Ở một vương quốc nơi xảy ra những mâu thuẫn, hận thù không cách nào dung hòa.
Ngai vàng chỉ dành cho người xứng đáng, ma thuật chờ đến ngày Qủy Vương sống lại.
Ánh sáng của mặt trời không phải cũng lúc nào chói xóa nhưng tình yêu thì luôn luôn rực rỡ.
“Đợi chờ thật ra là một loại cảm giác đầy mâu thuẫn. Nửa háo hức, nửa buồn phiền. Nửa vui mừng, nửa rầu rĩ. Trong sự tình nguyện lại thấy thật miễn cưỡng. Mỗi lần định từ bỏ thì vô thức do dự, sợ rằng thời khắc mình rời đi là lúc người kia vừa bước đến, để rồi tiếp tục nấn ná trong sự lo ngại về viễn cảnh “bỏ lỡ” có thể xảy ra. Và cái sự chờ kéo dài mãi cho tới khi hi vọng bị thời gian chà đạp hóa thành tuyệt vọng. Thật ra tôi không ngại chờ, tôi chỉ sợ chờ được người không xứng đáng.”
"Đi kèm với địa vị là kỳ vọng, đi kèm với kỳ vọng là trách nhiệm. Khoảng cách đi từ người vĩ đại đến kẻ thất bại thật ra không xa như người ta vẫn tưởng."