Chương 23: Phiên ngoại 3: Buổi tối ở chung đầu tiên

Không phải là muốn thảo luận xem tối nay Thích Thiếu Thương sẽ ngủ chỗ nào sao? Vì cái gì tình huống hiện tại lại trở thành chính mình bị một nụ hôn nóng rực khiến cho vô pháp tự hỏi đâu? Cố Tích Triều sau khi tim đập loạn nhịp hơn 10 giây, rốt cuộc cũng có thể đẩy Thích Thiếu Thương ra.

“Anh anh anh anh anh… anh làm cái gì đấy!”

Trên môi bị người nào đó cắn có chút đau, có chút tê dại, hơi nóng, hoảng hốt… nói chung là không cách nào hình dung được. Dùng cả tay lẫn chân để đẩy, Cố Tích Triều lại quên mất sô pha vốn không phải Vạn Lý Trường Thành, tức là không thể lui về sau đến vô tận, nên thiếu chút nữa đã ngã ngửa trên mặt đất rồi.

Thích Thiếu Thương tay lanh mắt lẹ, thân thủ đem cậu túm lại, “Anh vẫn đang cùng em thương lượng a~” có lẽ thương lượng một chút thì đã có thể thương lượng tới trên giường Tích Triều rồi, vấn đề cứ như vậy sẽ được giải quyết viên mãn!!!

“Thương thương thương lượng cái gì”, Cố Tích Triều thẹn quá hóa giận, mà một khi đã giận, sẽ nói lắp, “Trước khi anh dọn vào, em đã đem phòng dành cho khách dọn xong rồi, anh ngủ ở đó đi”.

Đem cậu ôm vào lòng ngực, Thích Thiếu Thương lên án, “Anh thấy cái phòng kia a, Tích Triều, hướng giường không đúng, xung với hướng bát tự* của anh”.

*tám chữ – giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi, là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thϊếp” cho nhau, còn gọi là “canh thϊếp” hay “bát tự”

Hướng? Bát tự? Cố Tích Triều một đầu hắc tuyến, “Anh đã xem qua, vì sao không nói sớm?”

Nói sớm? Cái cớ này anh vừa mới nghĩ ra thôi mà. Thích Thiếu Thương trong lòng rất buồn cười, nhưng ngoài mặt lại vô cùng buồn rầu, “Chuyển nhà khá vội, rất nhiều việc phải làm, nên anh quên nói. Tích Triều, em ngàn vạn lần không được để anh ngủ ở đó, sẽ gặp ác mông đấy. Gặp ác mộng, ngày hôm sau tinh thần sẽ không tốt. Tinh thần không tốt, đi đường dễ xảy ra chuyện. Xảy ra chuyện…”

“Được rồi, không cần nói nữa. Em, em ngay bây giờ sẽ đi chuyển giường cho hợp với hướng bát tự của anh”.

Cố Tích Triều thấy thái dương của mình giật giật. Tuy rằng nghe ra được Thích Thiếu Thương đang chơi xấu, nhưng xét thấy hắn bị thương cũng một phần là do mình mà ra, nên cậu tuyệt đối sẽ không để một lần nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Giữ chặt Cố Tích Triều đang muốn đứng lên đi đến phòng dành cho khách, Thích Thiếu Thương chỉ chỉ tay, “Tích Triều, em xem”. Cố Tích Triều quay đầu nhìn theo hướng hắn chỉ, là chiếc đồng hồ treo tường, “11h30’, “Em nên đi ngủ!”

Nguyên lai đã trễ thế này sao? Cố Tích Triều không khỏi kỳ quái, như thế nào ở bên cạnh người này, thời gian lại trôi qua nhanh đến vậy…

“Em lo lắng cho anh, anh rất hiểu. Bất quá anh không thể để vì mình mà khiến em trễ thế này vẫn chưa được nghỉ ngơi… Quên đi, cứ để cho ác mộng mãnh liệt hơn chút nữa cũng không sao, chỉ hy vọng lúc ấy em có thể tới đánh thức anh là được rồi…” Nói xong, buông tay Cố Tích Triều, đứng lên, hướng phòng khách thong thả chậm rề rề bước những bước đầu tiên.

Phía sau truyền đến thanh âm rầu rĩ, khiến Thích Thiếu Thương không khỏi cười tít mắt, “…Chỉ hôm nay thôi, ngày mai anh ngoan ngoãn đem giường xoay hảo đi!”

Thích Thiếu Thương hỏa tốc đem chăn đệm buổi chiều đặt trong phòng khách chuyển tới phòng ngủ của Cố Tích Triều.

***

“Tích Triều, em đừng khẩn trương…”

“Em không có khẩn trương!”

“Em đang phát run…”

“Nói bậy! Em không có phát run… em đây là đang run rẩy!”

>0< Tích Triều, em thực sự là rất đáng yêu!

Đem Cố Tích Triều cả chăn lẫn người ôm vào trong lòng ngực, Thích Thiếu Thương một chút một chút vỗ nhẹ, “Anh cái gì cũng không làm, chúng ta chỉ đắp chăn bông, trong sáng nói chuyện phiếm được không?”

Này đúng là một đứa nhỏ mà! Hắn cảm thấy Cố Tích Triều dưới sự trấn an của hắn, thân thể cứng ngắc cũng dần dần thả lỏng, hô hấp bắt đầu vững vàng.

“Tán gẫu cái gì…” Cố Tích Triều hỏi.

“Ân, tâm sự xem sáng ngày mai em muốn ăn gì?”

“Bánh bao rau ngoài chợ…”

“Em ăn vẫn không chán a! Mai anh đi mua…”

“Em muốn ăn ba cái…”

“Hảo…”

Thân thể dần dần ấm. Lời nói dần dần trở nên mơ hồ. Đêm, dần dần sâu…

***

Cuộc sống ở chung tối đầu tiên, cứ thế bình tĩnh vượt qua…

Các người sẽ không muốn kiếm gạch đá linh tinh gì đó ném tác giả đấy chứ???

Đúng rồi, còn chuyện Thích Thiếu Thương ngày hôm sau rốt cuộc có đem giường trong phòng cho khách đổi hướng hay không, thì hoàn toàn có thể đoán được a ~ Thích Thiếu Thương ngày hôm sau bề bộn nhiều việc, không có thời gian đi làm cái việc nhỏ nhặt này. Ngày thứ ba? Hắn vẫn bề bộn nhiều việc như cũ. Ngày thứ tư… Dù sao hắn vẫn luôn bề bộn nhiều việc như vậy rồi, bỏ qua đi!