Chương 51: Ấm áp

"Sao chỉ có một mình ngươi?" Trương Tử Đồng nghiêng người thắt dây an toàn cho Thanh Khê, lọn tóc lay động trên cổ Thanh Khê, nhồn nhột.

Chỉ cần vừa nhớ đến chuyện tối hôm qua, cho dù có bình tinh đến thế nào đi nữa, cũng không thể không dậy sóng ở trong lòng. Đợi đến khi Trương Tử Đồng lùi người lại, Thanh Khê mới có thể áp chế cơn phập phồng kia xuống, "Nhóm người Tiểu Giang đi về trước."

"Nhóm người? Ngoại trừ Giang Uyển Trầm, còn có người khác sao?" Tuy rằng chỉ gặp qua một lần, tuy rằng Thanh Khê gọi là "Tiểu Giang", nhưng nàng vẫn nhớ rõ tên của nữ sinh thoạt nhìn có khí chất rất độc đáo kia.

"Còn có bạn cùng phòng của tiểu Giang."

"Nga." Trương Tử Đồng gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng cười nhìn chằm chằm Thanh Khê.

Thanh Khê không biết ánh mắt mang theo trêu tức của Trương Tử Đồng rốt cuộc là có ý nghĩa gì, cũng đơn giản nghiêng đầu nhìn lại nàng.

Trương Tử Đồng có thói quen dùng loại ánh mắt dụ dỗ người khác này để làm cho người khác tò mò từ đó chủ động nói chuyện hoặc là không chịu nổi áp lực cho nên sẽ thành thật nói cho nàng những thứ nàng muốn biết, đáng tiếc mỗi lần chỉ cần đυ.ng phải Thanh Khê, hiệu quả liền rất nhỏ, Thanh Khê luôn có thể dùng biểu tình nghi hoặc ý bảo nàng tiếp tục nói, giống như là đang hỏi nàng "Có chuyện gì sao?" vậy. Người khác có thể sẽ nhịn không được muốn biết hàm nghĩa trong ánh mắt nàng là gì, nhưng Triệu Thanh Khê lại có thể ở lúc nàng đang im lặng chờ đợi còn nhẫn nhại hơn cả nàng, hơn nữa sẽ không tò mò đi tìm hiểu suy nghĩ của nàng, cho nên đến cuối cùng, thường là nàng tự giác đem toàn bộ suy nghĩ của mình bày ra ờ trước mặt Triệu Thanh Khê.

"Đi dạo lâu như vậy, có mua quà cho ta hay không?"

Trương Tử Đồng vẫn là một bộ dáng ý cười thanh thiển, lúc lên xe nàng liền nhìn thấy trên tay Thanh Khê ngoại trừ túi xách cũng không có thứ gì khác, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết đi dạo mua sắm, bây giờ hỏi như vậy cũng chỉ là muốn trêu đùa Thanh Khê, xem nàng sẽ có phản ứng gì.

Ngoài dự kiến của Trương Tử Đồng là, Thanh Khê không có trả lời nàng, mà là cúi đầu lấy từ trong túi xách ra một cái hộp nhỏ có kiểu dáng đơn giản đưa cho nàng.

"Quà sao?" Trương Tử Đồng vui sướиɠ mở cái hộp ra, bên trong là một cái tai nghe bluetooth màu xám bạc, thân tai nghe khéo léo phía trên có hai đầu tai nghe sáng bóng nhỏ gọn như pha lê, đường cong uyển chuyển, phong cách và tao nhã.

"Lái xe nói điện thoại không an toàn, cho dù dùng tai nghe bluetooth cũng phải cẩn thận để tránh xảy ra chuyện." Người gọi điện thoại tìm nàng nhiều như vậy, cho dù lúc lái xe có thể không tiếp điện thoại cá nhân, nhưng điện thoại công việc cũng không thể không tiếp, Thanh Khê biết điểm này, lại vẫn là nhịn không được muốn nhắc nhở nàng.

Cái hộp thật đẹp, Trương Tử Đồng ngẩng đầu, đồng tử mang theo thần thái cảm động, "Ta sẽ không để cho bản thân gặp nguy hiểm, ta còn muốn hảo hảo chiếu cố ngươi."

Bầu không khí trong xe tràn ngập khí tức làm cho tâm tình người ta phải lay động, ánh mắt thẳng thắng mà rõ ràng của Trương Tử Đồng làm cho nàng cơ hồ sinh ra một chút ngại ngùng và xấu hổ, Thanh Khê lơ đãng nắm lấy dây an toàn, lại nghĩ tới lời nói của Trầm Tùy Thâm.

"Lúc Trầm sư huynh tới đón tiểu Giang, hắn nhờ ta chuyển lời tới ngươi, nói ngươi chú ý nhiều hơn đến các dự án của thành phố."

Các dự án của thành phố vẫn không có vấn đề gì, cùng hợp tác với Trầm Tùy Thâm cũng làm cho nàng yên tâm không ít, bây giờ Trầm Tùy Thâm để cho Thanh Khê nhắn lại một câu như vậy, lại không có chính thức trực tiếp nói với nàng.

Vẻ mặt của Trương Tử Đồng trầm xuống, vẻ u sầu trên mặt rõ ràng, Thanh Khê muốn vươn tay vuốt lên nét ưu sầu kia, tuy nhiên một lát sau khi ý thức lại thì biến thành quay đầu nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ xe, có một số việc, nàng bất lực.

Buổi tối hai người cùng nhau nấu cơm, Trương Tử Đồng cố ý muốn đích thân ra tay, đáng tiếc tài nghệ không tinh thông, ngọn lửa giồng như có ý thức bắt đầu không nghe lời, tiếng chiên xào xèo xèo nghe phập phồng lo lắng, sau khi làm hỏng hai phần thức ăn, rốt cục cau mày không tình nguyện mà lui về tuyến sau, làm trợ thủ cho Thanh Khê.

Tư thế thuần thục, trờ về nhà, giữa sự ấm áp vui vẻ, trong lòng Trương Tử Đồng cảm động tràn đầy, có một người như vậy ở bên cạnh, làm cho cuộc sống của nàng đột nhiên liền trở nên trong sáng mà rõ ràng, những sự hỗn loạn không rõ ràng dường như đều tan thành mây khói. Nàng chậm rãi tới gần, dán vào lưng Thanh Khê nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mềm mại mảnh khảnh của người kia, người trong lòng bị hành động đột nhiên của nàng làm ảnh hưởng đến, động tác trên tay dừng lại một chút.

"Thanh Khê, ngươi thật tốt."

Một cái hôn mềm nhẹ dừng ở trên tóc, Thanh Khê ổn định tâm thần, rũ đôi mắt nhìn xuống một đôi bàn tay đan vào nhau ôm lấy vòng eo của mình, như thông như ngọc, nếu một đôi tay như vậy dùng để cầm bút vẽ, nhất định sẽ cực kỳ đẹp mắt.

Nghĩ đến rất nhập thần, cho nên xem nhẹ bây giờ bản thân đang trong hoàn cảnh nào, thẳng đến khi Trương Tử Đồng nhắc nhở bên lỗ tai nàng mới phản ứng lại, "Nếu còn tiếp tục, phần đồ ăn thứ ba cũng muốn hỏng."

Hai người đứng quá gần, Thanh Khê thoáng liếc mắt một cái liền có thể thấy được một đôi mắt mang theo ý cười đang nhìn chăm chú vào mình, khuôn mặt thanh nhã như ánh trăng nhẹ nhàng cọ cọ lên gò má của mình, cảnh tượng này làm cho nàng không tự chủ được nghĩ tới một câu nói rất ngọt ngào "Vành tai và tóc mai chạm vào nhau".

Trong vòng một tháng, Trương Tử Đồng một bên thông qua quan hệ với Hồ Dịch Bân cùng Lữ Đào để liên hệ ngân hàng cho vay, một bên còn phải ứng phó Hồ Dịch Bân tìm mọi cách để dây dưa, mà trong đó chỉ cần mức độ dây dưa mất cân bằng sẽ làm cho nàng cảm thấy bất an sâu sắc.

Trên kính thủy tinh phản chiếu nhiều đốm sáng nhỏ, đem hết thảy mọi thứ đều trở nên mờ ảo, không biết là lần thứ mấy cùng Hồ Dịch Bân mặt đối mặt cùng nhau dùng bữa tối, cảm xúc chán ghét từ trong lòng vẫn lan tràn tới yết hầu, đợi đến khóe miệng lại biến thành tươi cười tao nhã hoàn mỹ.

"Tử Đồng, ta cũng theo đuổi ngươi lâu như vậy, ngươi hẳn là thăm dò xong rồi chứ." Hồ Dịch Bân thật sự có bao nhiêu bản lĩnh cũng sẽ không ảnh hưởng địa vị xã hội của hắn, có lẽ có chút khoa trương, nhưng hắn thật sự có được những thứ mà người khác không dám thách thức, cho nên lúc nhàm chán hắn có thể tùy tiện tìm một nữ nhân vừa mắt để trêu đùa, lúc có hứng thú sẽ bỏ ra thật nhiều công sức cùng tiền tài để tạo một hồi theo đuổi lãng mạn, cũng có thể sẽ yêu thương một nữ nhân nào đó trong tương lai. Nhưng mặc kệ là tình huống nào, hắn đều phải đạt được kết quả hắn mong muốn, cho nên hắn hỏi: "Làm bạn gái của ta, thế nào?"

Một hai tháng, đối với nam nhân như Hồ Dịch Bân mà nói, đã là rất kiên nhẫn, thấy Trương Tử Đồng vẫn như trước chính là đối với hắn như gần như xa, hắn đại khái cũng không muốn tiếp tục lăng phí thời gian, đơn giản trực tiếp nói rõ ra, huống chi, hắn tin tưởng Trương Tử Đồng sẽ nhận lời, bởi vì hắn có khả năng làm cho Trương Tử Đồng ngoan ngoãn rơi vào vòng tay của hắn.

"Hồ thiếu ưu tú như vậy, làm sao sẽ coi trọng ta chứ? Điều này làm cho ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh, áp lực rất lớn." Có những thứ Trương Tử Đồng nhất thanh nhị sở, bây giờ ngân hàng còn đang phê duyệt, nàng không thể trực tiếp từ chối Hồ Dịch Bân.

"Thụ sủng là được rồi rồi, không cần nhược kinh, Tử Đồng lợi hại như vậy, làm sao sẽ sợ hãi một chút áp lực ấy a." Luận về tình trường, e là Hồ Dịch Bân phài thuần thục hơn Trương Tử Đồng rất nhiều.

Đang lúc Trương Tử Đồng do dự không biết nên làm sao mở miệng, Thanh Khê điện thoại tới giải cứu nàng.

"A lô."

"..."

"Cái gì? Ngươi chờ một chút, ta lập tức đến ngay."

Không đợi người trong điện thoại trả lời, Trương Tử Đồng trực tiếp cúp điện thoại, thần sắc vội vàng nói với Hồ Dịch Bân: "Hồ thiếu, thật sự rất xin lỗi, bây giờ bằng hữu đang ở bệnh viện, ta phải đi trước."

"Là Triệu tiểu thư sao? Bệnh viện nào, ta đưa ngươi đi."

"Không cần, ta lái xe đến, ngày mai quay lại đây lấy xe cũng không tiện, cáo từ trước, ngươi chậm rãi dùng bữa." Nói xong, Trương Tử Đồng liền đứng dậy rời đi.

Hồ Dịch Bân đương nhiên nhìn ra lúc trước Trương Tử Đồng đang do dự, nghĩ nghĩ, hắn lấy điện thoại ra, "Giúp ta theo dõi một người, tập đoàn Hằng Tín, Trương Tử Đồng."