Ánh sáng đối với tôi quá đỗi quen thuộc, quen thuộc tới mức tôi chưa từng nhận ra nó đẹp đẽ đến nhường nào. Nó đối lập với màn đêm vô tận sau cái chết. Hân hoan mở mắt đón nhận ánh sáng đong đầy thị giác, tôi cảm thấy hạnh phúc vì có thể tiếp tục viết lên trang sách của đời mình. Có lẽ tôi chưa chết. Có lẽ những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng vô thực.
Hoặc có lẽ… cũng chỉ là có lẽ mà thôi.
Cảnh vật trước mắt tôi hoàn toàn thay đổi. Tôi đang ở trong một căn phòng bằng gỗ xa lạ. Trên trần lơ lửng mấy viên ngọc màu trắng sữa bị lu mờ trước luồng sáng tự nhiên, thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt. Đồ đạc không nhiều, chỉ có tủ quần áo kê ở góc phòng cùng chiếc giường đơn nằm đối diện và bàn trang điểm với tấm gương lớn đặt bên trên. Tôi ngồi trên chiếu trúc bình tĩnh quan sát mọi vật xung quanh. Trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ u ám, chỉ cần cho ngọn lửa nhỏ thiêu rụi, căn phòng này nhất định sẽ trở thành ngọn đuốc sáng nhất đêm nay.
Bước xuống giường, tôi mới để ý bộ đồ mình đang mặc không giống thường ngày. Đó là một chiếc váy trắng dài tới gót chân với cổ hình chữ V màu đỏ sậm. Tay váy loe rộng dần cho tới cổ tay, rủ xuống như cánh bướm mềm mại. Sợi tơ nhỏ cuốn quanh ngón tay nối liền với ống tay áo để giữ cho nó không bị trượt đi khi hoạt động. Chiếc váy có kiểu dáng đơn giản nhưng chất vải trơn mát khiến tôi cảm thấy rất thoải mái khi mặc. Thế nhưng, tôi biết chắc nó không thuộc về mình.
Mang theo nỗi ngờ vực, tôi tiến tới trước gương để quan sát kĩ hơn. Ngay lập tức tiếng thét từ trong cổ họng bật ra theo phản xạ. Tôi kinh hãi giơ tay sờ mặt mình, hai mắt trợn trừng nhìn cô gái lạ lẫm đối diện. Cảm giác hoang mang choán trọn tâm trí rồi từ từ chuyển thành bối rối. Người này, là tôi mà không phải tôi, nếu không có chuyện khuôn mặt tôi đột nhiên biến đổi thì chính là linh hồn đang trú ngụ trong thân thể khác. Bất chợt nhớ về giấc mộng đêm qua, toàn thân bỗng trở nên cứng ngắc. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Như có linh cảm, tôi quay đầu lại. Bóng người xuất hiện thình lình không một tiếng động tựa hồ vừa bước ra từ không gian. Ông lão nhìn tôi chằm chằm. Mái tóc bạc trắng rủ xuống hai bên vai nổi bật trên chiếc áo choàng màu nâu, đuôi áo dài quét qua mặt đất, bên cạnh lơ lửng một quả cầu trong suốt phát sáng nhè nhẹ. Nó giống như vật thể sống chầm chậm bay theo bước chân di chuyển của ông lão. Lão đang tiến về phía tôi. Thời gian đi qua hằn lại những nếp nhăn tuổi tác chằng chịt trên khuôn mặt già nua, chỉ có đôi mắt tinh anh vẫn sáng rỡ. Đôi mắt ấy quan sát tôi tỉ mỉ như cha mẹ nhìn ngắm đứa con thất lạc lâu ngày, mãi sau lão mới gật đầu vẻ hài lòng.
“Ông là ai?” Tôi hỏi, do dự chốc lát rồi thêm vào. “Tôi là ai?”
Lão không trực tiếp trả lời, vung tay biến ra bộ bàn ghế ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Ánh mắt tôi nhìn lão không che giấu sự kinh ngạc. Kế tiếp lão bình thản kể lại câu chuyện quá khứ liên quan tới gia đình tôi, cái chết của cha mẹ tôi và nguyên nhân khiến tôi không còn chút ý niệm về thế giới này. Theo lời lão, nơi đây là nhà của tôi, thân xác hiện giờ là bản thể của tôi, những thứ ở thế giới bên kia chỉ là sự nương nhờ tạm thời trong khi đây mới là thế giới tôi vốn dĩ thuộc về - một vùng đất phép thuật.
Tôi đề nghị lão Trần (lão bảo trước kia tôi thường thân thiết gọi là chú Trần, nhưng nhìn cụ già trước mặt tôi quả quyết thay đổi cách xưng hô của mình, mặc cho lão không thoải mái cỡ nào) muốn lão đưa tôi trở về thế giới cũ, dẫu không hoàn toàn tốt đẹp nhưng cũng là nơi tôi quen thuộc. Tuy nhiên lão không thể, mà người nào đó có thể đến nay vẫn còn là một ẩn số. Có lẽ chính người ấy đã chia tách linh hồn tôi ra khỏi thân xác ban đầu.
Nếu không phải cách đấy nhiều năm từng trông thấy trong Tinh cầu hình ảnh tôi "sống dậy" sau khi nhập hồn, lão Trần hẳn là tưởng tôi đã chết. May thay có lời tiên tri cứu vớt hi vọng của lão, để lão cẩn thận bảo quản thân xác tôi và kiên trì dùng phép thuật truy tìm linh hồn thất lạc. À, chính xác thì người thực hiện không phải lão, mà là một nhân vật bí ẩn khác đã buộc lão phải lập khế ước bảo mật thông tin và chẳng thể nói cho tôi biết. Người ấy muốn che giấu danh tính cũng như năng lực của mình. Mãi về sau tôi mới đoán ra tại sao hắn phải làm vậy, vì trên vương quốc này, các thuật pháp liên quan tới linh hồn là cấm kị và người liên quan cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Câu chuyện quá khứ trải dài trăm năm, lão Trần không kể hết cho tôi trong một sớm một chiều, nói rằng tôi cần bước trên hành trình tự mình khám phá nó. Rất nhiều việc chính lão cũng chẳng giải đáp nổi. Không hiểu sao tôi lại có phần tin tưởng lão, mặc dù những lời lão nói hết sức kì lạ đối với người sống ở thế giới khác như tôi. Có lẽ bởi chuỗi cảm xúc đang dần gợi mở khi nhìn cảnh vật xung quanh và con người đối diện, chút quen thuộc mơ hồ và một vài ý niệm le lói.
Lão Trần biết tôi mới tỉnh dậy, chắc hẳn đang rất đói nên tốt bụng vào bếp chuẩn bị đồ ăn. Trong lúc chờ, tôi nhàn nhã đi dạo loanh quanh. Ngôi nhà khá rộng, làm toàn bằng gỗ, mộc mạc và thanh nhã. Nó được bao bọc bởi cánh rừng thủy trúc xanh mướt nên không gian cũng thoang thoảng mùi lá thủy trúc. Khi đi qua từng gian phòng, ngẫu nhiên tôi bắt gặp mấy đồ vật thú vị, điều kì diệu là trong lòng vẫn biết rõ về chúng. Giống như những thứ đã ăn sâu vào tiềm thức hoặc trở thành bản năng, cho dù mất kí ức cũng chẳng bao giờ quên đi. Ví dụ như ngôn ngữ, nó trở thành một phần trí tuệ giúp người mất trí nhớ vẫn giao tiếp được bình thường, quả là phát minh tuyệt vời của loài người.
Sau khi loay hoay cả tiếng đồng hồ trong bếp, lão Trần bê ra đĩa đồ ăn duy nhất, cẩn thận đặt xuống bàn, tự hào nói với tôi. “Đây là món sâu xanh xào thủy trúc thơm ngon bổ dưỡng. Ta đã nêm nếm gia vị đầy đủ, hương vị tuyệt đối được đảm bảo.”
Tôi nhăn mặt nhìn mấy con sâu béo múp phơi bụng nằm chồng lên nhau, bên cạnh đặt lá thủy trúc trơn bóng mỡ. Mùi hương dễ dịu của lá thủy trúc không vớt vát nổi cảm giác kinh dị về lũ sâu toàn lông lá, thành thử tôi ôm bụng đói cực lực lắc đầu. Ánh mắt chờ mong hướng về phía lão Trần, hi vọng lão có thể dùng phép thuật biến ra một bàn ăn thịnh soạn. Thế nhưng lão chỉ nhún vai. “Đừng nhìn ta như thế. Đây là thứ duy nhất còn sót lại trong nhà.”
Rồi lão giải thích, phép thuật tuy kì diệu nhưng không phải công cụ toàn năng. Rất nhiều vật không thể dùng phép thuật tạo thành, ví dụ như: tiền, đồ ăn thức uống, pháp khí, đá quý, hay những vật có linh khí khác. Con người dùng suy nghĩ để điều khiển pháp lực, những phép thuật bậc cao sẽ cần đến thần chú phức tạp còn Biến hóa được coi là loại phép cơ bản nên chỉ cần tập trung suy nghĩ là biến ra được thứ mình từng trông thấy dù chỉ một lần. Tuy nhiên, nếu dùng phép thuật tạo ra đồ ăn, chúng sẽ có hình thức giống hệt thứ ta nghĩ đến nhưng không có mùi vị, dinh dưỡng và không mang đến cảm giác no bụng. Hoặc thanh kiếm tạo thành bởi phép thuật cũng không có linh khí và gần như không gây ra lực sát thương khi chiến đấu, so với con dao thái thịt chẳng khác là bao.
Những vật đặc biệt ấy không thể có được nhờ phép thuật thuần túy, chỉ có thể tự làm hoặc mua về, sau đó hạ chú Sở hữu rồi dùng thuật Triệu hồi khi cần, nó sẽ tự động xuất hiện giữa không gian tương tự phép Biến hóa. Nói tóm lại, lão Trần có thể biến ngôi nhà này thành tòa lâu đài trong nháy mắt nhưng không thể mang đến cho tôi một bát cơm. Quả nhiên hiện thực luôn rất phũ phàng.
“Phải rồi, gần đây có hồ nước nhỏ. Ra đấy chắc sẽ câu được vài con cá.”
Lão hóa ra chiếc cần câu đưa cho tôi rồi hào hứng ngồi xuống ghế, bắt đầu thưởng thức món ăn độc đáo của mình. Tôi men theo lối mòn tìm đến bờ hồ. Mặt nước trong veo nhuốm màu xanh cây lá, nổi bật chính giữa một đóa sen hồng. Nó kiêu hãnh vươn mình, khoe trọn vẻ đẹp thanh khiết đúng kiểu “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Tôi che đầu dưới bóng thủy trúc râm mát, lấy mồi gắn vào lưỡi câu rồi buông cần, đồng thời hi vọng cá trong hồ không phải loài biến dị hai đuôi nào đó. Thế nhưng nửa tiếng trôi qua, ngay cả bóng cá cũng chẳng thấy. Mặt nước vẫn phẳng lặng tựa bức tranh thủy mặc khiến tôi ngờ rằng sinh vật dưới hồ vốn đã tuyệt chủng từ lâu.
Đang lúc chán nản, lùm cây đối diện bỗng nhiên lay động mạnh. Tôi giật mình nhổm dậy, thận trọng tiến về phía đó. Mắt nhìn không rời mang theo sự cảnh giác, thế rồi trông thấy giữa tán lá rậm rạp có con vật nhỏ nằm cuộn tròn yên tĩnh. Bộ lông nó xơ xác như bị thiêu cháy. Trên mình lốm đốm vài vết máu đã khô. Lớp da mỏng bọc lấy cơ thể gầy gò tới đáng thương, xem chừng bị bỏ đói từ rất lâu. Khi tay tôi chạm vào, cả người nó run lên nhè nhẹ nhưng hai mắt vẫn khép chặt. Tôi quyết định bỏ lại chiếc cần câu bên hồ, cẩn thận ôm nó về nhà, trong đầu thầm nhủ: thịt chó tôi chưa ăn bao giờ nhưng miễn cưỡng cũng có thể thử.
Lão Trần thấy tôi bước vào cửa thì thốt lên. “A! Loài sói này ta chưa từng trông thấy. Con nhặt được ở đâu vậy?”
“Giữa bụi cây ven hồ.” Tôi đáp, lại nghĩ, hóa ra không phải chó mà là sói. “Lão xem, nó bị thương rồi.”
Lão Trần đặt sói con lên bàn cẩn thận kiểm tra, tiếp đến biến ra viên thuốc to bằng đầu ngón tay thả vào cốc nước bên cạnh. Thuốc tan thành làn khói mỏng nhập vào người sói.
Tôi vô thức hỏi. “Đây là thứ gì?”
Lão trả lời. “Thuốc bổ sung linh khí.”
Một lát sau, đôi tai sói hơi động đậy, mắt cũng chầm chậm mở ra. Tôi vừa nhìn liền ngỡ ngàng cảm thán. “Thật đẹp!” Đây là đôi mắt đặc biệt nhất tôi từng trông thấy. Tròng mắt màu tím trong veo như thạch anh ngây ngô hướng về phía tôi. Tôi bất giác mỉm cười với nó, tay nhè nhẹ vuốt ve cụm lông lởm chởm trên đầu. Hai mắt nó lim dim khép lại ra chiều thích thú. Rồi nó nhổm dậy nhích người về phía tôi, đầu cọ cọ vào mu bàn tay tôi lấy lòng.
Lão Trần vươn tay định chạm vào nó nhưng bị nó nghiêng người né tránh, miệng không nhịn được lẩm bẩm. “Đồ vong ân bội nghĩa. Rõ ràng ta vừa mới cứu nó.”
Sói con vẫn ở sát bên tôi không thèm để ý tới lão.
“Từ giờ ta gọi mi là Sói Tuyết nhé?” Tôi bảo. “Im lặng tức là đồng ý.”
Lão Trần lại lẩm bẩm. “Biết nó không thể phản đối còn bày đặt ra vẻ dân chủ.”
Tôi đắc ý cười thầm trong lòng.
Nhà không có đồ ăn dự trữ nên lão Trần đành mang chúng tôi ra ngoài. Rừng thủy trúc quanh năm suốt tháng được bao phủ bởi kết giới, gần như biệt lập với nhịp sống ngoài kia. Từ lúc sinh ra tôi đã luôn ở đây, thỉnh thoảng mới theo cha mẹ rời khỏi. Khi tôi hỏi tại sao, lão Trần nhíu mày suy nghĩ hồi lâu mới thận trọng đáp lời. “Vì đây là thế giới phép thuật, mà con thì không có linh lực.”
Linh lực là nguồn năng lượng cốt yếu để thi triển phép thuật. Nó tượng trưng cho sức mạnh, bởi linh lực càng cao thì việc thi triển phép thuật càng dễ dàng. Đa phần mọi người mới sinh ra đều đã có linh lực, ngoại trừ hai nhóm người. Thứ nhất là người Vô linh, bản chất không có linh lực, tương ứng với việc không có chút năng lực phép thuật nào. Họ là những kẻ yếu ớt bị xã hội khinh thường, ruồng bỏ, giống như lảng tránh căn bệnh hiểm nghèo dễ lây nhiễm. Họ không nó khả năng tự vệ, tựa con thú nhỏ giữa rừng hoang sớm muộn cũng bị bắt nạt hoặc gϊếŧ chết. Trường hợp này rất hiếm gặp.
Nhóm người thứ hai tuy đông hơn nhưng cũng thuộc dạng thiểu số - người có biệt năng. Linh lực của nhóm người này thường xuất hiện muộn hơn bình thường. Nhưng bù lại, họ sở hữu một loại phép đặc biệt và năng lực thi triển phép thuật ấy cực kì mạnh, thậm chí không mấy hao tổn linh lực. Tuy nhiên, họ sẽ gặp trở ngại trong một vài loại phép nhất định khác. Ví như lão Trần có biệt năng Tiên tri và không thể thực hiện phép Biến hình, Thôi miên hay Thụy du. Tôi cảm thấy lão thật xui xẻo. Nếu Biến hình không phải loại phép hạn chế của lão thì lão đã có thể hóa thành một anh chàng đẹp trai rồi, thay vì vóc dáng già nua hiện giờ.
Thực tế tôi chẳng cần thương cảm cho ai khác, bởi chính tôi mới là kẻ đáng thương nhất. Từ lúc sơ sinh cho tới năm hai mươi tuổi, tôi không có chút linh lực nào. Thế rồi biến cố xảy ra, linh hồn tôi được mang tới thế giới khác tồn tại song song, thể xác được bảo dưỡng trong Quan Tài Băng lạnh buốt ở tầng hầm ẩn sâu dưới lòng đất. Thấm thoắt đã bảy mươi năm trôi qua, tới nay hồn về cố chủ, linh lực vẫn không có dấu hiệu xuất hiện. Tôi sợ mình là người Vô linh. Lão Trần lại cho rằng tôi là người có biệt năng, cho dù năng lực bộc lộ muộn cỡ này là chuyện lão chưa gặp bao giờ. Lời an ủi của lão thành công khiến tôi lo lắng gấp bội phần.