Quyển 1 - Chương 13

Bến cảng náo nhiệt, biển người cuồn cuộn như nước chảy.

Cờ xí màu đen hạ xuống, thuyền hàng đến từ phương xa vừa cập bến, lập tức dựng lên mấy cái đài đơn giản để rao hàng, rao không phải thứ gì khác, là nô ɭệ, dân cư bắt từ Trung Châu đại lục cách đó không xa, hoặc là cướp bóc trên biển.

Đảo quốc Phi Chân giàu có thừa thãi vàng ngọc, là thiên đường để bọn hải đạo tiêu tang, bởi vì trên mảnh đất này, giao dịch tội ác tuy rằng bị đánh thuế nặng, nhưng cũng cho phép thoải mái tiến hành dưới ánh mặt trời.

Người Phi Chân tài đại khí thô, nghiêng tầm mắt, mang theo vẻ tươi cười khinh miệt, ánh mắt nhìn về phía nô ɭệ ngoại lai như thể đánh giá gia súc. Mà khi đối mặt với hàng hóa trong những chiếc l*иg sắt chuyển xuống từ trên thuyền này, lại có thêm rất nhiều du͙© vọиɠ trắng trợn.

Nữ nhân tuyệt sắc, chưa từng trông thấy người xinh đẹp như vậy, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, hơn nữa áo quần rách rưới, nhưng ánh mắt lạnh lùng lộ ra vẻ cao ngạo trời sinh, khiến người ta không nhịn được phải suy đoán quá khứ của nàng.

Xa xa chạy đến một đoàn xe, lá cờ vương thất tung bay trong gió lạnh.

Trong đôi mắt đóng băng của nữ nhân đột nhiên phóng ra ánh sáng nhϊếp hồn đoạt phách, nàng cong người làm thành một tư thế ghẹo người phóng đãng tột cùng, nhưng ở chỗ tối mà tất cả không nhìn thấy, trên mặt nàng mang theo vẻ chán ghét đến cực điểm.

Trong đám người lại công nhiên phát ra tiếng nuốt nước bọt, ngay sau đó là tiếng ồn ào hô giá.

Người trên cỗ xe ngựa treo cờ vương thất bị kinh nhiễu, một bàn tay đeo chiếc nhẫn lục bảo khá to hơi vén màn xe, người ngồi trong xe, chính là nội đại thần trong vương cung Phi Chân quốc, hình thái mê người của nữ nhân đã rơi vào mắt hắn, hai chùm ánh sáng u ám lóe lên trong màn.

“Mua nàng về cung.” Bức màn nháy mắt buông xuống, một thanh âm uể oải vang lên, “Quốc vương bệ hạ nhất định sẽ thích nàng ta.”

Nơi này là trong Huyễn Yên Ba động sau lưng tiểu trúc Miểu Duyên Độ, Tử Mạch ngơ ngẩn nhìn những hình ảnh kỳ diệu ấy biến ảo bên cạnh, y biết, y đang xuyên qua thời không, thân ở trong một đoạn chuyện xưa đã phủ đầy bụi, chứng kiến…

“Cuối cùng, cho ngươi biết, nơi có ý nghĩa nhất với ngươi ở đây có lẽ là Huyễn Yên Ba động phía sau tiểu trúc, trong đó ngươi có thể nhìn thấy một số chuyện cũ về Khuynh Thành điện hạ.”

Thanh âm của Bích Lạc đại ca bỗng vang lên bên tai. Đúng vậy, y khát khao muốn biết, chính là mọi thứ về người kia, quá khứ của Khuynh Thành điện hạ. Nghĩ vậy, Tử Mạch hít sâu một hơi, chậm rãi bước sâu vào bên trong Huyễn Yên Ba động.

Một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại mà lạnh lẽo bỗng duỗi qua, nắm chéo áo y. Tử Mạch quay đầu, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ khẩn trương của thiếu nữ áo vàng. Nữ hài kỳ quái này, sau khi tỉnh lại nói gì cũng khăng khăng muốn theo Tử Mạch.

“Không sao đâu, những thứ này chỉ là ảo ảnh. Nếu cô sợ thì cứ ra ngoài trước đi.” Tử Mạch khẽ nói với nàng.

“Không! Ta không sợ!” Bách Hợp nhìn chằm chằm vào mắt Tử Mạch, kiên định nói.

Tử Mạch không nói gì nữa, yên lặng kéo tay thiếu nữ, cùng bước vào trong…

Nhà hào môn vọng tộc trăm năm trên Trung Châu đại lục, bởi vì bị cuốn vào tranh đoạt quyền lực giữa nội bộ những người thống trị mà chỉ trong một đêm, tựa như đại thụ đổ sụp, thân nhân tan tác như mây, ví dụ như vậy thật sự không có gì quá ngạc nhiên.

Minh châu ngày trước được nâng niu, nay sa thành đối tượng mặc người dòm ngó, thiên kim tiểu thư không cam lòng với an bài của vận mệnh, nàng vốn chính là một người hiếu mạnh mà! Hao hết sức lực chạy thoát, lên thuyền ra biển hòng mong xa chạy cao bay, đi tìm người trong sinh mệnh từng kinh hồng thoáng gặp thời niên thiếu, lại không ngờ được vận mệnh vẫn chưa từng thiên vị nàng, khách thuyền nàng lên gặp phải hải tặc xú danh trên biển.

Tao ngộ kế tiếp, cần gì phải nhiều lời. Thiếu nữ tay không tấc sắt rơi vào trong tay bọn hải tặc như sài lang, nếu phản kháng cũng chỉ còn một con đường chết. Một cô nương khác cùng chung số phận chính bởi vì không chịu thuận theo mà bị sát hại tàn nhẫn, ngay trước mặt nàng, máu tươi ấm áp bắn lên mặt nàng, trên mặt nàng lộ ra nụ cười dâʍ đãиɠ. Nàng thề trong lòng rằng nhất định phải rửa nỗi nhục, hơn nữa nữ tử quý tộc từng đứng ở trung tâm xoáy nước vương thất, tự nhiên biết đỉnh quyền lực của một quốc gia ở nơi đâu, và nên tiếp cận thế nào.

Hãy chờ xem, những kẻ từng ô nhục ta! Khuôn mặt trẻ tuổi mỹ lệ của nàng lộ ra một phiến âm cơ giữa ánh sáng u ám, đẹp đẽ như yêu khí cắn máu.

Tử Mạch lặng lẽ nhìn.

Nhìn nàng từng bước khiến quốc vương Phi Chân mê luyến đến không thể tự kiềm chế thế nào, diệt trừ từng kẻ dám tranh sủng với nàng, nói nàng là yêu nghiệt thế nào.

Bọn hải tặc cũng không dám cập cảng Phi Chân quốc nữa, bởi vì vị sủng phi thủ đoạn tàn nhẫn của vương, Hề Nhược phi tử oán hận chúng, quân đội Phi Chân vô số lần xuất kích, hiện tại chúng chỉ có thể trốn đến hải vực xa xôi mà thoi thóp, cả ngày lo lắng hãi hùng.

Lúc này, nàng đang cuộn mình trong lòng Phi Chân vương như một con rắn, nàng híp mắt, tay khẽ xoa bụng, trên khuôn mặt phi tử bị cho là yêu tinh hoặc chủ cũng thấp thoáng lộ ra biểu tình khát khao hạnh phúc.

“Ái phi cười rồi!” Ngón tay Phi Chân vương quấn mấy sợi tóc anh ánh như tơ lụa của nàng, nuông chiều nói, “Ái phi thật là khuynh quốc khuynh thành.”

Vậy là vẻ tươi cười của nàng càng thêm ngọt ngào, nàng thoáng ngửa ra sau, tấm lưng mềm mại tựa lên ngực Phi Chân vương, “Bệ hạ, hài tử trong bụng thần thϊếp, bất luận là nam hay nữ, đều gọi là Khuynh Thành được không?”

Khuynh Thành… Tử Mạch si si nhìn nàng, mẫu thân của Khuynh Thành điện hạ, nữ nhân đó…

Nguyền rủa thê lương vương hậu trong lãnh cung nhìn trời phát ra khiến Tử Mạch không rét mà run. Hề Nhược phi, không từ thủ đoạn, muốn hài tử của nàng làm Thái tử, tương lai bước lên ngai vàng Phi Chân vương, bởi vì, hài tử đó, Khuynh Thành của nàng, là điều duy nhất nàng quý trọng, mà sinh tại nhà đế vương, chỉ có trở thành vương mới đủ để bảo vệ nó.

Ban đêm, nàng đau đầu lăn qua lộn lại trên giường, ác mộng tra tấn khiến nàng không thể ngủ, vừa nhắm mắt là có vô số quỷ hồn đến đòi mạng, chỉ những lúc ôm hài tử vui vẻ kia, nàng mới được an bình chốc lát. Mà ban ngày, nàng luôn minh diễm chiếu người, ở bên cạnh Phi Chân vương, phong tình vạn chủng nhận bá quan vạn dân triều bái, giữa nói cười nhổ sạch những cái gai bất lợi cho hài tử của nàng.

Phi Chân vương nhiều năm qua vẫn ốm yếu lắm bệnh sắc mặt ngày càng xám xịt, mặc dù ánh mắt nhìn về phía ái phi vẫn thắm thiết như cũ, nhưng đã dần lực bất tòng tâm. Phía sau Hề Nhược phi không ai bì nổi, là tầm mắt độc địa của Thái tử đã làm lễ đội mũ thành nhân.

Đến cả Tử Mạch cũng có thể cảm thấy thứ mùi chạm vào là nổ, một bi kịch đang ấp ủ, tiểu vương tử mới biết đi kia còn đang chơi đùa vô ưu vô lự trong hoa viên, từ khi chào đời vẫn chưa từng khóc.

Khuynh Thành vương tử trưởng thành từng ngày, Khuynh Thành điện hạ bao nhiêu năm sau khiến vương giả của Thần giới và Ma giới hồn khiên mộng oanh nay đã mười bốn tuổi! Trên đời không có bất cứ ngôn ngữ nào có thể hình dung một phần vạn mỹ lệ của y, không một thứ gì có thể vẽ ra một phần vạn mỹ lệ của y, không một ai sau khi nhìn thấy y mà không si si chẳng cách nào ra lời!

Trên tay áo của y thêu cúc hoa tinh mỹ thanh nhã, mái tóc dài mỹ lệ mềm mại buông xuống, vẻ tươi cười đạm đạm của y, có thể khiến tâm thần người ta mê say.

A! Y ngã rồi! Chắc là y vừa khỏi bệnh, thân thể còn quá yếu đây? Tử Mạch cuống quýt chạy đến đỡ, lại trơ mắt nhìn tay mình xuyên qua người y, Tử Mạch giơ hai tay lên, ngơ ngác nhìn, sao lại quên mất? Người tuyệt thế kia sớm đã chẳng còn! Hiện giờ trước mắt mình, chỉ là ảo ảnh, chỉ là… ảo ảnh…

Bách Hợp vẻ mặt phức tạp nhìn Tử Mạch, lại nhìn Khuynh Thành điện hạ. Người kia thật đẹp, trên thế giới lại thật sự có người mỹ lệ như thế! Tưởng như là tiên tử lỡ đọa phàm trần vậy!

Nhưng công chúa của chúng ta cũng rất mỹ lệ mà!… Nói không chừng y còn chưa từng gặp người đẹp như công chúa, ta dám cá là tối nay y nhất định không ngủ yên!

A Y, A Đạt, các ngươi đều sai rồi. Khóe môi Bách Hợp hiện lên nét cười khổ như có như không.

Chúng ta, đều sai rồi…



Lúc này, có người đỡ Khuynh Thành điện hạ dậy, người kia thân thể run rẩy, ngay cả ánh mắt nhìn Khuynh Thành điện hạ cũng không ngừng run rẩy, giống như đang nhìn thứ đáng sợ nhất trên đời.

“Cảm ơn đại vương huynh.” Vẻ tươi cười hồn nhiên của thiếu niên, không nhiễm mảy may khói lửa nhân gian, ống tay áo giương lên đầy những phong lưu của cúc hoa thanh lệ thoát tục.

Thái tử không nói gì, chỉ là ánh mắt dần càng thương cảm tuyệt vọng.

Y đứng một mình dưới mưa, trong lòng mờ mịt và hờ hững, mặc cho từng giọt mưa to như hạt đậu rơi lên đầu, lên người, đau đớn đến chết lặng. Trong đôi mắt không mở ra được đầy những chua chát, chẳng qua cho dù có mở ra, đại khái cũng chẳng nhìn thấy gì đâu!

Tử Mạch nhớ tới giấc mộng gần như khiến y đau lòng mà chết kia, nghe Bích Lạc đại ca nói, đó là giấc mộng Khuynh Thành điện hạ lưu lại.

Nhưng y có thể cảm giác được loại tuyệt vọng bao quanh bốn phía thân thể y, nồng liệt đến mức gần như nghẹt thở ấy. Còn có, còn có một ánh mắt yêu hận đan xen khắc cốt minh tâm.

Đúng vậy, ánh mắt Thái tử không hề xa lạ với Tử Mạch. Bởi vì, y đã từng tinh tường cảm thụ được trong giấc mộng của Khuynh Thành điện hạ.

Hề Nhược phi tử thất bại, bất luận nàng từng quyền thế bát thiên thế nào, nàng chung quy vẫn là một nữ tử ngoại tộc, toàn bộ chỗ dựa của nàng chỉ là sự sủng ái của tiên vương.

Phi Chân vương vừa tắt thở trên long sàng, Thái thử lập tức đoạt chính dưới sự hỗ trợ của gia tộc nhà mẹ, Hề Nhược phi tử mất tiên cơ, kết cục của nàng, hệt như vương hậu nàng từng vô tình bức hại.

“Tiện nhân! Tân vương Phi Chân sẽ an bài cho ngươi một tương lai giống ta lúc này!” Nguyền rủa mà hậu phi của tiên vương nhỏ máu, dùng hơi thở cuối cùng để nói ra, cuối cùng vẫn ứng nghiệm. Không biết có phải là bởi vì tân vương kế vị, Thái tử của tiên vương hậu, từng nghe thấy lời đồn truyền ra từ trong lao này hay không.

Tân Phi Chân vương tuổi trẻ bồi hồi ngoài Miên Điệp cung, mỹ nhân thanh nhã như hoa cúc bên trong khiến y thống khổ, vô thố.

Buổi tối, y ôm thân thể xinh đẹp của phi tử yêu thích, lâu lắm mà vẫn chẳng ngủ được, trước mắt luôn xuất hiện hình bóng mang gương mặt kia, tim y đang nhỏ máu, đang ngày một âm trầm hơn.

Tử Mạch nhìn y, đứng xa xa mà ngóng nhìn thế nào, trước mặt người cố bày ra tư thế quân chủ anh minh thiết huyết thế nào, lại ở sau lưng người lộ ra vẻ yếu ớt bất lực cố kiềm chế thế nào.

Hoa cúc ở Miên Điệp cung tịch mịch nở ra, Khuynh Thành điện hạ, Khuynh Thành điện hạ tiều tụy và ưu thương như một bài thơ theo tiếng tiêu khóc thảm vô ngôn chảy xuôi…

“A! Đại vương huynh?” Trên khuôn mặt tuyệt mỹ là vẻ sợ hãi thống khổ bất kham, đôi môi tái nhợt đã bị cắn nát, đôi tay đẩy bả vai người phía trước, thân thể run run tựa như cúc hoa trong gió thu, mà chảy trong mắt người phía trước, lại là du͙© vọиɠ thống khổ và không quen thuộc mà y hiểu rõ, “Đệ là đệ đệ của huynh!”

“Câm mồm! Ngươi không phải!!” Phi Chân vương rống to mà tàn nhẫn giáng bạt tai vào mặt thiếu niên, “Ngươi là do nữ nhân thấp hèn của ngoại tộc sinh ra!” Y xé rách quần áo thêu hoa cúc kia, da thịt bạch ngọc lộ ra trong không khí lạnh giá, “Ngươi là đứa nhỏ yêu tinh!” Đè gắt gao người dưới thân chỉ bởi vì sợ y trông thấy nước mắt của mình, không ai biết, không ai biết vết thương trong lòng y! Y tiếp tục từng câu nói đả thương người, “Ta nhìn thấy ngươi là buồn nôn, ngươi cũng giống mẫu thân ngươi, để ta kiến thức xem ngươi có thể thấp hèn đến bước nào!” Kỳ thật người y chân chính muốn thương tổn là bản thân!

Y muốn thương tổn là bản thân y!

Bản thân ôm tâm tư dơ bẩn như thế!!

Khuynh Thành điện hạ vết thương chồng chất bám chiếc giường hỗn độn, không có biểu tình gì, hơi thở mong manh, y không có nước mắt, bởi vì y bẩm sinh đã chẳng thể khóc. Nam nhân trên người luật động thô bạo, máu y nhuộm đỏ cả một khoảng trên giường.

Tử Mạch kêu khóc như phát điên, muốn đẩy Phi Chân vương đang thi bạo ra, nhưng hết lần này đến lần khác vồ hụt.

Lệ của Bách Hợp cũng rơi xuống không sao ngừng được.

Người biết không? Trong Huyễn Vân thành, người mời thiếu niên kia uống cúc hoa tửu người ủ, từ đó về sau người chính là phong cảnh mỹ lệ linh động duy nhất trong lòng thiếu niên ấy, y ngưỡng mộ người như ngưỡng mộ minh nguyệt sáng trong thánh khiết trên trời.

Thiếu niên đó, chính là ta.

Người… Còn nhớ không? Còn nhớ ta không?… Tử Mạch vô lực ngồi bệt xuống trước giường, đối diện với khuôn mặt phiếm bệnh trạng đỏ bừng của Khuynh Thành điện hạ, tóc y tán loạn trên gối, tinh mâu bởi vì không có nước mắt làm dịu mà khô khốc sưng đỏ.

Tân vương Phi Chân mặc lại y phục, hôn lên tấm lưng trần trụi đổ máu kia rất lâu. Sau đó y bỗng nhiên đứng thẳng dậy, lạnh băng hạ lệnh: “Người tới, yêu nghiệt này mê hoặc thế nhân, không thể tha thứ, giao hắn cho Viện nguyên lão thẩm phán!”

Khuynh Thành điện hạ trên giường bình thản nhắm mắt.

Giấc mộng đó! Giấc mộng đó, Tử Mạch ở bên cạnh nhìn hết thảy.

Mơ mơ hồ hồ, y ý thức được hắc ám trước mắt, không phải là vì trời tối, mà bởi vì y không nhìn thấy. Trường hợp y ở vào, là đang nhận thẩm phán.

Giữa minh minh có người lớn tiếng tuyên đọc gì đó.

Khuynh Thành điện hạ bị ép uống thuốc, tạm thời không phát ra bất cứ thanh âm gì, kỳ thật, cho dù có thể nói, có lẽ y cũng chẳng biện bác gì cho mình đâu.

Trên pháp trường phía sau hoàng cung đã nổi lửa, ngọn lửa hừng hực sắp cắn nuốt viên minh châu cử thế vô song này, đám đông tê lặng cũng hơi động dung. Mà Phi Chân vương ở trên đài cao kia, gió thổi vạt áo bay lên, vẻ mặt lạnh ngắt như tâm chết.

Bi thương cực đại chưa từng thể hội, đâm tim y đầm đìa máu tươi, thân thể y không tự giác mà run rẩy, lảo đảo, trước khi ngọn lửa cắn nuốt y, đại khái đau đớn trong lòng đã đủ khiến y chết đi trước…

Khuynh Thành điện hạ nhìn lên không trung, Tử Mạch biết y rất muốn khóc, nhưng chẳng có nước mắt.

Khuynh Thành điện hạ…

Đi đi, ta cũng biết tâm ý của ngươi rồi, đối với Khuynh Thành điện hạ, có lẽ không chỉ sùng bái, không chỉ ngưỡng mộ đơn giản như vậy…

Khuynh Thành điện hạ vô lệ, Tử Mạch có lệ, khóc thay y.

Bạo vũ bất thình lình kịp thời dập tắt ngọn lửa, giữa không trung là bá chủ Ma giới vừa kinh hỉ vừa phẫn nộ quát to. Sóng lớn ngập trời chốc lát đã hủy diệt đảo quốc Phi Chân, mọi người vừa chạy vừa kêu khóc, Phi Chân vương lại thủy chung không nhúc nhích, một người tâm đã chết có thể không chút động lòng với bất cứ cảnh tượng nào.

Tử Mạch ngẩng đầu, là Thánh Quân bệ hạ, ôm Khuynh Thành điện hạ đang hôn mê, vẻ tươi cười là gió nhẹ ngàn vạn năm qua chưa từng hiện ra. Phía sau Thánh Quân bệ hạ, Ma Thuật Sư Bối Lỗ trong Địa ngục thất quân chủ cùng theo đến ảm đạm thần thương.

“Khuynh Thành điện hạ…” Tử Mạch buột miệng la lên, “Ta yêu người! Khuynh Thành điện hạ, ta yêu người!…”

Bách Hợp nhắm mắt, cắn môi quay mặt đi. Rõ ràng là người gần ngay gang tấc, lại xa không thể chạm, trong lòng nàng đã hạ quyết tâm, tình cảm này, là bí mật nàng sẽ vĩnh viễn không nói ra.

Cảnh tượng trong Huyễn Yên Ba động bị kinh nhiễu, từng phiến bay lả tả, tiêu tan, chẳng lưu lại dấu tích gì ở nhân gian…