Tây Thiên có núi, tên Kim Cương Luân, tam muội chân hỏa quanh năm thiêu đốt trên đỉnh núi. Cứ mỗi ngàn năm lại có chim từ phương xa tới, mạo như kim sí đại bàng, không ngại vạn dặm, dục hỏa niết bàn.
Bốn phía Kim Cương Luân, ba nghìn nhược thủy chảy quanh, cửu u độc cổ, thần thú canh giữ, phàm điểu soi bóng ắt rơi ngay, không cách nào qua được. Sinh kim liên, ngàn năm nở hoa, thêm ngàn năm nữa mới kết hạt.
Già lâu la, còn gọi là bất tử điểu, truyền thuyết do linh khí của trời đất biến thành, là thần điểu chuyên nuốt chửng độc xà mãnh thú. Khi thọ mệnh đã tận, độc tố trước kia nuốt vào sẽ đồng thời phát tác, đau đớn không chịu nổi, lúc này nó sẽ bay lêи đỉиɦ Kim Cương Luân tự thiêu, chỉ còn sót lại một trái tim màu lưu ly. Nếu có người cầm tim dẫn lửa, nó sẽ sống lại từ trong liệt hỏa…
Ảo cảnh giới, một ngày trăng mờ.
Màn trời xám xịt buông xuống, nối liền đại địa đỏ sậm không có lấy một ngọn cỏ, thương lương quỷ dị. Gió lạnh thê lương quanh quẩn trên tòa kiến trúc hùng vĩ thần bí duy nhất giữa đại địa mênh mông, hát vang khúc ca khiến tim người loạn nhịp. Trường kiến trúc nọ màu trắng thuần như mộng đặt mình trong vòng vây của máu và lửa, phảng phất như thứ sạch sẽ duy nhất giữa thiên địa ô uế, thánh khiết mà thuần túy. Những bóng đen lơ lửng thỉnh thoảng qua lại như thoi trong đó, hệt như u linh, dường như ngày đêm không ngừng thực hiện sứ mệnh nào đó.
Nơi này không phải nhân gian, nơi này là đất phong của một người từng tập hợp muôn vàn sủng ái của Ma giới vào thân, dưới trùng trùng mặt nạ bảo vệ.
Mười một bóng người xếp thành một hàng, hạ xuống nền đất bên ngoài đại môn đỏ sậm của tòa kiến trúc màu trắng như tia chớp, đứng thành một đường cong hình bán nguyệt khí thế bức người. Tâm đường vòng cung, chính là tiêu điểm của mười một đôi mắt, chúng đều rơi lên bức tượng hình một con chim vĩ đại ngay giữa cửa.
Ngoại hình loáng thoáng như kim sí đại bàng, nhưng ác liệt, bá khí, uy mãnh lại hơn bội phần. Nó hơi xòe đôi cánh cứng cáp, giống như hạ xuống đất nghỉ ngơi một chút sau khi đã bay lượn vạn dặm, lại như đang muốn giương cánh chinh phục trời cao. Mà khiến người ta ngạc nhiên nhất, lại là hai tròng mắt của nó, thần khí liếc nhìn thiên hạ cùng quang hoa linh động rất khó liên hệ với những pho tượng bình thường, mâu sắc băng lan dưới sự phụ trợ của lưu quang dật thải toàn thân lạnh lùng uy nghiêm hết sức nhϊếp tâm hồn người. Lẳng lặng đứng sừng sững trên đài cao thạch chất trắng tinh không tỳ vết trước cửa tòa kiến trúc, nó huyễn lệ xinh đẹp là như vậy, tồn tại lóa mắt như vậy.
Một chút thần sắc tán thưởng không dễ phát hiện xẹt qua đáy mắt lãnh liệt của nam nhân vóc dáng cao lớn, khí chất cao ngất ở chính giữa mười một vị khách không mời, cánh môi mỏng cũng theo đó mân thành một đường cong ôn nhu mà tàn khốc. Tiếp đó một cách chậm rãi, y đưa tay phải lên, ngón tay vững vàng chỉ về phía bức tượng tôn cự điểu, mười người còn lại cũng làm thành tư thế cổ quái giống y.
Mười một đạo ánh sáng u lam từ đầu ngón tay họ im hơi lặng tiếng bắn ra rất mạnh, rơi lên thân tượng cự điểu, từng tiếng kêu tức khắc vang vọng phía chân trời.
Lấy tượng cự điểu làm trung tâm, cả thế giới bắt đầu rung chuyển, từng đợt sóng quang hoa xao động trên không, từng đạo quang nhận bắn ra tứ phía, ngay cả không trung màu xám cũng giống như cảm giác được nổi loạn đang phát sinh trên đại địa mà chấn động không thôi. Mười một người thần bí trừ người ở giữa còn có thể như cười mà không, bảo trì trấn định, những người khác sắc mặt đã bắt đầu trắng bệch, thân thể hơi lắc lư.
Tượng cự điểu trang nghiêm như đã sống lại, tiếng kêu vô tình như muốn xuyên thấu thần kinh kẻ yếu, hào quang bao phủ toàn thân vặn vẹo điên cuồng, rốt cuộc có hai người không thể cầm cự, thất khiếu đổ máu ôm ngực ngã xuống đất. Tiếp theo là người thứ ba, người thứ tư…
Bỗng nhiên, sắc mặt của nam nhân vẫn mang theo một tia mỉm cười trên mặt chợt hóa lạnh, miệng nhanh chóng đọc một câu chú văn, rồi sau đó y dùng tay trái để không móc từ trong lòng ra một hạt châu màu đen, ném về phía cự điểu.
Hạt châu thoạt nhìn không chút thu hút kia bay đến vùng trời trên đỉnh đầu tượng cự điểu bỗng dừng lại bất động, thể tích của nó từ từ nhỏ đi, hóa thành ánh sáng mông lung ảm đạm tựa hắc sa, chậm rãi kéo dài xuống, như một cái l*иg chụp lấy tượng cự điểu.
Khi hạt châu hoàn toàn hóa thành hắc sa, cái l*иg cũng vừa vặn triệt để chụp xong cả pho tượng, nhất thời, tất cả hào quang đều bị chặn đứng biến mất, thời gian cũng phảng phất tạm dừng, dường như hết thảy tầm mắt của thế giới vô biên đều bị hấp dẫn tới nơi đó, tiếng hú cao vυ"t lúc này là gào thét tuyệt vọng chưa từng có bao giờ.
Đột nhiên, tầng hắc sa kia siết chặt lấy tượng cự điểu, dán chặt lên thân tượng, tiếng sắc nhọn thật dài xé toang vang lên. Bao quát nam nhân mới ném hạt châu, hiển nhiên là thủ lĩnh đoàn người, mọi người đều không nén được phải đưa tay bịt chặt hai tai, vẻ đau đớn lộ ra không sót trên mặt. Ngay khi họ đã tưởng là mình sắp bị thanh âm nọ đâm xuyên mà chết, chợt có một tiếng nổ vang, tất cả thanh âm bỗng tắc nghẽn. Mọi người nghiễm nhiên sống sót sau tai nạn mở đôi mắt mê mông, có một khắc như vậy, họ quả thật đã nghĩ trên đời này sẽ không còn bất cứ thanh âm gì nữa.
Đợi sau khi đã thấy rõ hiện trạng của tượng cự điểu, một chút đáng tiếc dâng lên đáy lòng nam nhân duy nhất còn có thể đứng thẳng ở trước mắt, nhưng ánh mắt và sắc mặt y càng lúc càng lạnh băng. Dòng máu đỏ thắm rách môi mà ra, theo khóe miệng y rơi xuống mặt đất màu đỏ sậm, khoảng đất nhỏ kia càng đỏ thêm đến đậm đặc u ám.
Tượng cự điểu thần khí hiện rõ, hiện tại đã biến thành tượng đá xám xịt, không còn màu sắc lẫn vẻ linh động, con ngươi băng lan kinh người đã biến thành hai điểm đột khởi khô khan.
Nam nhân thè lưỡi liếʍ máu ở khóe môi, vị tanh hơi đắng khiến tri giác đã chết lặng vì vừa trải qua ác đấu lại thoáng hưng phấn lên. Cảm giác bị thương rời khỏi y đã bao lâu rồi? Y đưa mắt nhìn về phía vật thể u ám đã mất đi linh tính kia. Thật giỏi lắm! Tượng già lâu la, cường đại như y cũng bị thương nặng, huống chi, người kia đã không còn ở nơi đây.
“Người nào dám làm càn trước Già Lâu La cung?!” Kèm theo tiếng khiển trách trong trẻo lộ ra nộ khí không thể nghi ngờ, một khuôn mặt thanh tú, bạch y thiếu niên vẻ mặt ngạo mạn từ trong đại môn màu trắng bay vυ"t ra, khi y nhìn thấy tượng già lâu la đã bị phong ấn, vẻ khϊếp sợ chợt lóe qua, sau đó y dùng đôi mắt giận dữ đến mức gần như phun lửa mà nhìn nam nhân duy nhất còn đứng vững kia chòng chọc.
Thoáng cười lạnh im tiếng, trên mặt nam nhân hiện rõ vẻ khinh miệt, bất chấp khóe miệng đang chậm rãi chảy máu, y giơ cao tay phải, không trung màu xám mây đen lưu động, hội tụ trong tay y, bỗng chốc hình thành một cây thủ trượng nhỏ dài màu đen, trong nháy mắt, trên đại địa đỏ sậm lệ khí mãnh liệt, phảng phất như vô số ý niệm tà ác đều ứng với lời hiệu triệu của thủ trượng hung tà hội tụ thành từ mây đen kia, khoảnh khắc thức tỉnh, bọn thủ hạ đang ngã dưới đất nhao nhao khôi phục lực lượng, mở đôi mắt trống rỗng không ánh sáng, từ mặt đất bò dậy, vết máu đã đông lại trên mặt phụ trợ cho ngũ quan
của họ đặc biệt dữ tợn đáng sợ.
“Đó là, đó chẳng lẽ là… Vong hồn pháp trượng? Thế thì ngươi…” Bạch y thiếu niên dường như đã bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người, y không khỏi lảo đảo lui về sau hai bước, ngón tay run rẩy chỉ nam nhân, ngữ không thành tiếng, một đạo lam quang bắn trúng ngực, y chấn động kịch liệt một hồi rồi ngã ngửa ra sau, lúc sắp chết mắt vẫn còn trợn tròn, vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi vĩnh viễn đọng lại, “Hoàng Tuyền ngự tiền?…” Mấy chữ cuối cùng luẩn quẩn giữa yết hầu y, thế nhưng sự khó tin lại lớn hơn là thù hận phẫn nộ.
Gió lạnh khẽ thổi bay mấy sợi tóc của Hoàng Tuyền, vẻ mặt y lạnh lẽo mà hờ hững. “Huyết tẩy Già Lâu La cung.” Y dùng ngữ khí nhạt nhẽo nhất máy móc lặp lại mệnh lệnh vừa nhận được cho bọn thủ hạ nghe, như thể chẳng qua đang nói một chuyện bình thường nhất, phổ thông nhất trên thế giới, y nói, “Không lưu người sống.” Nhưng trong ánh mắt đang trông về phương xa lại lộ ra một chút cảm xúc phức tạp.
Vùng trời Già Lâu La cung thê lương, bóng dáng có thể bảo hộ ngươi kia bây giờ đang ở phương nào? Biết đâu chỉ một lần ngoái đầu nhìn lại phong hoa tuyệt đại ấy, là có thể đổi trở về tất cả…
…
“Dừng tay!” Thanh y nam tử tuấn lãng lời nói không giận mà uy. Vóc người y cũng khá cao, nhưng không giống với Hoàng Tuyền cường thế ngạo mạn, y ôn văn ưu nhã, như ánh trăng sáng ngời treo lơ lửng giữa minh không. Lúc này, y đang dùng bảo kiếm ánh xanh biếc mà nghiêng nghiêng chỉ đối phương, nghiêm túc nói, “Một đôi mẫu tử cuối cùng này, dừng tay đi, Hoàng Tuyền.”
Đôi mẫu tử co rúm lại trong góc tường phía sau y, người mẹ thoạt nhìn còn rất trẻ kia, thần sắc đờ đẫn, ngơ ngác nhìn máu tươi cùng chân tay đứt đoạn chung quanh, mặt xám như tro tàn. Đáng thương nhất chính là anh hài bao trong tã lót mà nàng đang ôm, bởi vì quá nhỏ, từ đầu đến cuối nó chỉ nhắm mắt gào khóc.
“Ta phải hoàn thành mệnh lệnh.” Hoàng Tuyền nắm chặt hai tay, hít vào thật sâu, như là đang liều mạng kiềm chế gì đó, “Ngươi tránh ra.”
“Mệnh lệnh?” Thanh y nam tử khịt mũi, “Mệnh lệnh ai hạ cho ngươi? Cư nhiên động tới Già Lâu La cung! Thánh Quân bệ hạ hay là Phi Thiên bệ hạ?” Nói đến sau cùng trong ngữ khí lại ẩn ẩn hàm chứa một chút giễu cợt đằng sau giận dữ.
Hoàng Tuyền không hề biến sắc buông nắm tay ra, bảo trì trầm mặc.
“Bích Lạc đại nhân.” Nữ nhân phía sau thanh y nam tử lại mở lời. Nữ nhân nọ hôn tiểu hài tử trong lòng, vẻ mặt như có vạn loại không muốn, nhưng cuối cùng nàng vẫn kiên quyết đặt hài tử đang khóc lên một khoảng tạm xem như sạch sẽ dưới đất, dập đầu ba cái với thanh y nam tử, “Hài tử còn quá nhỏ, không hiểu chuyện gì, xin Bích Lạc đại nhân thương nó.” Sau đó, nàng lại dập đầu ba cái với Hoàng Tuyền, “Mạng của ta Hoàng Tuyền đại nhân cứ thu, nhưng xin hãy cho hài tử này một đường sống.” Cuối cùng, nàng hướng về phương Nam khói mù trùng trùng dập đầu ba cái thật mạnh, “Khuynh Thành điện hạ…” Nàng thì thào, lại chầm chậm nhắm mắt không nói thêm gì nữa. Đột nhiên, nàng biến sắc, phun ra một búng máu, thân thể xiêu vẹo, tựa lên bức tường đá sụp đổ quá nửa ở bên cạnh, rốt cuộc đã tự đoạn tâm mạch mà chết.
Bích Lạc kinh hãi, vội vàng chạy về phía nàng, sau khi bắt mạch sơ lược, vẻ mặt nặng nề buồn bã. Nhưng ngay vào khoảnh khắc y thất thần này, một đạo lam quang đoạt mệnh đã bắn về phía hài tử đang gào khóc kia.
Trống không tàn nhẫn.
“Hoàng Tuyền!!” Bích Lạc run rẩy, biểu tình trên mặt đã không thể phân ra là kinh hoàng hay tức giận, thanh kiếm xanh biếc thanh quang tăng vọt, run rẩy chỉ về phía đồng bạn đã cùng y sóng vai mấy ngàn năm qua, “Hoàng Tuyền! Ngươi!” Khớp hàm y lại chỉ thốt ra được mấy lời này.
Không! Không thể tin tưởng!
Đây là Hoàng Tuyền sao?! Đây là Hoàng Tuyền đã cùng lớn lên đó sao?!
Đây vẫn là Hoàng Tuyền cười khoan dung, dùng ánh mắt ôn hòa mà nhìn mình chăm chú đó sao?!
Không!!…
Thanh quang xẹt qua, nền gạch trắng thuần vỡ vụn đồm độp, lộ ra cái rãnh sâu hoắm màu đỏ sậm, “Nghĩa bằng hữu, hôm nay đoạn tuyệt!”
“Ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.” Ngữ khí của Hoàng Tuyền vậy mà nhẹ tênh như mây gió, chỉ phảng phất hơi cô đơn.
Đeo kiếm mà đứng, anh tư lỗi lạc, Bích Lạc nhìn trời Nam xa xôi với ánh mắt thẫn thờ, nói: “Ta phải đi tìm y.” Ngữ khí của y tuyệt quyết kiên định, “Ảo cảnh chi chủ Già Lâu La vương Khuynh Thành điện hạ, ta phải tìm y, hỏi xem y tại sao phải phản bội, tại sao phải làm như vậy, đến nỗi xảy ra chuyện trong Già Lâu La cung hôm nay!” Từng chữ từng chữ lạnh lùng nói ra, rồi y ngự phong đi không chút do dự.
Nhấc tay, Hoàng Tuyền vẫy lui bọn thủ hạ rục rịch ngóc đầu: “Để y đi đi.” Y mệt mỏi nói, mà ánh mắt lại cũng tập trung về trời Nam.
Khuynh Thành điện hạ…
Hoàng Tuyền lẩm nhẩm cái tên đó, ánh mắt sáng quắc, cuồng nhiệt, khó hiểu, lãnh khốc, đau buồn, thậm chí, còn có một chút mê luyến…