Gió ở trên sân thượng lạnh đến thấu xương, Tô Viên phát hiện bản thân rất kích động cho nên quên mặc áo khoác dầy, dường như lạnh đến mức nói chuyện đều muốn run run.
"Không phải ngươi muốn ngắm trăng sao? Ở trên trời." Sau khi tắm rửa xong Lương Thanh Nhiễm xõa tóc tán ở trên vai, thật dài, rất dễ nhìn.
"Nga!" Tô Viên vẫn luôn nhìn Lương Thanh Nhiễm, bây giờ mới nhớ tới đã lấy cớ ngắm trăng để lên đây.
Vài phút sau, Tô Viên vẫn còn đang nhìn ánh trăng lo lắng xem nên mở miệng như thế nào, Lương Thanh Nhiễm tự mình đi đến lan can sân thượng cúi đầu nhìn sân trường yên tĩnh, bóng đen mơ hồ, cùng với gió lạnh cũng tạo ra vài phần rợn người.
"Xem đủ chưa?" Lương Thanh Nhiễm vốn không tính chủ động ép nàng mở miệng, nhưng nơi này thật sự rất lạnh, chờ đến khi Tô Viên nói chuyện trên cơ bản chính mình đã đông cứng, "Xem đủ rồi thì xuống thôi."
"Xem đủ xem đủ! Không...Không có!"
"Chưa xem đủ thì từ từ xem, ta muốn đi xuống, xin lỗi không thể cùng ngươi." Lương Thanh Nhiễm xoay người liền chuẩn bị rời đi.
"Tiểu Nhiễm!" Tô Viên luống cuống, vội vàng tiến lên giữ chặt lấy tay Lương Thanh Nhiễm, "Ta có lời muốn nói với ngươi."
Biểu tình của Lương Thanh Nhiễm không thay đổi, chính là nhẹ nhàng mà nhìn thoáng qua tay của mình, Tô Viên vội vàng buông ra, tiểu Nhiễm không thích người khác chạm vào mình.
"Nói đi."
"Ngươi thích Cao Minh Phàm sao?" Cao Minh Phàm chính là người bạn trai không tính là vĩ đại của Lương Thanh Nhiễm trong mắt Tô Viên.
"Không tính là chán ghét." Tuy rằng Tô Viên vừa mở miệng liền hỏi một vấn đề có tính công kích rất mạnh, Lương Thanh Nhiễm lại vẫn là thần thái thản nhiên, ngữ khí cũng là thản nhiên, không có một tia chần chờ, giống như đã biết trước Tô Viên muốn hỏi cái gì.
"Không tính là chán ghét thì có thể hẹn hò sao?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Lương Thanh Nhiễm chỉnh lại mái tóc bị gió thổi che khuất ánh mắt, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Mỗi người đều muốn có được thứ gì đó từ tình yêu, yêu cũng được, có một người làm bạn cùng mình cũng được, mỗi người đều có mục đích của mình, có thể đạt được mục đích kia là đủ rồi."
"Chuyện tình không có tình yêu còn có thể gọi là tình yêu sao! Tiểu Nhiễm, như vậy ngươi sẽ không hạnh phúc." Cho dù đã sớm đoán được tiểu Nhiễm không thương Cao Minh Phàm, nhưng khi biết được thật sự Tô Viên vẫn cảm thấy bất khả tư nghị, tại sao tiểu Nhiễm lại nghĩ như vậy!
"Tô Viên, không phải chỉ có tình yêu mới có thể làm cho người ta hạnh phúc." Hạnh phúc là thứ chính mình theo đuổi, không liên quan đến người khác, không liên quan đến cộng đồng xã hội.
"Vậy ngươi có thể có được thứ gì từ Cao Minh Phàm?"
"Phật viết, không thể nói." Lý do duy nhất để kết giao cùng Cao Minh Phàm rất đơn giản lại rất làm cho người ta không thể lý giải, Lương Thanh Nhiễm tôn trọng cách sống của mình, không cần người khác lý giải, bao gồm cả Tô Viên.
Tô Viên là bị ép đến không còn cách nào khác mới có thể dùng đến chiêu này, nàng kéo Lương Thanh Nhiễm vào trong lòng, sau đó nhắm mắt lại hôn người kia.
Một giây, hai giây...Mười giây, hai mươi giây...
Tô Viên cảm giác Lương Thanh Nhiễm không có từ chối nàng, bắt đầu dùng đầu lưỡi thăm dò trên bờ môi mềm mại.
"Đủ rồi." Ngay khi Tô Viên ý loạn tình mê chuẩn bị làm sâu sắc nụ hôn này, Lương Thanh Nhiễm nhẹ nhàng đẩy nàng ra.
"Tiểu Nhiễm, ta yêu ngươi." Trong ánh mắt Tô Viên lóe ra hào quang, nàng muốn tiểu Nhiễm biết được lòng của nàng.
Lương Thanh Nhiễm hơi hơi thở dài một hơi, "Tô Viên, cái gì là yêu?"
"Yêu chính là nhìn thấy ngươi liền cảm thấy vui vẻ thỏa mãn, không thấy được ngươi liền cảm giác khổ sở, yêu chính là trừ ngươi ra cho tới bây giờ ta chưa từng tâm động vì người khác, yêu chính là ta muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với ngươi."
"Không, đó chính là thứ ngươi cho là yêu, mà không phải là yêu trong định nghĩa của ta, đối với ta yêu là mặc kệ có nhìn thấy hay không thì người kia luôn là sự tồn tại khiến cho bản thân an tâm nhất, là người cho dù ngươi có động tâm với người khác cũng chỉ nguyện ý canh giữ ở bên cạnh người đó, là không cần nói vĩnh viễn nhưng lại có thể đi đến xa nhất." Lương Thanh Nhiễm chậm rãi nói, "Tô Viên, ngươi đối với ta cũng không phải lả yêu, chính là thích, là do tác dụng của hormone thúc đẩy trái tim loạn nhịp ngắn hạn cùng chút cảm xúc nhất thời, chờ thời gian dài trôi qua loại cảm giác này sẽ chậm rãi biến mất. Còn có, không cần dễ dàng nói vĩnh viễn với người khác, có đôi khi ngươi cho không được, dôi khi là người khác không có khả năng, biết không?"
Biết không? Thanh âm rất ôn nhu, ngữ khí rất ấm áp, này không phải là Lương Thanh Nhiễm sao, dùng ôn nhu cùng ấm áp mà đẩy sự chân tình của người khác vào chỗ chết.
Nàng từng từ chối bao nhiêu người? Tô Viên cũng không biết.
"Ta đối với ngươi không phải thích, là yêu!" Tô Viên không chút thoái nhượng nói.
"Nếu ngươi nghĩ như vậy, chúng ta liền tạm thời nói nó là "Yêu" đi. Nhưng mà Tô Viên, cho dù là yêu cũng sẽ không có thay đổi gì cả, chúng ta là bằng hữu." Lương Thanh Nhiễm kéo ống tay áo, vừa rồi bị Tô Viên làm cho có chút vết nhăn.
Đây mới là điều ngươi muốn nói đi, Tô Viên thấp hơn Lương Thanh Nhiễm một chút, nâng tầm mắt lên, nhìn vào ánh mắt Lương Thanh Nhiễm, "Ngươi gạt được chính ngươi sao? Ta hôn ngươi lâu như vậy ngươi cũng không có từ chối, chẳng lẽ ngươi dám nói ngươi không có cảm giác đối với ta!"
"Tô Viên, ngươi nghĩ rằng ta là tiểu nữ sinh trải qua mối tình đầu sao? Cường hôn đính ước, ân?" Lương Thanh Nhiễm nghiêng đầu vuốt vuốt tóc, nghiêm túc nhìn nàng, "Không từ chối là muốn để cho ngươi xác định ngươi không có thật sự yêu ta như ngươi nghĩ."
"Ta đã xác định, ta còn yêu ngươi hơn so với trong tưởng tượng."
"Vậy sao?" Lương Thanh Nhiễm không quan tâm nói.
"Vì ta là nữ sinh sao? Tiểu Nhiễm, ngươi cảm thấy ta đáng ghê tởm, cảm thấy đồng tính đáng ghê tởm sao?" Nhớ tới Trương Tử Đồng từng hỏi mình khi phát hiện bản thân thích nữ sinh có cảm thấy ghê tởm hay không, Tô Viên cũng bắt đầu lo lắng có phải Lương Thanh Nhiễm cũng sẽ vì vậy mà không tiếp nhận được hay không.
Lương Thanh Nhiễm không có lập tức trả lời Tô Viên, mà là chậm rãi di động cước bộ, đứng ở bên cạnh sân thượng, lắng nghe thanh âm gió đêm thổi qua, sau đó nói: "Sở dĩ có người cảm thấy đồng tính ghê tởm chính là bởi vì thiếu hiểu biết, đợi khi đã quen tự nhiên sẽ thấy đồng tính cũng bình thường giống như dị tính, từ nhỏ đến lớn luôn tiếp nhận giáo dục "Tình yêu dị tính mới là bình thường, tình yêu đồng tính là biếи ŧɦái", trên mặt đạo đức tất nhiên cũng hình thành cách nhìn như vậy. Mỗi một bộ phim về đề tài đồng tính luôn thích khắc họa trạng thái tâm lý và hoàn cảnh đặc thủ, kỳ thật làm sao lại có nhiều thứ đặc thù như vậy, chính là bởi vì xem nhiều, nghe nhiều liền nghĩ đồng tính có ít nhiều đặc thù, nghĩ tâm lý của người đồng tính ít nhiều có khác biệt với người thường hoặc là khác biệt đến nỗi biếи ŧɦái không thể diễn tả, nói cho cùng chính là quá phóng đại."
Tô Viên không hiểu ý tứ của Lương Thanh Nhiễm, cũng không muốn tiếp lời, Lương Thanh Nhiễm len lén nhìn nhìn biểu tình mê mang của Tô Viên, nói tiếp: "Nếu bỏ qua quyền sinh sản của nhân loại, bỏ qua chuyện nối dõi của gia tộc, tình yêu đồng tính cùng tình yêu dị tính còn có cái gì khác nhau sao? Chỉ cần ngươi không cảm thấy hối tiếc, vậy không có gì đáng để ngươi cảm thấy xấu hổ, cái gọi là tình yêu, bất quá chính là hai người làm cho nhau cảm thấy ấm áp, muốn cùng một chỗ cả đời mà thôi. Mà đúng sai bất quá cũng chính là một cuộc tranh luận không có ý nghĩa, là do bất đồng quan điểm mà thôi. Tình yêu đồng tính cùng tình yêu dị tính đều là sự khác biệt giữa cá nhân cùng cá nhân, mà không phải sự khác biệt của quần thể, cho nên không cần phải ép người khác có cùng quan điềm với chính mình, càng không thể yêu cầu người khác có cùng tính hướng với mình. Ngươi nói đúng không?"
"Đúng." Cho nên ngươi cũng không chán ghét đồng tính, cho nên ta còn có cơ hội, cho nên...
"Cho nên Tô Viên, ta sẽ không ép ngươi thích người khác phái giống ta." Trên gương mặt bình tĩnh của Lương Thanh Nhiễm mang theo một sự nghiêm trọng cùng nghiêm túc, một câu rõ ràng mà sáng tỏ đánh gãy sự mơ màng của Tô Viên.
Cho nên ta cũng không thể cưỡng cầu ngươi thích đồng tính!? Tô Viên cuối cùng đã hiểu được, Lương Thanh Nhiễm cố ý nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn làm cho nàng nói ra một câu này. Trước tỏ vẻ tôn trọng ta làm cho ta buông lỏng cảnh giác, sau đó đào một cái hố cho ta để ta từ từ nhảy xuống đó, Lương Thanh Nhiễm, ta mới không ngốc như vậy.
Hai mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm Lương Thanh Nhiễm, cố chấp nói: "Cho nên ngươi cũng không thể cưỡng cầu ta không thích ngươi!"
"Ta biết." Lương Thanh Nhiễm nở nụ cười, tùy ý mà thả lỏng, giống như đối mặt với nàng không phải là hảo bằng hữu đang chân thành thổ lộ, mà là một tiểu hài tử vài tuổi nói "Sau này lớn lên ta sẽ kết hôn với ngươi".
"Nếu như ngươi đã biết vậy ngươi không cần lại nói những lời quanh co lòng vòng khuyên ta từ bỏ ngươi." Tô Viên nghĩ, ít nhất ở trong lòng Lương Thanh Nhiễm nàng là có một chút bất đồng như vậy, ở chung lâu như vậy, mặc dù không có tình yêu cũng nên có một chút mềm lòng, chỉ cần người kia có thể mềm lòng với nàng, nàng sẽ có dũng khí ở lại bên cạnh người kia, chờ người kia quay đầu lại ôm mình.
Lương Thanh Nhiễm nhìn ánh trăng như gần như xa trên bầu trời, thản nhiên đứng đó, "Ta cũng muốn khuyên ngươi từ bỏ, ta chỉ là dùng một quan điềm khác để nói lời từ chối của ta với ngươi mà thôi."
Giờ khắc này, Tô Viên đau lòng tới tột cùng, nàng nghĩ Lương Thanh Nhiễm luyến tiếc tổn thương chính mình, nhưng nàng vẫn là tàn nhẫn như vậy, vẫn dễ dàng nói hai chữ từ chối ra khỏi miệng, nhưng cho dù đến giờ khắc này nàng vẫn không nghĩ từ bỏ, ngẩng đầu lên, nhếch môi, "Ngươi từ chối là chuyện của ngươi, ta thích ngươi là chuyện của ta."
"Tùy ngươi đi. Chính là khi chuyện của ngươi làm ảnh hưởng đến ta, ta không khẳng định còn có thể cho phép ngươi ở lại trong thế giới của ta." Ta không muốn làm tổn thương ngươi, nhưng ta lại càng không muốn làm khó chính mình, nếu không thể yêu ngươi, vậy đừng để ta cảm thấy phiền lòng. Lương Thanh Nhiễm không hề để ý tới Tô Viên, xoay người dùng cước bộ tao nhã, quay lưng về phía Tô Viên mà rời đi.