Màn gấm đỏ thẫm, nến đỏ thẫm, khăn hỉ đỏ thẫm, quả thực hệt như một tai nạn đỏ thẫm tràn lan. Chúng tiên tử vừa bận rộn vừa mân môi cười đánh giá cô dâu mới, mặt mày rạng rỡ, vòng qua trước mắt như đèn kéo quân.
Thần trì lớn nhỏ không ngại muôn sông nghìn núi, từ bốn phương tám hướng chạy tới. Đến cùng họ, còn có kỳ trân dị bảo nhiều không đếm hết, quang hoa bắn ra bốn phía, ánh mắt khách mời, không ai là không diệu hoa.
Hỉ sự hôm nay, lại chẳng hề tầm thường.
Thần Đế lập phi, chính vào hôm nay.
Tân nương dùng ngón tay thanh mảnh vén một góc khăn voan, có lẽ hôm qua còn có thanh âm nghi ngờ nàng lai lịch bất minh, nhưng hiện tại, mọi người đều chỉ có thể kinh ngạc không thôi với sự mỹ lệ của nàng. Nàng thoáng ngượng ngùng mà cười uyển chuyển với vương giả anh tuấn sắp trở thành phu quân mình, biểu đạt vừa đúng của nàng, không có khả năng không mang theo tâm tình vui sướиɠ đắc ý. Qua một lúc nữa, nàng sẽ là Thiên phi, là nữ tử cao quý hạnh phúc nhất trên đời, chẳng lẽ còn có thể có vấn đề gì sao?
Không tương xứng với bầu không khí náo nhiệt chính là tâm tình thờ ơ, ánh mắt lãnh đạm của y đối lập với dung nhan hân hoan lộ rõ của nàng, suy nghĩ trong lòng lại là châm chọc rất nhỏ, một vở kịch, ai yêu sẽ thua. Hơn nữa, trò chơi này, trăm phương ngàn kế cũng được, cơ quan tính hết cũng thế, cuối cùng, chẳng qua là một canh bạc không hề công bằng.
Nàng đã thua, thua bởi y. Y cũng thua, lại thua bởi một thiếu niên tuyệt sắc, y phục thêu hoa cúc, đứng giữa biển hoa cúc một khúc tiêu thanh khiến người mê thất mà rất rất lâu về sau sẽ gặp.
Khoảnh khắc ấy mới minh bạch, rượu yêu, chỉ có một chén, uống xong rồi, thì chỉ còn lại tương tư cay đắng.
Y như thế, nàng đâu phải không như thế…
“Đương nhiên là khi đó biết bệ hạ đã cầu nguyện, nên mới nhờ Tinh Chiêm Triêu Nhan tính giúp… Cô ấy vốn không muốn cho ta biết, nhưng không từ chối được khi ta cứ cầu mãi.” Nàng cúi đầu cười khẽ, dung nhan diễm lệ cũng phủ lên vẻ thảm đạm, “Khi đó thật khờ, sau khi nghe được lại cao hứng như gì, kỳ thật động não một chút là nghĩ ra thôi, ta vốn vẫn bồi bên cạnh bệ hạ, nếu trong lòng bệ hạ có ta, cần gì phải cầu nguyện?”…
Nên nói xin lỗi sao? Ngay từ đầu, y đã chỉ muốn lợi dụng nàng… Thậm chí là Khuynh Thành. Nhưng thất bại triệt để, bởi vì y tính sai, tính sai nàng yêu y, mà y, lại yêu Khuynh Thành.
“Bệ hạ, người xem.” Hồng y mỹ nhân khéo cười tươi đẹp, chỉ ngón tay.
Y nhìn theo, không khỏi ớn lạnh toàn thân, suýt nữa đã không đứng vững…
Thiên không, mây đen cuồn cuộn, ánh chớp thê lương, đại địa, khóc lóc rêи ɾỉ, hồng lệ chảy xuôi, nhân gian nơi nơi đều chiếu tấn bi kịch không nỡ nhìn. Sơn xuyên nhật nguyệt bị xâm phệ, dần từng chút sụp đổ, nhược thủy kim liên mỹ lệ, nở đến đâu, liền đem nguyền rủa tử vong đến đó.
“Bệ hạ, đừng vội, lại nhìn nơi đó nữa.”
Bạch y thiếu niên nằm giữa vũng máu, cúc hoa thanh nhã mông lung trên ống tay áo, đều đã ngưng thành bi thương. Khuôn mặt y lạnh băng tái nhợt, đôi mắt màu lưu ly xuyên qua huyết sắc hờ hững, nhìn trời, trong suốt trống rỗng.
“Đẹp mắt không? Ha ha ha!” Hiện tại nói chuyện chính là nữ tử có được ngũ quan nhu mỹ làm người ta vui vẻ thoải mái, sa mỏng xanh biếc khoác trên vai nàng, lại vừa vặn phụ trợ nụ cười sằng sặc kia cho dù tàn nhẫn cũng vẫn phong hoa bất tục. Tay nàng ái muội ôm vòng eo như liễu mảnh của hồng y mỹ nhân phía trước, cười thật bừa bãi phóng túng, “Khuynh Thành mỹ lệ!”
“Nguyệt Cơ?!…” Hiện giờ, ả là người chiến thắng lớn nhất sao?!
“Ha ha ha ha…”
…
“A…” Mở mắt ra, ánh sáng nhu hòa làm Thiên Đế Thần Hi hơi an tâm.
“Bệ hạ tỉnh rồi?” Có thanh âm trong trẻo ôn hòa vang lên bên cạnh, nam tử vận quần áo màu xanh nhướng đôi mày thanh dài, “Xin cứ nghỉ ngơi thêm lúc nữa đi!”
“… Thanh Long?” Thần Hi miễn cưỡng nhổm thân thể hư thoát, không khỏi nhíu mày, sao mà không thể sử được một chút khí lực nào hết? Nhìn quanh bốn phía, bài trí quen thuộc ánh vào mi mắt, “Sao ta lại quay về tẩm cung rồi?…”
“Hôm qua cấm chế trong Yên Hà đào lâm bị phá hoại, thần lo là có việc nên đã tiến vào.” Thanh Long La Huyên mỉm cười nói, “Bệ hạ quên rồi? Bệ hạ đấu pháp với chuông vàng hợp hoan tiêu hao rất nhiều, thần bèn đưa bệ hạ về Yên Hà tẩm cung nghỉ ngơi.”
… Bệ hạ ngàn năm qua, có từng thương tiếc Minh Hà không?Đau đầu, đau đầu quá!
Như vậy, bệ hạ có từng yêu ta chứ?Đầu đau như sắp nứt ra rồi!
Cách xa nó một chút lại như thế nào?… Tiếp tục thay ngươi làm công cụ cứu vớt thương sinh sao?!…Đúng vậy, nhớ ra rồi, đã nhớ lại cả rồi, Thần Hi vô lực dựa lên gối, hôm qua, oán liên trở về, thế lực của Nguyệt Cơ cuối cùng đã triệt để hoàn chỉnh. Một nước cờ năm ấy phí không ít tâm tư an bài, lại cứ thế hủy mất! Chuông vàng hợp hoan bị thương chạy trốn, y mặc dù không bị tổn thương gì, nhưng giận cấp công tâm, nhất thời cũng không thể duy trì, sau đó hình như Thanh Long quả thật đã đến. Chỉ là y cứ thế mê man một đêm rồi sao? Thật tình rất khó tưởng tượng, huống chi y hiện tại thân là Thần tôn, yếu ớt đến mức thật sự không hợp tình lý.
Thanh Long cẩn thận bưng tới một chén trà loãng, chờ sau khi Thiên Đế không nghi ngờ mình, uống một ngụm rồi, nét vui mừng nhanh chóng lướt qua đáy mắt.
“Ngươi không phải Thanh Long, ngươi là ai?” Thần Hi chợt nói rất bình tĩnh, “Ngươi ở đây lại đã làm những gì?”
“… Không hổ là Thiên Đế, nhưng tiếc rằng ngươi đã uống trà của Nguyệt Cơ đại nhân.” Nhanh chóng thu hồi vẻ kinh hoảng, La Huyên nhìn cái chén trong tay Thần Hi lấy lại bình tĩnh, “Cho dù là Thiên Đế, pháp lực của ngươi hẳn cũng không thể ngang hàng với Nguyệt Cơ đại nhân như Diễm Hoàng? Nơi này đã bày kết giới chuyên môn hạn chế minh lực theo như Nguyệt Cơ đại nhân phân phó. Cho nên, đừng thấy ngươi là Thiên Đế bệ hạ của Thần giới gì đó, ngươi hiện tại đang ở trong tay ta, vẫn nên thức thời một chút đi!”
“Thật không ngờ.” Thần Hi khẽ cười khẩy, bỏ chén xuống, La Huyên chú ý đến trà trong chén không thiếu chút nào, hóa ra vừa rồi y chỉ làm ra vẻ, căn bản chưa hề uống. “Không ngờ Thái tử Hiên Viên Kỳ của Hải Doanh quốc chẳng những không chết, mà còn bán mạng cho Nguyệt Cơ.”
“Ngươi… Ngươi biết…” Thanh Long La Huyên cực kỳ hoảng sợ, lui về sau hai bước, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, buột miệng nói ra nửa câu, lại sửa lời, “Ngươi đã biết, vậy thì không cần giấu ngươi nữa, không sai, ta là Hiên Viên Kỳ, hiệu lực cho Nguyệt Cơ đại nhân. Những người như ta còn nhiều lắm, chúng ta sở dĩ cam nguyện nghe theo Nguyệt Cơ đại nhân phân phó, là bởi vì Nguyệt Cơ đại nhân có thể cho chúng ta thứ chúng ta muốn, mà người khác không thể cho!”
Nghe vậy Thần Hi bỗng không còn phẫn nộ như vừa rồi, y thở dài nói: “Ngươi có biết, Nguyệt Cơ thù hận tất cả sinh linh, hết thảy mà ả muốn hủy diệt, cuối cùng cũng sẽ bao quát các ngươi.”
“Ngươi nói bậy.” Hiên Viên Kỳ mỉm cười, “Nguyệt Cơ đại nhân chỉ cần thu thập đủ số sinh hồn, huy phục pháp lực ngày xưa là sẽ cùng người yêu ẩn cư sơn lâm.”
“Ả nói như vậy?!… Ngươi tin sao?” Nếu không phải là tình cảnh không hợp, Thần Hi nhất định sẽ làm ra biểu tình dở khóc dở cười. Cứ đùa, cùng người yêu ẩn cư sơn lâm! Tình yêu đạm bạc vô tranh thế này, có thể thuộc về bất kỳ ai, nhưng không có khả năng thuộc về Nguyệt Cơ! Thị trời sinh chính là loại người muốn trời nghiêng đất ngả kia! Không đúng! Thị không phải người, là hóa thân của khí hung lệ tự nhiên!
“Ngươi tin hay không đều không hề gì, ta cũng chẳng hề cảm thấy hứng thú với việc chết sống của kẻ khác. Đúng rồi, đại nhân muốn ta hỏi ngươi một câu, ‘Nếu ngươi đã định trước là không thể có được một người với ngươi mà nói là rất trọng yếu, tỷ như… Khuynh Thành, vậy thì, ngươi chưa từng nghĩ chuyện dùng cả thế giới để chôn cùng, tránh cho y rơi vào tay người khác sao?"”
Thân thể chấn động, do dự một chút, Thần Hi lắc đầu thong thả mà kiên định, sau đó y nhìn thẳng Hiên Viên Kỳ đầy sắc bén, “Thanh Long hiện tại thế nào?”
“Đừng nhắc tới tiện nhân đó trước mặt ta!!” Hiên Viên Kỳ vừa nghe, lập tức tái mặt quát lên, y dường như còn kích động muốn nói gì nữa, nhưng không biết có phải là ý thức được mình như bây giờ không thoát được hiềm nghi giấu đầu hở đuôi, bèn dừng lại trừng mắt nhìn Thần Hi một cái, trong phẫn nộ lộ ra ba phần chột dạ.
“Ngươi hận y?” Thần Hi khe khẽ thở dài, ánh mắt y nhìn Hiên Viên Kỳ, mặc dù không lộ ra vẻ thích ghét gì, lại khiến Hiên Viên Kỳ không nhịn được phải sợ hãi trong lòng, “Cũng khó trách… Kỳ thật ngươi vẫn còn yêu y nhỉ?”
“Bớt nói chuyện cười với ta đi.” Hiên Viên Kỳ nhìn như chẳng thèm, “Ta yêu hắn? Ta yêu kẻ đã phản bội ta hết lần này đến lần khác như hắn?!”
“Tội nghiệp, ngươi thật sự cho là y từng phản bội ngươi?” Thần Hi cười khẩy, “Nếu có cơ hội không ngại tra sách sử một chút, xem kẻ hại ngươi rốt cuộc là ai! Ta chỉ nhắc nhở một chút, trước nay tình vân che tuệ nhãn. Nếu ngươi nhất thời vì không rõ mà hại y, tương lai sẽ có lúc hối hận!”
Hiên Viên Kỳ nghe đến đó, cố nhiên biết tâm Thiên Đế gắn liền với an nguy của Thanh Long, lời nói không thể tin hết, nhưng vẫn không nhịn được mắt sáng lên, lóe qua vẻ phức tạp, yên lặng cắn môi.
Thần Hi nhìn dáng vẻ của y, biết Thanh Long không việc gì, cũng hơi an tâm.
Bỗng nhiên không trung vang lên một tiếng kêu ngắn ngủi thu hút sự chú ý của họ, Hiên Viên Kỳ hơi nghiêng đầu, dáng vẻ như lắng nghe, chốc lát sau y lạnh lùng nói với Thần Hi, “Nguyệt Cơ đại nhân đang gọi ta, trước phải thất bồi một chút, Thiên Đế bệ hạ.” Nói rồi lại kiểm tra chung quanh một phen, xác nhận không có vấn đề, “Tuy rằng ngươi không uống trà, nhưng nếu dùng thân thể mỏi mệt chưa hồi phục, muốn mạnh mẽ phá tan cấm chế Nguyệt Cơ đại nhân đặc biệt thiết kế cho ngươi, chỉ có thể chịu khổ toi công mà thôi! Thiên Đế bệ hạ là người thông minh, hãy tự giải quyết cho tốt.” Uy hϊếp xong, Hiên Viên Kỳ cười to, nghênh ngang mà đi.
Sau khi Hiên Viên Kỳ rời khỏi, Thần Hi lập tức thử vận điều pháp lực, bỗng nhiên cả người đau nhức khiến y suy sụp ngã xuống. Trong lòng Thần Hi không khỏi dâng lên nỗi bi ai, hiện nay Tây thiên Bạch Hổ đã chết, hóa thân phong ấn, biển Tử Vong lại quay về an bình, Bắc thiên Huyền Vũ đang ở phàm giới, tung tích không rõ, Đông thiên Thanh Long quá nửa đã rơi vào tay Nguyệt Cơ, dữ nhiều lành ít, làm người ta lo lắng. Từng khuôn mặt lướt qua trước mắt Thần Hi, Minh Hà, Triêu Nhan, thậm chí còn có Tinh Chiêm Linh Lung rất lâu trước kia.
Nỗi chua xót dâng lên trong đáy lòng Thần Hi, Thần giới, Thần giới hiện tại chỉ còn lại mấy tiểu thần tán tiên, không biết là quang cảnh thê lương thế nào, Ma giới của Vĩnh Dạ, đại khái cũng chẳng thể lạc quan đâu?
Đột nhiên trong đầu chợt lóe linh quang, hải thiên chi lệ! Hải thiên chi lệ!!
Liên hệ nội dung Bích khung ngự không của hai đời Tinh Chiêm lại, cái gọi là hóa lệ chi huyết, chẳng lẽ chính là gợi ý Diễm Hoàng lưu lại, lời giải cho mấu chốt của hải thiên chi lệ?!
Không được! Y nhất định phải phá tan cấm chế này! Tuyệt đối không thể để hải thiên chi lệ thất lạc!! Nếu cả hải thiên chi lệ cũng rơi vào tay Nguyệt Cơ, vậy thì hết thảy sẽ hoàn toàn không còn hy vọng! Nghĩ thông mấu chốt này, Thần Hi cắn chặt răng, dồn hết toàn thần, từ từ ngưng tụ pháp lực.
…
“Không biết đại nhân gọi ta đến có điều gì phân phó?” Nam tử đang nói tuy rằng mặt mày âm cơ, nhưng dáng vẻ dường như rất cung kính nữ tử áo trắng thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược trước mặt.
Nguyệt Cơ chỉ cười không đáp, dùng mắt ra hiệu.
Trên đài cao nền móng dựng từ thanh thạch, cửu tháp sắp xếp dựa theo chữ thập, từng đỉnh tháp đứng sừng sững một tòa tinh đồ tố tượng xoay tròn, thiên lôi chuẩn xác tích trên tố tượng, tinh đồ theo đó sáng ngời, sinh hồn tứ phương bị hút đến cuồn cuộn không ngừng.
Cảnh tượng này Hiên Viên Kỳ không hề xa lạ, nhưng hiện tại thiên lôi chỉ tích trên bảy tòa tinh đồ tố tượng, hai tòa tháp phương Tây đã thành màu xám, không phát sáng nữa, hiển lộ tử khí trầm trầm.
“Cửu Tinh đài sao rồi?!” Hiên Viên Kỳ kinh hãi hỏi.
“Phong ấn phương Tây đã bị tu phục, cho nên sinh hồn phương Tây đều đi vãng sinh, sẽ không bị Cửu Tinh đài hấp thu nữa. Hơn nữa không chỉ phương Tây, ta đã tính thử, phong ấn các phương sẽ rất nhanh chóng phục nguyên, đến lúc đó Cửu Tinh đài chỉ còn là một phế vật.” Nguyệt Cơ thu lại nụ cười lạnh băng, ánh mắt nàng hiện ra chút phiền muộn, “Những điều này đều là Đông Quân từ vạn năm trước đã thiết kế tốt.”
“Đông Quân? Đó là ai?” Hiên Viên Kỳ cảm thấy khó tin, an bài vạn năm trước khiến Nguyệt Cơ hôm nay cũng vô lực, đây phải là người thông thiên triệt địa thế nào?!
“… Chính là người các ngươi nói… Diễm Hoàng.”
Hiên Viên Kỳ không nói thêm gì nữa, mỗi người đều có nghịch lân, nghịch lân của Nguyệt Cơ, y không muốn cũng không dám đυ.ng chạm.
“Ngươi không muốn nếm nguyện vọng lâu nay sao? Ta cho ngươi quốc lực Hải Doanh, chinh chiến đại lục.” Giọng nói thấp thuần của Nguyệt Cơ từng bước dẫn dắt, “Hắn cũng cho ngươi, cần thì cứ lấy.”
“Thật sự?!” Hiên Viên Kỳ thoạt tiên ngẩn ra, sau đó vui mừng khôn xiết.
“Đương nhiên, chờ sự thành, ta tự nhiên sẽ giải pháp chú trên người hắn, mà còn có biện pháp làm cho hắn yêu ngươi. Đến lúc đó, ngươi được cả giang sơn lẫn mỹ nhân, mới biết cảm ơn ta.”
“Đa tạ đại nhân thành toàn.” Hiên Viên Kỳ vội vàng khom người thi lễ, cho nên y không nhìn thấy vẻ âm lãnh trào phúng lướt qua đáy mắt Nguyệt Cơ, “Nhưng hiện tại đại nhân có tính toán gì?”
“Ta? Hừ… Ta tự nhiên có chuyện không thể không tự làm.” Ánh mắt nàng bất giác chuyển hướng về phương xa, rõ ràng chính là phương hướng Thần giới Vân Tiêu quan!
Chiến hỏa ơi, đốt đi! Khiến cả đại địa, thút thít đi!
Hải Doanh quốc Thái tử
– Hiên Viên Kỳ
– NgữCó một nơi thích hợp để ngắm trăng nhất, nơi đó, chính là Quan Nguyệt đài. Trên vách núi xanh thẳm dựng đứng phía Đông Nam Ly cung, giấc mộng tiên đế tu kiến, hoàn toàn do đá cẩm thạch trắng thuần cấu thành, không chứa một chút tạp chất nào.
Nghe nói đây là nơi mà năm đó tiên đế thích nán lại nhất, bởi vì người duy nhất trọn đời ông yêu từng nói, ngắm trăng trên đỉnh núi ngát xanh này, thật là chuyện đẹp nhất nhân gian. Người kia về sau chết trong binh biến, khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh y chính là trên Quan Nguyệt đài, dưới ánh trăng sáng tỏ, trong lòng tiên đế bi ai khóc ròng, nhắm mắt.
Quan Nguyệt đài không chỉ ban đêm, ban ngày cũng rất đẹp. Diều hâu bay lượn trong mây như đang ở ngay trên đỉnh đầu người, khiến ngươi cảm thấy thiên không dường như rất gần. Đương nhiên, mỹ lệ nhất, khẳng định vẫn là đêm trăng.
Ánh trăng lành lạnh chiếu lên đá cẩm thạch trắng tinh, chỉ nhìn một bài thơ khắc trên đá như ẩn như hiện này, liền không khó tưởng tượng ra cảnh sắc kia mê người nhường nào.
Xuân sơn đa thắng sự,
thưởng ngoạn dạ vong quy.
Cúc thủy nguyệt tại thủ, lộng hoa hương mãn y. Hưng lai vô viễn cận, dục khứ tích phương phi.
Nam vọng chung minh xứ, lâu đài thâm thúy vi.Chỉ tiếc nó cũng bất hạnh là nơi phụ thân ta, đương kim đế vương Hải Doanh quốc ghét hận nhất. Sau khi tiên đế xuất gia, phụ thân ta đăng cơ, Quan Nguyệt đài suýt nữa đã gặp phải số kiếp bị đại hỏa đốt rụi. Bởi tiên đế năm đó vì người ông yêu mến kia, mà lạnh nhạt hoàng hậu của mình, cũng chính là tổ mẫu của ta, đương kim thái hậu nhiều năm, phụ vương ta, tự nhiên vì thế mà canh cánh trong lòng.
Về sau vẫn là thái hậu một lời cởi bỏ phẫn nộ của phụ vương, bà nói: “Quên đi, người cũng đi rồi… Hơn nữa ta cũng thích nơi u nhã đó, giữ nó lại đi!” Việc hỏa thiêu Quan Nguyệt đài mới thôi.
Có khi ta lại nghĩ, thái hậu nhất định là cực yêu tiên đế, cho nên mới có thể tiếp nhận mọi thứ của ông, kể cả những gì ông yêu. Thế nhưng, đó cũng là cảm giác mà ta cả đời chưa từng được cảm nhận.
May mà thái hậu đã cứu Quan Nguyệt đài, ta cũng thích nơi đó, không chỉ vì thưởng thức đêm trăng mỹ lệ, càng bởi vì, đó là nơi ta gặp La Huyên lần đầu tiên. La Huyên, con trai độc nhất của Đại tướng quân, sau này cũng thành danh tướng một thời.
Trong phủ của ta mỹ nhân nhiều không đếm nổi, trong đó không thiếu tuyệt sắc thù lệ, nhưng chưa ai từng cho ta phân tâm động kia như khi nhìn thấy La Huyên lần đầu tiên. Lúc ấy, y tắm mình trong ánh trăng, tựa như một vị thần bị lạc xuống thế gian, ta lặng lẽ nhìn y, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ vì sợ một khi bị quấy nhiễu thì y sẽ trở về thiên cung mất.
Khi đó sao có thể ngờ được giữa chúng ta, ngày sau sẽ phát sinh bao nhiêu yêu hận gút mắt?
Ta tuy được lập làm Thái tử, nhưng ta vừa không phải đích vương tử, cũng chẳng phải trưởng vương tử. Trên thực tế, hoàng hậu nhiều năm chưa sinh, ta sở dĩ được phụ vương yêu thích gấp bội, chủ yếu là bởi ta có một mẫu thân sủng quan lục cung, Lan phi. Chỉ bởi vì một câu của mẫu phi, phụ vương cao hứng, bảo tọa Thái tử bỏ bên mười lăm năm.
Cũng thế, bởi vì mẫu phi chuyên sủng, số lượng huynh đệ của ta hẳn là ít nhất trong lịch sử Hải Doanh quốc, ta chỉ có hai vương huynh. Nhị vương huynh là một nhã sĩ, chỉ thích làm thơ vẽ tranh, về sau lại rời cung du sơn ngoạn thủy, sống những ngày thần tiên tiêu dao. Nhưng đại vương huynh Hiên Viên Thai lại chiêu hiền đãi sĩ, vốn có hiền danh. Đem so sánh, Thái tử ta đây lại thường bị đánh giá là sa vào chơi đùa, chẳng làm được việc gì đàng hoàng. Ánh mắt đại vương huynh nhìn ta rất thâm thúy, trong thâm thúy lại lướt qua chút chế giễu, bất quá ta chẳng thèm để tâm, bởi vì ta tin La Huyên sẽ ở bên cạnh ta, toàn bộ tâm tư của ta chỉ dùng vào việc làm sao cho y cao hứng, những chuyện khác đều chẳng buồn lo lắng.
Có một lần ta cố ý hỏi y rằng nếu có một nam nhân thích ngươi thì ngươi sẽ thế nào? Y giống như hết sức kinh hãi mà nhìn ta nói: “Không phải là ngài đó chứ?”
Cho nên ta vẫn rất cẩn thận, ta chưa từng mở miệng cho y biết ta yêu y, ta sợ dọa đến y thì về sau sẽ càng gay, ta nghĩ từ từ rồi đến.
Cho đến khi La Huyên trở thành danh tướng phá quân bách chiến bách thắng, mối quan hệ của chúng ta vẫn rất tốt. Cho dù y chưa từng lộ ra cảm xúc đặc biệt gì với ta, nhưng ta thích y cười nhẹ nhàng, ta tin, một ngày nào đó La Huyên sẽ hiểu được tâm ý của ta.
Phá tan giấc mộng của ta, là cuộc viếng thăm của tam hoàng tử đế quốc Long hùng mạnh lân cận phương Tây.
Tam hoàng tử đó, anh tuấn đến mức khiến người ta không thể dời mắt, ngũ quan bừng bừng sinh khí, mắt phượng như cười mà không, khiến rất nhiều phi tử đều bất chấp lễ nghi nhìn hắn chòng chọc. Hơn nữa chỉ mị lực của hắn mà nói, dung mạo vẫn là thứ nhì, khiến người ta chú ý nhất chính là phong độ tiêu sái quý khí tự nhiên. Hơn nữa, hắn dường như cũng bị La Huyên kinh động mà cho là thiên nhân, đến nỗi trên bữa tiệc đón gió cố ý làm một bài thơ vì danh tướng phá quân danh khắp thiên hạ.
Phải biết rằng đây chính là dung hạnh rất lớn, La Huyên tự nhiên vô cùng cao hứng. Ta nhớ y lúc ấy đã đứng dậy cười nói với tam hoàng tử: “Đa tạ điện hạ nâng đỡ.” Trong khoảnh khắc ánh mắt họ giao thoa giữa không trung, ta bỗng nhiên dâng lên cảm giác không tốt.
Quả nhiên, vào cái đêm hai ngày sau, tâm tình buồn bực không thể ngủ, ta bèn dậy dạo bước về phía Quan Nguyệt đài, kết quả nhìn thấy trên đá cẩm thạch màu trắng, có hai người đang ôm hôn nhau. Nương theo ánh trăng ta thấy rõ ràng hai người kia lại là tam hoàng tử và La Huyên!
Được lắm! Chúng ta bên nhau bốn năm, lại không địch nổi người kia bồi ngươi hai ngày?!
Ta tức giận tiến lên túm áo tam hoàng tử, hắn lúc đầu cả kinh, đang định nổi giận bỗng nhiên thấy rõ là ta, trên mặt liền hiện ra chút xấu hổ. Đi sứ ngoại quốc lại cùng Đại tướng quân của người ta hoa tiền nguyệt hạ, truyền ra ngoài nói cho cùng chẳng vẻ vang gì. Bởi vậy hắn gắng sức giãy ra, sau khi thoát thân liền vội vàng chạy mất.
La Huyên vội kéo tay ta lại khi ta muốn đuổi theo, ta hiện tại cảm thấy ghê tởm tột cùng với việc bị y đυ.ng chạm, chẳng thèm suy nghĩ rút phắt tay về, trở tay đánh y một cái.
Nghe phía sau có một tiếng nức nở rất nhỏ, ta đột nhiên thanh tỉnh mình đã phạm sai lầm gì, ta quay mặt, ngơ ngác nhìn La Huyên ôm mặt, ủy khuất nhìn ta, ánh mắt bị thương.
Đánh y! Ta vậy mà đã đánh y!! Ta kêu lên một tiếng, quay người bỏ chạy!
“Kỳ! Ngài hãy nghe ta nói! Không phải như ngài nghĩ đâu, Kỳ ngài đừng chạy mà…” Thanh âm rất đỗi lo lắng của La Huyên phía sau truyền đến, nhưng lòng ta đã rối như tơ vò, chẳng muốn nghe điều gì!
Bị y ghét rồi!! Bị y ghét rồi!!
Đầu óc đã bị ý niệm này chiếm cứ.
Bị y… ghét rồi…
Hôm sau La Huyên tự thân đến đứng trước cung Thái tử cả một ngày, muốn cầu kiến ta, mà ta thủy chung trốn trong phòng không ra, cho tới khi y vì thể lực không cầm cự nổi mà ngã xuống, được người hầu trong nhà khiêng về. Sau đó nghe nói y ngã bệnh, suốt mười ngày không vào triều. Ta muốn đi thăm y một chút, nhưng mà mỗi lần đều đi đến sau cửa phủ đệ tướng quân, lưỡng lự một hồi lại tự mình trở về.
Khi gặp lại, ta gần như không nhận ra y, y tiều tụy khiến ta đau lòng, mỗi lần gặp ta y dường như đều có lời muốn nói, nhưng ta lại cúi đầu vội vàng tránh đi.
Tam hoàng tử của đế quốc Long kết thúc cuộc viếng thăm về nước trước thời hạn, chỉ có ba người chúng ta trong lòng biết rõ hắn vì sao phải đi gấp như thế. Trong lòng ta đã không thể nhẫn tâm trách La Huyên nữa, nhưng ta vẫn hận tên tam hoàng tử kia, cho nên tự nhiên cáo ốm không đi tiễn. Trong phủ có thực khách đi xem náo nhiệt, trở về nói cho ta biết, Đại tướng quân cũng cáo ốm không đi tiễn biệt, tam hoàng tử lúc đi đã nhờ thân tín của Đại tướng quân chuyển lời, “Bảo trọng nhiều hơn, đừng ủy khuất bản thân.”
Thế nào là “Bảo trọng nhiều hơn, đừng ủy khuất bản thân”?! Ta vừa nghe lại nổi giận.
Không bao lâu sau, bởi vì phụ vương bệnh nặng, ta liền lấy thân phận Thái tử gánh vác trách nhiệm giám quốc. Đúng lúc này đã xảy ra một sự kiện.
Mấy đội thuyền hàng của Hải Doanh quốc tiến về Huyễn Vân thành, đô thành thương nghiệp lớn nhất trên đại lục, giữa đường bị thủy quân của đế quốc Long lấy danh nghĩa kiểm tra cưỡng ép lên thuyền, kết quả là bị cướp sạch chưa nói, còn gây ra mạng người.
Sau đó đế quốc Long giải thích là tiểu cổ tác loạn thủy quân, đã xử lý nghiêm túc. Tam hoàng tử của đế quốc Long càng chủ trương giải quyết hòa bình, phái người đưa tới ít lễ vật có giá trị và tiền tài, xin triều đình Hải Doanh quốc mang đi trợ cấp cho người nhà của những người gặp nạn.
Lúc ấy chuyện này bởi vì tình tiết ác liệt, cho nên gây ra chấn động rất lớn, trong Hải Doanh quốc cũng tranh cãi chuyện chiến hòa không ngớt. Nhưng đế quốc Long đã thấp tư thái xử lý trước như vậy, thanh âm muốn chiến tranh giải quyết vấn đề dần dần nhỏ đi, chỉ là Thái tử ta đây giận tên tam hoàng tử kia, cố tình tiếp tục cứng rắn.
Xem ra ta quả không thích hợp làm Thái tử, càng không thích hợp trở thành vương, bởi vì trước mặt quốc gia đại sự, điều ta để ý đầu tiên, vẫn là ân oán của mỗi người.
Cuối cùng La Huyên bước ra khỏi hàng, trên điện Kim Loan y một mình kiên nhẫn trần thuật lợi hại, một đám cựu thần gật đầu lia lịa. Phải, ta cũng biết y nói có lý, không đủ lý do mà khai chiến với cường quốc là không được dân tâm, lại còn lão thân vương triều tiên đế gì đó lom lom mắt hổ, khai chiến sợ lưng bụng thụ địch, những điều này ta đều biết, nhưng ta nhất định càng nghe càng giận!
Kia một kẻ nói muốn giải quyết hòa bình, đưa vàng bạc tới xin triều đình Hải Doanh quốc mang cứu trợ, đây một người lại nói tùy tiện khai chiến sợ mất dân tâm, quả nhiên không hổ là tình nhân, quả nhiên kẻ xướng người họa!
Cuối cùng ta phẫn nộ ném ngự bút xuống đất, lệnh cho lực sĩ lôi Đại tướng quân ra ngoài trong tiếng xôn xao! Đại thần cả triều đều quỳ xuống cầu tình, chỉ có đại vương huynh Hiên Viên Thai đứng bất động, vẻ tươi cười càng bí hiểm.
“Thái tử điện hạ! Nếu, nếu ngài giận có nguyên nhân của La Huyên, xin trách phạt một mình La Huyên!” La Huyên mặt đẫm lệ, trên triều đường bị võ sĩ lôi ra với triều thần mà nói không hề nghi ngờ là ô nhục cực đại, nhưng y dường như hoàn toàn không để ý bản thân, chỉ là tiếng khóc thảm xa xa truyền đến, tim ta thắt lại, “Điện hạ, chiến tranh chỉ khổ bách tính! Điện hạ…”
…
“Bệ hạ, sách sử đã đưa tới.” Thanh âm chợt kéo tâm tư ta quay về hiện thực, Quan Nguyệt đài, lại là Quan Nguyệt đài, cảnh còn người mất.
Không sai, thân phận của ta hiện tại, không phải Thái tử kém cỏi của hai ngàn năm trước kia, mà là vương hiện tại của Hải Doanh quốc. Vương chân chính đương nhiên đã chết, ta thần không biết quỷ không hay thay thế hắn, rốt cuộc có thể nếm nguyện vọng san bằng đế quốc Long, hết thảy đều nhờ Nguyệt Cơ đại nhân ban tặng.
Ta kiềm chế tâm tình kích động, dùng biểu tình bình thản lật xem sử sách, rốt cuộc đã thấy ghi chép về mình:
Ly vương triều Thái tử Hiên Viên Kỳ, từ nhỏ thụ phong, tính thích yên vui, khi giám quốc thì chính kiến cực đoan. Song thân cực khϊếp nhược, năm đó giám quốc nhiễm trọng tật, không trị mà chết, thụy Minh Nguyệt thái tử. Kỳ chết, anh trai Kỳ là Hiên Viên Thai trở thành Thái tử, năm kế cải nguyên đăng cơ, quốc hiệu Lạc.
Thân cực khϊếp nhược? Nhiễm trọng tật, không trị mà chết?! Ta không khỏi cười to, cười đến rất bi thương.
Thử hỏi trên đời còn có cảnh nào hí kịch tính hơn đây? Một người lật sách sử xem ghi chép về mình, kết quả phát hiện toàn là chân tướng bóp méo, khắp trang giấy đều là lịch sử bị xuyên tạc.
Lịch sử, trước nay đều do người thắng viết ra, y biết. Nhưng y không ngờ được chính là, lại có thể hoàn toàn thay đổi đến bước này!
Kỳ thật tình huống năm đó là…
Ban đêm trằn trọc không yên, ta không thể ngủ, trong đầu không thể ngừng hồi tưởng chuyện ban ngày, tiếng La Huyên quanh quẩn bên tai, tim ta, đau quá, đau quá.
“Kẻ nào?! Tự tiện xông vào cung Thái tử?! A…”
“Người đâu mau tới! Cứu giá!…”
Không đợi ta hiểu được, tẩm cung bỗng nhiên sáng rực, vô số sĩ binh tay cầm đuốc xông vào! Chúng kề đao lên cổ ta, bắt ta ngoan ngoãn lên lầu.
Cung biến!! Thằng ngốc cũng hiểu, huống chi lúc nhỏ ta còn tự mình trải qua một lần, chính là lần đó, tiên đế mất người yêu nhất!
Ta bị chúng dùng những thanh đao sáng loáng áp chế, thấp thỏm lên lầu, một tiểu đầu mục đi tới, ta nhìn kỹ lại, cư nhiên là một gia tướng ngày thường La Huyên rất coi trọng. Hắn nhìn ta, ngoài cười trong không cười, nói: “Kỳ điện hạ bị kinh hãi rồi, hiện tại Thai điện hạ cùng tướng quân nhà ta đang ở ngay dưới lầu, chỉ cần Kỳ điện hạ nhường hiền, có thể miễn chết. Bằng không…”
“Ngươi nói bậy!! La Huyên sẽ không!…” Nói đến sau cùng bản thân ta cũng không chắc chắn, ngẫm xem ta đã đối xử với y thế nào đi! Không nói đâu xa, chỉ nói hôm nay trên triều đường, ta…
Gia tướng kia hừ một tiếng, cười khẩy. Ta rống to xông lên nhào tới bên lan can, vừa nhìn xuống, vậy mà, vậy mà thấy trước ba quân, hai người kia cưỡi chung một ngựa, hơn nữa, hơn nữa Hiên Viên Thai còn dùng tư thế thân mật ôm La Huyên!!
Hiên Viên Thai một tay ôm cổ La Huyên, một tay lại luồn vào trong áo vuốt ve, hắn ngẩng đầu nhìn ta, cười như kẻ thắng lợi. La Huyên vẻ mặt lại như lo lắng, sau khi thấy ta thì hết sức kích động mà nói “Đừng sợ” gì đó, ta cũng chẳng nghe vào tai, trong đầu vang “ong ong”, mắt nhìn họ chằm chằm. La Huyên, La Huyên lại một lần nữa chui vào lòng kẻ khác!
Hiên Viên Thai kề tai y cười nói câu gì đó, y nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Thai một cái, góc độ đưa lưng về phía ta, ta không biết biểu tình của y, chỉ thấy y bỗng nhiên trầm mặc.
Ta chỉ thấy được một màn này, tim cũng đau đớn chết lặng. Mấy sĩ binh lên kéo ta ngã xuống đất, một dải lụa lập tức thít cổ, khiến ta không thể phát ra thanh âm gì nữa, tiếp đó, một chén rượu độc dốc vào miệng…
Nghĩ đến đây, ta vội mở những ghi chép về các tướng lĩnh vào thời ta trong sách sử, nhưng lật hai lần, vậy mà chẳng tìm thấy đôi câu vài lời về La Huyên!
Khép sách lại, lòng ta chùng xuống, là ai, là ai đã che giấu hết thảy về vị phá quân danh tướng thanh danh hiển hách này, muốn để lịch sử quên đi y?!
Lời của Thiên Đế Thần Hi kia cứ quanh quẩn trong đầu, thủy chung không thể xua đi – “Tội nghiệp, ngươi thật sự cho là y đã phản bội ngươi?… Nếu có cơ hội không ngại tra sách sử một chút, xem kẻ hại ngươi rốt cuộc là ai! Ta chỉ nhắc nhở một chút, trước nay tình vân che tuệ nhãn. Nếu ngươi nhất thời vì không rõ mà hại y, tương lai sẽ có lúc hối hận!”
Trước nay tình vân che tuệ nhãn…
La Huyên, phải chăng vẫn có cơ hội nghe ngươi cho ta biết, ta rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì?…
Ngón tay khẽ phác họa đường cong ngũ quan của người đang ngủ say, y vẫn khiến ta động tâm như vậy, dù rằng, y từng hai lần tổn thương lòng ta nghiêm trọng!
Ngươi rốt cuộc có chuyện gì giấu ta? Và, nếu ngày đó sau khi phá hỏng chuyện giữa ngươi với tam hoàng tử của đế quốc Long trên Quan Nguyệt đài, ta không chạy đi, mà ở lại nghe ngươi giải thích… ngươi lại sẽ nói gì với ta đây?
Nếu ngươi biết hiện tại ta vẫn đang tưởng tượng được cùng ngươi khoái lạc bên nhau, phải chăng ngay cả ngươi cũng sẽ cho rằng ta hết thuốc chữa?
La Huyên…
“Bệ hạ, ngày mai thân chinh, tối nay xin hãy nghỉ sớm!” Nội thị ân cần nói.
Đúng rồi, ngày mai, ta phải bắt đầu làm cho cả thế giới run rẩy khóc than! Chiến đấu đi! Đổ máu đi! Tử vong sẽ vô cùng gần mỗi người!! Ta cười khẽ, bỗng nhiên rút kiếm, đâm thẳng vào ngực nội thị vừa nói kia.
Ta đạp lên hắn mà đi, đứng ngay cửa nhìn lại, La Huyên, La Huyên lẳng lặng nằm đó, khóe mắt nhắm chặt có thứ gì đó đang anh ánh.
Nhờ ánh trăng lành lạnh, ta trông thấy một giọt lệ im tiếng chảy xuống.