Thu Đồng tràn đầy tinh thần chiến đấu suốt chặng đường, về đến nhà liền rối rắm.
Nên làm sao để nói cho An An mà không quá đột ngột rằng cô biết em ấy thích cô, bản thân cô cũng rất thích em ấy?
Thu Đồng suy nghĩ hồi lâu, mãi đến tận khi cô và An Ninh ăn tối xong, mạnh ai nấy tắm rửa sạch sẽ xong, ngồi trên giường, cô cũng chưa nghĩ ra nên làm như thế nào. Cô đang cầm một chiếc notebook, qua khóe mắt liếc nhìn cô bé đang đọc sách bên cạnh.
Cô làm giấy xác nhận cho em ấy tự học tại nhà, An Ninh ở nhà liền thật sự đọc sách và làm bài tập nghiêm túc, thời gian tương ứng với thời gian tiết học ở trường, sẽ không dừng lại cho đến khi kết thúc giờ học.
Thật là một đứa trẻ ngoan.... Thu Đồng đã nhiều năm không gặp bạn nhỏ nào như vậy.
Dáng vẻ chuyên tâm đọc sách cũng rất đáng yêu, huhu. Khi gặp điều gì không hiểu sẽ vô thức cau mày, nếu vẫn không nghĩ ra sẽ cắn bút bằng hàm răng trắng của mình. Một khi phục hồi tinh thần lại vội vàng lấy xuống, mặt đầy vẻ sầu não.
Notebook đặt trước mặt, nhưng Thu Đồng một chút cũng không thể tập trung, cô giả vờ ho vài lần, thành công thu hút sự chú ý của An Ninh.
"An An, cậu nhóc chiều nay là ai vậy?"
Thu Đồng suy nghĩ một chút, vẫn là mở ra đề tài từ hướng khác đi. Tuy rằng chắc chắn An Ninh thích mình nhưng cô vẫn ghen! Đôi mắt đẹp kia chỉ nhìn cô là được rồi, không cần nhìn người khác.
Thực ra trong lòng cô vẫn còn một nỗi lo thầm kín khác, cô sợ An Ninh còn quá nhỏ, không biết thế nào là thích, sẽ nhầm lẫn giữa ngưỡng mộ thành tình yêu. Dù sao thì em ấy vẫn luôn gọi cô là chị, cô thậm chí còn không biết An Ninh thích gì ở cô nữa. Có phải vì cô nhiều lần giúp đỡ em ấy? Ngoại trừ điều này, Thu Đồng không thể nghĩ ra bất cứ điều gì khác. Trong thâm tâm mình, cô là một người không nghe theo người khác điều khiển, từng làm rất nhiều chuyện xấu, không có bất kỳ ưu điểm gì. Tính cách của cô cố chấp, vui giận thất thường, vì tư lợi mà hung hãn, ích kỷ, độc đoán, không tin người khác cũng khó có thể trao tấm chân tình cho người khác, tâm lý âm u, tính toán chi li, thường bị những người xung quanh e sợ.
Nếu nói An Ninh là một bông hoa mọc dưới ánh mặt trời, trên cành nở đầy hoa, yên tĩnh mỹ hảo làm cho tất cả mọi người nhìn vào đều thấy vui vẻ thì cô chính là một con mèo hoang lang thang đầu đường. Tuy ngoại hình không xấu nhưng bất cứ ai dừng lại bước chân định đến gần đều sẽ bị cô hung dữ cào cho vài nhát, nhe răng trợn mắt làm sợ hãi bỏ chạy.
An Ninh lẳng lặng nhìn cô một cái, vừa vặn trên tay nàng có sách vở cùng một cây bút nên viết mấy chữ rồi đưa qua.
[Là bạn cùng trường, tên Trác Dục Tuyên].
Thu Đồng vừa xem xong còn chưa kịp nói chuyện, nàng lại ở phía sau thêm một câu: [Người hơi đáng ghét]
"Vậy mà lại làm cho An An ghét, người này làm gì rồi?", Thu Đồng làm bộ dáng vẻ rất tò mò, nhưng trong lòng cô đã biết hết mọi chuyện. Tuy nhiên, quả thật cô cũng có chút kinh ngạc, cô hiểu em ấy, An Ninh là một cô bé rất ngây thơ, chắc chắn em ấy đã phải chịu rất nhiều oan ức trong những năm qua bởi vì thân thể mang khiếm khuyết nhưng ở trên người em ấy lại không có một chút u ám nào, càng không có dịp nghe qua em ấy oán giận cái gì. Trong cơ thể em ấy có rất ít năng lượng tiêu cực, mỗi ngày đều như bông hoa nhài nở rộ, tinh khiết trắng nõn không dính bụi trần, lặng lẽ hướng về ánh mặt trời khoe sắc.
Cô biết Trác Dục Tuyên theo đuổi An Ninh, cô cũng biết An Ninh đã cự tuyệt thằng nhóc kia nhưng vậy mà tên đó lại có thể làm cho bạn nhỏ chán ghét....
An Ninh mím môi, đôi môi trắng hồng như hoa anh đào, nhẹ nhàng bặm môi một cái đã trở nên trắng, không thấy miếng máu.
Nàng cầm bút viết, tư thế cầm bút rất đoan chính, từ cổ tay áo ngủ lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn. Tay nàng rất nhỏ, ngón tay thon dài, bởi vì gầy nên trên các đốt ngón tay và mu bàn tay chỉ có một lớp da thịt mỏng, trên đó có những mạch máu xanh nhạt uốn lượn. Móng tay ở các đầu ngón tay trong suốt, nàng để móng tay ngắn, vừa vặn qua phần thịt đầu ngón, phần thịt này cũng hơi trắng bệch chứ không hồng hào khoẻ mạnh.
Thu Đồng nhìn một chút liền thật sâu cau mày, nghĩ mỗi lần nắm tay em ấy đều thấy lành lạnh, lại một lần nữa lo lắng cho thân thể của An Ninh.
[Cậu ấy nói thích em nhưng em không có thích cậu ấy]
Chữ viết ngay ngắn gọn gàng, ở trong mắt Thu Đồng cũng dễ thương như chủ nhân của nó vậy. Sau khi liếc nhìn qua, khóe mắt cô đọng lại ý cười, nhưng lại nghiêm túc nói: "Hôm nay chị nhìn cậu ta, thấy dáng vẻ cậu nhóc kia hình như cũng không tệ lắm, tại sao An An không thích cậu ta?"
An Ninh rũ mi xuống, lời nói của Dư Vi lại vang ở bên tai. Có muốn thăm dò thử một lần không?
Sau một hồi suy nghĩ, nàng viết tiếp: [Bởi vì em có người mình thích rồi].
Thu Đồng không khỏi vui mừng híp híp mắt, An An đây là định tỏ tình với cô sao? Cô vừa hưng phấn vừa vừa sốt sắng, cố gắng hết sức để che đi khóe môi đang nhếch lên, giọng điệu nói chuyện cũng cao lên một phần.
"An An từ khi nào có người mình thích? Là ai vậy ta?", là tuiii là tuiiiiii!!!!!!!! Chú nai già trong nội tâm Thu Đồng hung hăng nhảy nhót, suýt nhảy khỏi l*иg ngực rồi!
An Ninh nhìn Thu Đồng hai mắt lấp lánh, đối với cái đề tài này rất tò mò, nhưng không có mảy may lo lắng hay buồn bã, trái tim nàng không ngừng chìm xuống, dần dần sinh ra một nỗi chua xót không nói thành lời.
An Ninh mặc dù chưa từng thích ai, nhưng nàng cũng đã xem qua phim truyền hình, nếu Thu Đồng thích nàng, khi nghe điều này hẳn sẽ căng thẳng, thấp thỏm, đoán xem nàng thích ai. Mà không phải dáng vẻ phấn khích một cách khó hiểu khi nghe nàng nói có người mình thích rồi.
Nàng cụt hứng rũ mắt xuống, sương mù nhanh chóng hình thành trong mắt, làm mờ tầm nhìn của nàng. Tay cầm bút dùng sức đến mức trắng bệch, nàng không dám ngẩng đầu nhìn Thu Đồng, cúi đầu viết: [Không có, là em gạt chị thôi].
Thu Đồng sững sờ, điều này khác với những gì cô ấy nghĩ! Không phải là ngượng ngùng bày tỏ sao?
Bị một đòn bất ngờ thế này, Thu Đồng đã bình tĩnh và tỉnh táo trở lại. Đang muốn nói chuyện, đột nhiên có thứ gì đó "bộp" một tiếng rơi trên trang sách, cô nhìn kỹ thì thấy trên những dòng chữ đen có một vệt nước, nhanh chóng làm ướt cả trang giấy.
An Ninh cũng bị giọt nước mắt không kiềm chế được rơi xuống này làm cho giật mình, vội vàng đưa tay lau nước mắt, quay đầu đi tránh Thu Đồng. Thật xấu hổ khi luôn khóc trước mặt chị ấy.
Cô gái nhỏ cúi đầu lau nước mắt, dưới ánh đèn, chiếc cổ trắng nõn thon thả tựa như cổ thiên nga, mái tóc đen thẳng mượt theo động tác của đầu của nàng mà xõa xuống trước ngực thiếu nữ hơi hơi nhấp nhô. Trái tim Thu Đồng bởi vì giọt nước mắt kia mà nhéo thành một cục, sau khi nghĩ lại, cô biết mình nhất định đã biểu hiện sai nên mới khiến An Ninh đau lòng như vậy.
Cô đưa tay ra ôm vai An Ninh, nhẹ nhàng kéo em ấy quay lại, hai người ngồi đối diện nhau.
"Sao em khóc?"
Đầu ngón tay mềm mại nắm lấy chiếc cằm nhỏ, chậm rãi nâng lên. Đôi mắt trong veo ấy đọng đầy hơi nước, thỉnh thoảng từng giọt nước mắt nhỏ như pha lê trào ra, trượt dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn. An Ninh lại vội cụp mi mắt xuống, hàng mi dài ươn ướt. dính những giọt nước nhỏ.
Nàng đang lãng tránh tầm nhìn của Thu Đồng, cô bắt đầu lo lắng, ghé sát khuôn mặt nhỏ nước mắt như mưa kia, thấp giọng nói: "Lần trước chị đã từng nói, em khóc, chị đây sẽ đau lòng."
An Ninh lặng lẽ khóc, mím môi lặng lẽ rơi nước mắt, nghe đến đây nước mắt càng tuôn trào, khó chịu đến mức suýt nữa ngạt thở. Nếu không thích nàng, tại sao lại đối xử tốt với nàng như vậy, làm cho nàng càng lún càng sâu, còn tưởng bở cho rằng chị ấy thích nàng.
Cảm giác đau đớn nhàn nhạt từ ngực truyền đến tứ chi, cô giơ tay lau đi nước mắt giàn giụa trên mặt em ấy, trầm giọng nói: "An An, nhìn chị này!"
An Ninh ngước mắt lên, ngấn lệ nhìn người đối diện. Thu Đồng mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa tơ tằm đỏ, phản chiếu ánh sáng dưới ngọn đèn. Vẻ mặt của cô có chút nghiêm túc hiếm thấy, lông mày nhíu lại, nụ cười như có như không biến mất trên môi.
Chị ấy không phải là....... chán ghét nàng chứ?
Trái tim nàng run lên, thiếu nữ đang khóc lóc thê thảm không kìm được nấc lên từng tiếng, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, mũi cũng ửng đỏ, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Thu Đồng thực sự không nhịn được, vừa định nói chuyện nghiêm túc đã bị cô gái nhỏ làm cho tức cười.
Quên đi, cô vợ nhỏ của mình vẫn nên được cưng chiều.
Tay cô vẫn đặt trên một bên má An Ninh, hai tay nâng lên khuôn mặt bạn nhỏ.
"Chị biết An An thích chị", cô nhẹ giọng nói.
An Ninh mở to mắt, bắt gặp ánh mắt trìu mến của Thu Đồng. Trong mắt nàng còn có nước mắt nhưng không giấu được vẻ ngạc nhiên, hoang mang và e ngại.
Thu Đồng khẽ cười một tiếng, tiếng cười ngắn ngủi, mang theo một chút trêu chọc.
Cô khẽ hé đôi môi đỏ mọng, từng chữ từng chữ mà nói: "Em...thích.."
An Ninh mắt càng mở to hơn, theo lời nói của cô mà hô hấp cũng ngừng lại rồi.
".......Chị".
Từ cuối cùng, cô tiến đến bên tai thiếu nữ, thủ thỉ nói ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn được ôm trong lòng bàn tay nhanh chóng nóng lên, Thu Đồng cảm thấy một luồng nhiệt khác lạ, lui về nhìn, quả nhiên, gò má An Ninh ửng hồng, nước mắt không còn chảy xuống, cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc mở ra, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Chạm phải tầm mắt của Thu Đồng, đôi mắt em ấy chớp nhanh, né tránh không dám cùng cô đối diện.
"Phải không?", Thu Đồng muốn trêu chọc nàng nên cố ý tới gần, chóp mũi của họ gần như chạm vào nhau.
An Ninh cụp mắt lùi lại, không nhìn cô. Nhưng Thu Đồng cũng không buông tha em ấy, em ấy lùi về sau cô liền tiến lên, cuối cùng An Ninh "bịch" một tiếng ngã xuống giường, Thu Đồng nhanh chóng dùng hai tay chống xuống nệm, cúi người đè lên người nàng.
"An An, nói cho chị biết, em có thích chị không?"
An Ninh mím môi, lông mi run rẩy lộ ra nội tâm bất an của nàng. Làm sao Thu Đồng biết? Là nàng biểu hiện quá rõ ràng sao? Chị ấy phát hiện ra từ khi nào? Sau khi phát hiện vẫn không nói gì, là muốn từ chối? Nghĩ tới đây, sắc đỏ trên đôi gò má hồng hào của nàng từ từ nhạt đi trở thành tái nhợt.
Thu Đồng còn đang trêu nàng, giọng điệu khıêυ khí©h kéo dài. Trêu chọc mờ ám nói: "Phải không?"
Nếu đã bị phát hiện, vậy cũng không cần che giấu nữa rồi. An Ninh nhẹ giọng đáp: "Ừm".
Nàng nhắm chặt mắt lại, không biết điều gì đang chờ đợi mình tiếp theo, là chán ghét, trêu chọc hay tức giận? Chị ấy có còn giống như trước đây yêu thích, cưng chiều nàng không?
Nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt như tro tàn, Thu Đồng thu hồi ý định trêu chọc, đưa tay vuốt khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, đặt đầu ngón tay lên đôi môi mềm mại và nhợt nhạt của em ấy.
"Vậy em có bao giờ hỏi người em thích xem người đó có thích em hay không không?", cô dịu dàng nói nhỏ.
Cái gì? An Ninh đột nhiên mở mắt ra, từ trong lời nói của chị trong lòng nàng dâng lên một tia chờ mong không tên.
Nhưng mà không đợi nàng thấy rõ vẻ mặt Thu Đồng, một bàn tay ấm áp đã che mắt nàng lại.
Lời nói như là khẽ thở dài nhẹ nhàng vang lên: "Chừng nào thì em mới trưởng thành đây?"
Có thứ gì đó mềm mại phủ lên môi nàng, chứa đựng hương thơm dịu ngọt. Bờ môi bị trằn trọc mυ"ŧ vào, đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng ở khóe môi nàng liếʍ liếʍ, chậm rãi lướt qua vành môi, dọc theo khe hở dò xét đi vào, gợi lên chiếc lưỡi nằm lẳng lặng trong khoang miệng ấm áp, từ từ câu lấy quấn quít hôn.
Nụ hôn này ôn nhu mà nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo tình cảm nồng đậm cùng thương tiếc khắc chế.
Trái tim trong l*иg ngực đang đập loạn xạ, không khí như bị cướp sạch, trước mắt một vùng tăm tối, phảng phất như đang ở trong mộng. An Ninh hoang mang tự hỏi, nàng đang nằm mơ sao?
"Cô bé ngốc, thở đi nào".
==================
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của An Ninh:... Mình không nằm mơ chứ?
Thu Đồng: Ở đâu ra bạn nhỏ hôn môi liền quên hô hấp như vậy........