai mắt, ta nhìn bộ dạng của hắn, xoay người bỏ chạy mà không mặc áo choàng.
Ta hận không thể t.át mình mấy cái, sao lại nổi lên tà tâm như vậy? Lá gan to đến mức có thể chạm đến trời luôn rồi. Cũng không nhìn xem hắn là ai, hắn cũng không phải là một cây cải thảo đơn thuần, mà là một cây cải thảo được trồng trên núi cao, có con lợn nào mà biết leo núi cơ chứ? Đây không phải vội vàng tìm c.hết sao?
Mấy ngày còn lại ta ở cùng Bảo Châu, cùng ăn cùng ngủ, gặp qua hắn vài lần, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Tới khi hắn đi thượng triều, ta lập tức đi theo Bảo Châu đến Hoài vương phủ, ở lại mười ngày.
Ta hạ quyết tâm, nếu hắn không đề cập đến chuyện này thì coi như bỏ qua, nhưng nếu hắn còn dám nhắc lại, ta liền giả ngu đến cùng, cứ cắn răng không nhận, hắn có thể làm gì ta?
Ngày thứ mười một, Tống Đại Bạn năm đó thế mà lại tự mình tìm tới vương phủ, nói hoàng hậu nương nương muốn gặp ta, ngẫm lại thì ta là một thôn cô, lại còn từng làm tỳ nữ, đầu bếp, chuyện to gan nhất từng làm chính là hôn Ôn Túc, hôm nay lại sắp đi gặp hoàng hậu nương nương, sao ta lại sợ hãi như vậy?
Ta muốn mang theo Bảo Châu đi cùng, Tống Đại Bạn không cho, ta nói muốn về nhà thay y phục, Tống Đại Bạn nói không cần, ngay cả con đường tìm kiếm sự giúp đỡ của ta cũng bị cắt đứt.
Suốt chặng đường đi cùng Tống Đại Bạn, ta cảm thấy bắp chân của mình đều bị chuột rút.
“Hai năm không gặp, nha đầu Bảo Ngân vẫn như xưa.“
“Trông a công cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều.”
“Sao? Thành thân với Cẩu Đản kia chưa?”
“Rõ ràng a công thừa biết Cẩu Đản kia là ta bịa ra, chẳng qua là giả vờ tin để che chở cho Ôn Túc mà thôi!”
“Hai năm nay có một tin đồn ở Biện Kinh, ngõ nhỏ Đường Hoa có một vị Trần nương tử, mắng người đến chấn động tâm can, lôi cuốn ngoạn mục, nghe nói ngày đó ngõ nhỏ Đường Hoa đều bị người đến xem náo nhiệt vây kín, lão nô nhớ Bảo Ngân vừa hay cũng họ Trần, lại vừa hay cũng ở trong ngõ Đường Hoa, phải chứ?”
“A công, ông đã lớn tuổi rồi, đừng nghe người bên ngoài nói nhảm, không có chuyện đó đâu.”
“Thánh thượng nghe được chuyện này, liền phái người triệu kiến nhị công tử, trí nhớ của nhị công tử rất tốt, kể lại chuyện ngày đó không thiếu một từ, vừa hay hôm ấy thái hậu nương nương cũng ở đó, lại kể chuyện này cho hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương lại kể chuyện này cho các nương nương khác trong hậu cung, hiện giờ trong cung có nương nương nào gây chuyện, hoàng hậu nương nương liền nhắc lại chuyện thánh nhân muốn đưa ngươi vào cung, giờ đây trong hậu cung cũng lễ độ hòa bình, chuyện này đều là nhờ ngươi.”
“A công, ông đừng có dọa ta, ta nhát gan, sợ lắm. Ông nói xem, ta đang yên đang lành ở Biện Kinh, làm sao có thể chọc vào các nương nương trong kinh thành đây? Hôm nay ông dẫn ta tới hậu cung, các nương nương không phải sẽ đ.ánh c.hết ta sao?”
“Ngươi sợ cái gì? Người làm chỗ dựa cho ngươi chính là Ôn thượng thư, người làm chỗ dựa cho Ôn thượng thư chính là hoàng thượng, cũng tương đương với việc hoàng thượng làm chỗ dựa cho ngươi.”
“A công, ông so sánh khập khiễng quá rồi.”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, trước khi gặp hoàng hậu nương nương, e là ngươi phải gặp hoàng thượng trước, dù sao ngài ấy cũng muốn gặp ngươi suốt hai năm rồi.”
“A công, ông có thể đừng nói những lời ẩn ý như vậy được không?”
Hoàng thượng quả thật đang ở ngự thư phòng chờ ta! Ta run chân quỳ trên mặt đất, thật lâu cũng không có ai bảo ta đứng dậy.
“Đứng lên đi!” Nghe giọng nói còn rất ôn hòa.
Ta đứng lên, vẫn không dám ngẩng đầu, chưa từng có ai dạy ta quy củ trong cung, ta đương nhiên không biết, nhưng dung mạo của thánh nhân không thể mạo phạm.
“Ngươi không định ngẩng đầu lên để trẫm nhìn một chút?”
Lời thánh nhân nói, đều là thánh chỉ, thánh nhân đã kêu ta ngẩng đầu, có lý nào mà không ngẩng.
Ta từ từ ngẩng đầu lên, thánh nhân trông rất bình thường, nhưng trên người hắn có một loại khí chất chỉ cần liếc mắt một cái là có thể khiến cho người ta nhận ra hắn là bậc cửu ngũ chí tôn. Diện mạo qua loa đại khái, nhưng khí chất lại cực kỳ xuất chúng.
“Ta nghe Như Sơ và Đại Bạn nói ngươi trông rất trắng, thậm chí còn trắng hơn Như Sơ ba phần, nhưng sao mặt lại đen như vậy? Lẽ nào là bôi tro đáy nồi đến để lừa gạt trẫm?”
“Bệ hạ lo lắng thừa rồi, thảo dân mới từ Đông Hải trở về, gió biển thổi đen, chăm sóc một chút sẽ trắng lại.” Hơn nữa, ai lại đen như bôi tro đáy nồi được? Chỉ là hơi đen một chút thôi mà?
“Cẩu Đản kia của ngươi đâu?”
“Bệ hạ thứ tội.” Ta có thể nói gì chứ? Xem ra chuyện Cẩu Đản không thể che được mắt thánh, rõ ràng trong lòng đều đã biết, vậy mà còn muốn giả ngu.
“Hôm nay tìm ngươi đến là có một chuyện muốn nói với ngươi, năm nay Như Sơ đã ba mươi mốt, cùng tuổi với trẫm, trưởng tử của trẫm đã mười ba, hắn còn cô độc một mình, nhìn bộ dạng thanh tâm quả dục của hắn giống như không muốn cưới thê. Nghe nói bây giờ ngươi là đại cô nãi nãi của Ôn gia, trên dưới Ôn gia đều nghe theo ngươi, trẫm muốn ban hôn cho hắn, ngươi hỏi thử xem hắn thích ai, cho dù là nam nhân, trẫm cũng chấp nhận, chỉ cần hắn thích là được. Còn nữa, ngươi cũng biết quá khứ của hắn, Ngự Sử Đài có một tên ngự sử, thượng triều không có việc gì làm liền thích đem chuyện quá khứ của hắn ra nói, trẫm ngăn cản mấy lần, nhưng tên ngự sử đó chỉ là chuyên môn nói chuyện, trẫm cũng không thể lúc nào bảo hắn đừng nói nữa. Trẫm biết chuyện ngươi mắng người ở Biện Kinh, những lời mắng chửi kia đều có thể viết vào trong sách, hôm nay trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội, cho ngươi đi nói một câu công đạo thay Như Sơ, chỉnh lại tính tình ăn nói luyên thuyên của hắn! Đi!”
*Thanh tâm quả dục (清心寡欲): Trái tim thanh thuần, không có ham muốn, du͙© vọиɠ.
Thánh nhân quay người đi trước, ta đi theo phía sau, không biết thánh nhân muốn dẫn ta tới nơi nào.
“Đi mời các vị đại nhân đến bãi đất trống trước cửa Trường Ninh điện, mời cả các nương nương toàn cung, không phải luôn nói trẫm thích dọa các nàng sao? Hôm nay để cho các nàng xem một chút, xem trẫm rốt cuộc có hù dọa các nàng hay không, có người chỉ dựa vào một cái miệng, có thể khiến cho người ta xấu hổ tức giận muốn c.hết.”
Ta định nói làm người ta xấu hổ tức giận là do người ta còn cần thể diện, nếu không biết xấu hổ thì chẳng ai làm gì được hắn. Với lại, ta không phải là khỉ trên núi, các người vây xem ta chẳng phải không hay lắm sao? Bản thân Ôn Túc còn không nói, ta dựa vào cái gì mà nói chứ?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Cường
- Nhất Mộng Như Sơ
- Chương 7