Chương 71: Hồi ức

Trong phòng khách sạn, lần đầu tiên Thanh Khê cảm thấy cha mẹ tạo cho nàng áp lực, khi cha mẹ muốn nói lại thôi mang theo ánh mắt bi thiết, Thanh Khê đi đến bên cạnh người mẹ đang buồn lòng.

"Mẹ."

"Thanh Khê, con nói cho mẹ biết, con cùng Trương Tử Đồng kia là quan hệ gì?" Triệu mụ mụ hít vào một hơi, đem khúc mắc trong lòng nàng hỏi ra.

Thanh Khê nhìn nhìn cha ngồi bên cạnh cũng đang nhìn nàng, thấp giọng nói: "Người yêu."

Triệu mụ mụ hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng từng trận từng trận khó chịu, hoảng loạn, "Nàng là nữ nhân, là nữ nhân a! Sao con có thể cùng một chỗ với nữ nhân chứ? Không phải con nói là bằng hữu sao? Không phải chính là bằng hữu sao?"

Thấy Thanh Khê thật lâu cũng không trả lời, Triệu mụ mụ không kiềm được thở dài, "Thanh Khê, con nghe lời, nhu thuận như vậy, sao lại...Sao lại nói chuyện yêu đương với một nữ nhân a?"

"Mẹ, con vẫn là con lúc trước, chính là có một người yêu mà thôi."

Triệu Thanh Khê vẫn là Triệu Thanh Khê, thích một người cùng yêu một người đều sẽ thay đổi một số khía cạnh của một người, nhưng là không thể đem một người hoàn toàn đảo điên, liền giống như bất cứ lúc nào, nàng vẫn như cũ là nàng.

Triệu mụ mụ nhìn thấy rõ ràng sự thành khẩn cùng nghiêm túc của Thanh Khê, đôi mắt cũng dần dần đỏ lên, "Thanh Khê, con thành thật nói cho mẹ biết, nhiều năm như vậy con đều không có quen bạn trai, ngay cả đại học cũng không có yêu đương, có phải chính là bởi vì con thích nữ sinh hay không?"

Thấy ánh mắt lo lắng mà bối rối của mẹ, Thanh Khê nhẹ nhàng lắc đầu trả lời, "Không phải."

"Vậy sao con lại cùng một chỗ với nàng, sao lại thích nữ nhân a?" Triệu mụ mụ có chút nghẹn ngào, không nghĩ ra a, nữ nhi nhu thuận có hiểu biết như vậy sẽ tạo ra sai lầm khiến ngươi ta đau lòng như vậy trong chuyện chung thân đại sự, nàng thầm oán nữ nhi tùy hứng cùng đột nhiên không hiểu chuyện, nhưng cũng đau lòng nữ nhi, vì sao ông trời lại cố tình muốn để cho nữ nhi của nàng thích nữ nhân a!

"Mẹ, con chỉ là gặp gỡ nàng mà thôi."

"Trước kia con từng có..." Rốt cục nhịn không được, yết hầu căng chặc, Triệu mụ mụ lau lệ nơi khóe mắt, "Mấy nữ bằng hữu."

Chậm rãi lắc đầu, Thanh Khê nhẹ nhàng mở miệng: "Con chỉ từng thích một mình nàng."

Càng nghĩ càng khó chịu, Triệu mụ mụ rốt cuộc bất chấp hình tượng kiên cường ở trước mặt nữ nhi, nước mắt ngừng không được chảy xuống, kiềm chế nỗi khổ tâm cùng đau xót trong lòng, nàng miễn cưỡng bản thân nói: "Tử Đồng, con cũng chỉ từng thích một mình nàng mà thôi, không nhất định chính là đồng tính, vì sao không thử làm quen với nam nhân, chúng ta tìm đối tượng cho con được không? Nghe lời mẹ, được không?"

Nắm chặt lấy bàn tay mẹ đang siết lấy tay mình, ngón tay ấm áp thon dài như trước nay đã không còn mịm màng nữa, có sự thô ráp do năm tháng đem lại, hằn sâu những nếp nhăn tinh tế, trong đó có bao nhiêu nếp nhăn hằn lên do tình yêu và sự quan tâm dành cho nàng? Con cái đều là ích kỷ, cha mẹ cho ngươi tràn đầy yêu thương, mong đợi đến lúc ngươi có thể hiểu được yêu thương, lại dành toàn bộ tình yêu cho người khác.

Có đôi lúc, bất kỳ loại tình yêu nào cũng không thể bỏ mặt được, Thanh Khê cúi đầu che dấu cảm xúc mãnh liệt, lại ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo một tầng sương mù mỏng manh, trong thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi mang theo sự kiên quyết không chút do dự, "Mặc kệ có phải đồng tính hay không, con cũng chỉ yêu nàng."

Rốt cục Triệu mụ mụ nhịn không được bật khóc, Thanh Khê là con của bọn họ, bọn họ hiểu biết tính tình nàng hơn bất kỳ ai khác, dù có muôn vàn lời nói cũng đều không thể lay động được Thanh Khê, Triệu ba ba vỗ vỗ bờ vai run rẩy của Triệu mụ mụ, nói với Thanh Khê: "Chấm dứt quan hệ với nàng đi, ba cùng mẹ con đều không tiếp nhận được. Như vậy con sẽ vui vẻ sao? Tháng ngày bị người khác chỉ trỏ có thể còn rất lâu dài, bây giờ các ngươi còn trẻ, nàng còn thích con, con cũng thích nàng, đợi đến khi lớn tuổi thì làm sao bây giờ? Chờ đến khi con bốn năm mươi tuổi, lúc trở nên già cả xấu xí, nàng vẫn sẽ yêu thích con sao? Nàng có tiền, không lo sợ nhiều, còn con? Không có gia đình, không có bằng hữu, nói không chừng ngay cả ba cùng mẹ con cũng không còn trên đời nữa, đến lúc đó con nên làm sao? Bây giờ thích không có nghĩa là về sau cũng sẽ thích, chờ cảm giác mới mẻ qua đi, lúc nàng không cần con nữa, khổ sở cũng là bản thân con."

Đồng tính ở trong mắt bọn họ, vẫn luôn có liên quan đến biếи ŧɦái, cho dù hắn không muốn dùng từ này để hình dung nữ nhi của mình, chính là những thứ ngay cả bọn họ làm cha mẹ đều cảm thấy ghê tởm, những người khác sẽ nghĩ như thế nào, nghĩ đến nữ nhi sẽ trải qua cuộc sống như vợ chồng với một nữ nhân, nhất thời Triệu ba ba không đành lòng phỏng đoán.

"Ba, bây giờ con cảm thấy rất hạnh phúc, con chỉ hy vọng được ba mẹ lý giải cùng chúc phúc, những chuyện này cũng không mang đến phiền phức cho con." Thanh Khê nắm chặt tay Triệu mụ mụ, ánh mắt nhìn Triệu ba ba, lộ ra cầu xin, "Nếu có một ngày nàng thật sự không cần con, vậy chờ đến ngày đó con sẽ rời khỏi nàng đi."

Rốt cuộc không thể mở miệng nổi, hồi lâu sau, Triệu ba ba mới nói với Thanh Khê: "Chúng ta trở về, con cũng không cần tiếp tục ở đây."

"Ở đây con có một công việc con yêu thích, cho nên con muốn ở lại đây, con cũng muốn phụ trách cho công việc và đạo đức nghề nghiệp của mình."

Thanh Khê quật cường cho tới bây giờ chưa bao giờ chịu thỏa hiệp, Triệu ba ba đưa ra điểm mấu chốt cuối cùng: "Vậy dọn ra ngoài, thuê một phòng khác, không cần ở cùng nữ nhân kia."

"Thực xin lỗi, ba." Thanh Khê cố chấp từ chối, cha mẹ biết được chuyện sớm, kế hoạch của nàng bị phá hỏng, nhưng là vào lúc này, một chút tác động của nàng đều sẽ trở thành đả kích đối với Tử Đồng. Cho tới bây giờ Trương Tử Đồng cũng không phải là người dũng cảm, người kia sẽ sợ hãi, sẽ càng vét sạch cảm giác an toàn của bản thân, tất cả còn lại đều là lo được lo mất.

"Ba với mẹ con ở nhà đã quyết định, hoặc là con theo chúng ta trở về S thị, hoặc là con liền dọn ra ngoài, thuận tiện chấm dứt vấn đề với nữ nhân kia."

Khi cha mẹ vẫn chưa kiên quyết đối mặt với nàng, Thanh Khê chỉ có thể lựa chọn tránh né đề tài, trầm mặc mà chống đỡ, đợi đến khi cảm xúc của cha mẹ ổn định lại nói chuyện.

Buổi tối từ chối đề nghị tới đón cha mẹ đi ăn cơm của Tử Đồng, chính mình cùng cha mẹ đi ăn bữa tối đơn giản, sau đó ngồi xe trở lại tiểu nhà trọ của các nàng.

Trương Tử Đồng ngồi ở trong phòng khách tối mù, khoảnh khắc khi Thanh Khê mở đèn thì theo bản năng nhắm mắt lại, đợi đến khi trong tầm mắt trắng xoá xuất hiện thân ảnh của Thanh Khê mới thoát ra khỏi suy nghĩ của chính mình, "Sao không ở lại cùng thúc thúc a di nói chuyện thêm chút nữa?"

"Ngày mai lại nói chuyện, bọn họ cũng không vội vàng trở về." Thay đổi giầy, Thanh Khê đi đến bên cạnh Trương Tử Đồng, "Ăn cơm chiều chưa?"

"Ăn rồi."

Cảm xúc của Trương Tử Đồng không cao, Thanh Khê nhìn nàng một cái, xoay người đi vào phòng bếp.

Đợi đến khi Thanh Khê đem cơm rang đến, Trương Tử Đồng mới thoáng lấy lại tinh thần, nhìn cơm rang cùng canh trứng trên bàn, nhíu mày hỏi: "Đã trễ thế này ngươi còn chưa ăn cơm sao?"

"Ta cùng ba mẹ ăn rồi, đây là làm cho ngươi." Đặt cái đĩa xuống, Thanh Khê thản nhiên trả lời.

"..." Vẫn không có khẩu vị, Trương Tử Đồng cũng ngồi xuống cầm lấy chén canh, chậm rãi ăn.

"Bọn họ nói thế nào?" Vị canh chua chua mặn mặn, Trương Tử Đồng lơ đãng hỏi.

Giờ phút này Thanh Khê làm như không có nghe thấy, chính là chuyên chú nhìn Trương Tử Đồng, hồi lâu sau mới nói: "Nói ta dọn ra ngoài, nói chúng ta tách ra."

Tay Trương Tử Đồng dừng một chút, nước canh trứng rơi xuống chiếc áo sơmi màu trắng, đơn giản buông thìa xuống, "Ta đi thay quần áo."

Thanh Khê thấy Trương Tử Đồng đứng dậy rời đi, cằm khẽ nhếch lên, bộ dáng ánh mắt không tự chủ buông xuống làm cho nàng không hiểu chua xót trong lòng. Nàng đứng lên, lúc Trương Tử Đồng đi lướt qua nàng thì nhẹ nhàng ôm lấy người kia.

Thanh Khê so với Trương Tử Đồng thấp hơn một chút, lại vừa vặn tựa đầu ở trên vai Tử Đồng, "Ngươi muốn ta làm như thế nào?"

"Ta không biết."

Âm tuyến mâu thuẫn dưới ngọn đèn trong phòng thể hiển tất cả bất đắc dĩ cùng tiêu điều, Thanh Khê giật giật cằm, đem khe hở giữa các nàng thu nhỏ lại, "Không, Tử Đồng, ngươi có biết."

Thanh âm ôn nhu thanh nhuận chậm rãi chảy xuôi, trái tim sũng nước ẩm ướt, Thanh Khê nói: "Vô luận như thế nào, không cần từ bỏ ta."

"Không cần từ bỏ ngươi sao..." Đờ đẫn nhìn về phía một gốc cây trong góc tường, bất quá là mấy ngày chịu sương thu mà thôi, đã muốn héo rũ đến hư thối.

Tử Đồng lầm bầm lầu bầu có chút cảm giác trầm tĩnh, Thanh Khê nhắm mắt lại, lẳng lặng tựa vào trên người nàng, "Không cần từ bỏ ta, lại càng không cần để ta từ bỏ ngươi."

Vết nước canh trên chiếc áo sơmi trắng đã muốn tiêu tán, khô cạn, chính là mang theo dấu vết thản nhiên, Tử Đồng không muốn chuyển động, cứ như vậy, cùng Thanh Khê đứng lặng ở phòng khách. Dây dưa, lo lắng này, đem thành kết cục đã định, nàng muốn tạm gác lại đến ngày mai, đêm nay, bỏ qua sự cô độc kia để trò chuyện an ủi lấy làm hồi ức.

Hôhấp lấy hơi thở của Thanh Khê, tối nay lại mất ngủ.