Chương 15

Nghe nói tình yêu trong truyện xưa, có một định luật như thế này: vào một đêm nguyệt hắc phong cao nào đó… không, phải là một đêm trăng sáng sao thưa, sẽ rất thích hợp cho hai người hữu tình thổ lộ tình cảm với nhau; nếu không khí thích hợp một chút, còn có thể có thêm thiên lôi chớp động, lửa cháy tung tóe… Và ngày hôm sau, khi nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ đánh thức hai con người đang say ngủ trên cùng một chiếc giường kia dậy, tình cảm hai người sẽ giống như nước chảy chỗ trũng, trôi chảy như văn chương… Lại sai rồi, là tiến triển cực nhanh. Chuyện xưa cũng theo đúng lối đó mà tiến đến HE.







Chính là, xem xét tình hình thực tế trước mắt này, định luật đó tựa hồ cũng không thích hợp để áp dụng với Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều.

Sau khi sinh nhật của Cố Tích Triều qua đi, mỗi khi đối mặt với Thích Thiếu Thương, cậu vẫn là trừng mắt lạnh nhìn hắn, tận tình thao luyện công phu ăn nói ác độc, công lực cũng đã đạt đến cảnh giới ‘mắng chửi người không cần lời thô tục’, mà nếu lời trên miệng không thể biểu đạt đầy đủ ý tứ, ngôn ngữ tứ chi cũng sẽ tùy tiện theo đó mà phong phú hơn. Còn Thích Thiếu Thương, vẫn là đánh không hoàn thủ, mắng không trả khẩu, ăn một bao ghi bên ngoài là mật đường nhưng thực chất bên trong chứa

hoàng liên, cũng rất vui vẻ ‘hưởng thụ’, một chút cũng không học trộm đám người bất hảo nào đó mà có tư tưởng ‘Nông nô vùng lên làm chủ’.

Hết thảy đều giống như chuyện đêm hôm đó chưa từng phát sinh.

Chẳng qua, nếu bị lãnh đạo bắt viết báo cáo phải tan tầm muộn, Thích Thiếu Thương sẽ nhìn thấy bên đường một thân ảnh rất không kiên nhẫn vẫn đang đứng chờ; chẳng qua, Cố Tích Triều hiện tại không cần đi quán bánh bao, mỗi buổi sáng vẫn có thể ăn bánh bao nóng hổi, còn có sữa đậu nành nghi ngút khói tỏa hương thơm; chẳng qua, Thích Thiếu Thương ngẫu nhiên cũng sẽ không cần đi căn tin ăn loại cơm trưa ngàn năm không đổi món kia, mà có thể đủng đỉnh ngồi trong văn phòng ăn cơm người nào đó không cẩn thận làm thừa một chút; chẳng qua, trong cuốn album của mỗi người, không hiểu sao lại xuất hiện thêm một bức ảnh chụp phong cảnh một vùng ruộng đồng bạt ngàn hoa cải vàng chói mắt, thấp thoáng bóng hai người đang cười tươi dưới nắng mặt trời; chẳng qua a chẳng qua…

Cái gì, ngươi nói đây là biểu hiện cho thấy tình cảm hai người tiến triển cực nhanh?! Được rồi, nếu ngươi nguyện ý nói ngươi cảm thấy như vậy, thì cứ cho là thế đi!

Giờ phút này, người nào đó đang cùng với ai đó tình cảm đột nhiên tăng tiến mãnh liệt, đang ngồi trước bàn làm việc của mình, giở báo ra xem, chính thức phát ra tiếng thở dài lần thứ n trong ngày. “Ai…”

“Thiếu Thương, đi làm mới nửa giờ, mà anh đã thở dài 18 lần rồi đấy. Có chuyện gì phải bận tâm sao?” Tức Hồng Lệ bưng cốc cà phê tới cho Thích Thiếu Thương, nhịn không được mở miệng hỏi.

Thích Thiếu Thương lại chỉ chăm chú nhìn cốc cà phê kia, mệt mỏi nói, “Cám ơn, Hồng Lệ, bất quá anh không muốn uống cà phê a”. Tích Triều tốt bụng nhất trên đời mới vừa đưa hắn tới quán trà Long Tĩnh, hiện tại hắn bắt đầu thấy rất hoài niệm hương trà thơm ngát rồi, nên có cảm giác vị cà phê trước kia hắn thực thích bỗng nhiên rất xa xôi. “Đúng rồi, Hồng Lệ, nữ hài tử các em có phải hay không thường xuyên nhận được quà tặng?”

Quà tặng? Tâm Tức Hồng Lệ lại bắt đầu phơi phới tung bay. Chẳng lẽ Thiếu Thương định mua quà tặng cho mình? Tuần sau chính là sinh nhật mình mà, nguyên lai anh ấy nhớ rõ a! Miễn cưỡng khắc chế tâm tình đang vô cùng kích động, Tức Hồng Lệ nói, “Em đúng là thường xuyên nhận được…” Ai nha, không tốt! Nếu nói như vậy, Thiếu Thương liệu có cho rằng mình là người thực dụng yêu vật chất không đây? Hoặc hiểu lầm rằng mình có rất nhiều người theo đuổi? Tuy rằng đây đúng là sự thật, nhưng là, mình cũng không thích những người đó a… Nghĩ muốn sửa miệng, nhưng lại không biết phải nói thế nào. Trong lòng Tức Hồng Lệ nhất thời vô cùng rối rắm.

Chỉ trong nháy mắt mà tâm tư nàng thiên biến vạn chuyển, nhưng hoàn toàn không phải điều mà lúc này Thích Thiếu Thương có thể phát hiện ra. Hắn lại tiếp tục hỏi, “Vậy nếu là sinh nhật em, em nhận được quà gì nhiều nhất?”

Tức Hồng Lệ lập tức trả lời, “Hoa, trang sức, túi hàng hiệu…” Còn có người đưa xe con, nhà ở, vân vân… Nhưng Tức Hồng Lệ đương nhiên không nói ra, sợ lại kí©h thí©ɧ Thích Thiếu Thương, “Kỳ thật lễ vật không quan trọng ở giá trị, mà quan trọng ở tấm lòng”, nàng cường điệu nói. Bối cảnh gia đình Thích Thiếu Thương, đồng sự trong phòng cũng không ai biết rõ ràng, bất quá nhìn biểu hiện nhất quán của anh, đại khái chắc cũng là con nhà bình thường đi. Phúc lợi của nhân viên công vụ tuy rằng không tồi, nhưng so với những công tử, ông chủ vẫn theo đuổi nàng, Thích Thiếu Thương nếu muốn tặng quà thật tốt, chắc là lòng có dư lực không đủ, muốn đua cũng không đua nổi a. Nếu anh ấy muốn, vậy nàng sẽ vì anh mà suy nghĩ. Huống chi, người mình thích tặng quà cho mình, dù là một món đồ bình thường trong hàng tạp hóa, nàng cũng cảm thấy vô cùng lãng mạn rồi.

Phía bên này, Tức Hồng Lệ bị chính sự vĩ đại của mình và câu chuyện cảm động lãng mạn làm cho rối tinh rối mù; phía bên kia, Thích Thiếu Thương lại thở dài lần thứ 19.

Hoa? Tuy rằng trong đầu hắn lập tức hiện lên hình ảnh Tích Triều đứng giữa vạt hoa cải vàng kia, nhưng Thích Thiếu Thương lấy đâu ra lá gan đủ lớn để trực tiếp đem một bó hoa đến tặng cậu chứ? Hắn cũng không muốn trên chân lại thêm một dấu giày tím bầm a.

Trang sức? Tuy rằng Tích Triều là một tiểu hài tử thích chưng diện, nhưng ngoại trừ một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ nam mặt đá đen, cũng không thấy trên người cậu có bất kì đồ trang sức nào khác. Điều này chứng minh trang sức gì đó là hoàn toàn không khả thi…

Túi hàng hiệu… Tuy rằng chiếc túi kia của Tích Triều thực cũ kỹ, nhưng nghe nói đó là quà sinh nhật khi cha mẹ cậu khi còn tại thế mua cho cậu… PASS, PASS!

Thích Thiếu Thương thật sự suy nghĩ đến to cả đầu rồi. Sinh nhật Tích Triều cũng đã qua nhiều ngày, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra nên tặng bù món quà gì cho cậu đây. Hỏi Tích Triều, cũng chỉ là thản nhiên nói ‘không muốn gì đặc biệt’.

Hai người Mạnh Hữu Uy và Mục Cưu Bình thấy Thích Thiếu Thương không nhìn Tức Hồng Lệ vẫn đang đứng cạnh, mà một mình ngồi vò đầu bứt tai, cũng buông xuống công việc đang làm dở, vọt qua dựa vào bàn nhìn Thích Thiếu Thương.

“Thích đại ca, tặng cho bạn gái hả?”

“Không đúng không đúng, còn không phải mà. Sinh nhật bằng hữu thôi”, Thích Thiếu Thương vội vàng phủ nhận, câu trả lời rõ ràng mang theo sắc thái che giấu không minh bạch, khiến Tức Hồng Lệ đỏ mặt, bưng cốc cà phê sớm đã nguội lạnh quay về chỗ ngồi. Không vội đánh văn kiện, trước vểnh tai lên nghe cái đã!

Mục Cưu Bình cười hắc hắc, “Không phải bạn gái, cũng nhất định không phải bằng hữu bình thường đi! Bằng không, chỉ một món quà sinh nhật nho nhỏ, sao có thể khiến đại ca đau đầu đến thế này chứ?”

Mục Cưu Bình và Mạnh Hữu Uy nhìn nhau cười. Mạnh Hữu Uy huých vai Thích Thiếu Thương một cái, “Có phải so với Tức Hồng Lệ còn xinh đẹp hơn?”

Phía sau, từ vị trí của Tức Hồng Lệ truyền đến tiếng chiếc cốc ‘cạch’ một cái rơi xuống bàn, cà phê đổ tràn ra, sau đó là một mảnh luống cuống tay chân.

“Không thể so được”. Thích Thiếu Thương chợt nghĩ đến cảnh tượng Tích Triều giận tái mặt, lại lập tức cười rộ lên đôi má lúm đồng tiền.

Mạnh Hữu Uy và Mục Cưu Bình trong lòng yên lặng vì Tức Hồng Lệ mà rớt nước mắt đồng tình một phen. Thích Thiếu Thương quả nhiên đã thích một người nào đó, hơn nữa rõ ràng không phải hoa trong công ty a. Nhưng đồng tình với mỹ nữ là một chuyện, vì huynh đệ ra chủ ý, không, bày mưu tính kế, vẫn là nghĩa bất dung từ. Mạnh Hữu Uy ra vẻ một quân sự, đi qua đi lại đi qua đi lại ~ A! Có rồi! “Thích đại ca, có phải hay không người ta còn chưa biết tâm ý của anh? Đi mua một đôi nhẫn tình nhân, đảm bảo nàng lập tức sẽ hiểu!”

Đề nghị này, quả thực khiến Thích Thiếu Thương trong nháy mắt tâm tình nhộn nhạo. Nhẫn đôi a… Sau khi Tích Triều đeo vào, hừ hừ, nhất định có thể khiến Anh Lục Hà đang lẵng nhẵng theo đuổi cậu lập tức ngồi đó chờ chết ~ Nhưng là, Tích Triều chắc chắn sẽ không chịu mang đâu, lại chẳng ném cho hắn một cái cốc vào đầu mới là lạ. Thích Thiếu Thương lẳng lặng lắc đầu, cơ hồ đã cảm nhận được cái cốc và đầu mình tiếp xúc sinh ra hàng loạt phản ứng vật lý và hóa học rồi.

Thời điểm Gia Cát Tiểu Hoa đảo qua văn phòng xem xét, nhìn thấy chính là, Tức Hồng Lệ ngồi ngẩn người trước cốc cà phê trống không, ba người Thích Thiếu Thương mặt mày hớn hở thảo luận chuyện ngoài công việc, không có bất cứ ai đang làm chính sự hết. “Cũng không có việc gì để làm phải không? Nếu nhàn rỗi nhàm chán quá, thì đến văn phòng của tôi uống trà đi!”

Các vị lập tức lục tục về vị trí.

Thích Thiếu Thương xử lý xong đống văn kiện ngập đầu, lại lắc đầu mở báo ra xem, trong lòng vẫn réo thầm ‘quà tặng, quà tặng’… Đột nhiên mắt sáng ngời, này Tích Triều liệu có thích không a… Hắn ngồi ngu ngơ nhìn tờ báo hắc hắc cười. Sau khi cười ngu một lúc lâu, sờ sờ lấy điện thoại ra, tích tích tích tích bắt đầu nhắn tin: Tích Triều, buổi tối ăn gì ^_^?

Một lát sau, ông ~~~~: Ngươi là heo sao? Hiện tại còn chưa đến mười giờ, đã nghĩ cơm chiều làm gì hả?

Tích tích tích tích: Cơm trưa thì đâu cần phải tưởng tượng, không phải chỉ có ngần ấy món sao ~ >0< buổi tối làm đậu hủ cua đi ~

Lại một lát, ông ~~~~: … Ngày ngày ăn, ngươi còn chưa ăn chán hay sao?

Tích tích tích tích: ăn cả đời cũng không chán ^0^

Tiếp tục một lát, ông ~~~~: …////// ngươi đi chết đi!

Tích tích…

“Thích Thiếu Thương! Đến phòng làm việc của tôi ngay!”

Đồng nghiệp trong văn phòng ném cho Thích Thiếu Thương một cái nhìn đồng tình. Thích Thiếu Thương lại một bộ bánh bao nát, rầu rĩ hướng văn phòng của Gia Cát Tiểu Hoa mà lảo đảo cất bước ra đi…