" Tôi đổi ý rồi. Em cầu xin tôi đi, cầu xin được làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi đi."
Giọng anh lạnh như nước, ghim thẳng vào tâm can cô, đôi mắt tinh ranh hoàn toàn kiểm soát tầm nhìn Dạ Vũ.
Cô ngửa gương mặt đầy lệ lên, không còn nhận ra người đàn ông này là ai nữa, anh tàn nhẫn, bỉ ổi, thậm chí là hoang đường. Phải, cô từng nợ anh, nhưng không đáng để bị chà đạp thế này, anh định hủy hoại cả cuộc đời của cô mới chịu vừa lòng hay sao.
" Đông Phong, anh tha cho bà ấy đi được không? Ân oán của chúng ta, bà ấy nào có tội gì."
Ngón tay anh thình lình cứng như kìm sắt, bóp mạnh vào xương hàm mềm mỏng của cô, đôi mắt anh đỏ ngầu, vô thức cơn giận dữ lướt qua tim: Em ghét trở thành người phụ nữ của tôi đến vậy ư? Ngay cả nói dối cũng không muốn.
Anh nheo mắt, cười nham hiểm:
" Em nghĩ tôi là loại người gì? Tôi chưa bao giờ làm những chuyện không mang lại lợi ích cho mình, thứ mà Tiết Đông Phong này muốn nhất định phải có được."
Có lẽ anh không cảm nhận được, mà kể cả khi có cảm nhận được anh cũng chẳng quan tâm, chính là vào thời khắc anh thốt ra câu nói bá đạo này trong vô thức cơ thể cô đã khẽ run rẩy.
Dạ Vũ bắt đầu cảm thấy sợ, nhìn anh bằng sự dè chừng như thể con mồi nằm dưới móng vuốt sắc của đại bàng, ngay cả khi phản kháng cũng là tìm đường chết.
Cô bắt đầu hiểu ra vấn đề, hóa ra ngay từ khoảnh khắc cánh cửa Tử Đằng rộng mở chào đón thì phía sau nó đã chứa sẵn một âm mưu, một kế hoạch trả thù không đơn giản như cô nghĩ.
Đồng tử Dạ Vũ co cúm bên dưới gương mặt phủ băng kia, nhàn nhạt hỏi:
" Nếu như tôi không thuận theo ý anh thì sao?"
" Vậy thì cả đời này em cũng đừng hòng gặp lại mẹ mình nữa."
Giọng nói Tiết Đông Phong khàn đặc, lọt vào tai cô một thứ âm thanh vừa tàn nhẫn lại vừa lạnh lùng. Ánh nhìn chăm chăm giáng xuống người cô, giống như cơn lốc điên cuồng bóp nghẹt người đối diện.
Tập đoàn Phong Thị có ảnh hưởng lớn thế nào đến cả nước Hoa Hạ này, đâu phải cô không rõ, anh có thân phận gì cô lại càng biết tỏ hơn ai hết, muốn xóa sổ một cái tên từng tồn tại trên thế gian lại còn cần phải suy nghĩ hay sao.
Dạ Vũ tuyệt vọng kéo bàn tay anh ra khỏi cằm mình, trên khuôn mặt xinh đẹp giống như bị đóng băng vậy, không có lấy bất kỳ biểu cảm nào, đôi mắt phượng rũ xuống lệ thành dòng thi nhau tuôn ra:
" Xem như tôi cầu xin anh, anh muốn chà đạp tôi thế nào cũng được, làm ơn tha cho bà ấy."
Biết Dạ Vũ đã không còn đường phản kháng, bắt buộc bây giờ phải quỳ phục dưới chân mình, Tiết Đông Phong tà mị cười, nụ cười đầy khinh bạc. Nhưng không hiểu sao lòng anh lại châm chít khó chịu.
Anh quay lại ghế xoay tại bàn làm việc, nhấn phím gọi trên điện thoại bàn:
" Gọi Thư Ký Lâm vào đây."
Gác máy, anh chỉ tay về hướng cửa sổ, một chiếc bàn phủ sơn trắng và ghế dựa cùng màu, bày trí đơn điệu mà nói đúng hơn là cứng nhắc, giống với mọi thứ trong phòng này, giống cả anh.
" Đó là bàn làm việc của em, ở công ty em là thư ký riêng của tôi, từ nay về sau bất cứ khi nào tôi gọi em đều phải lập tức có mặt, phục vụ tôi."
" Mẹ tôi đang ở đâu?"
Anh cau mày khó chịu khi cô không để tâm tới lời mình nói.
" Nếu em ngoan ngoãn, thi thoảng tôi sẽ đưa em đến gặp bà ấy. Em không phải lo, nuôi một bệnh nhân sống thực vật không làm tôi phá sản được đâu."
Dạ Vũ không biết có nên tin người đàn ông này không, nhưng có thể làm được gì, mẹ cô đang nằm trong tay anh ta.
Anh vẫn như vậy, ngang ngược và khó chiều. Đông Phong bắt đầu bận rộn với công việc trên bàn, hờ hững bảo:
" Lau sạch cái bộ mặt đáng thương vô dụng đó của em đi, một chút nữa Thư Ký Lâm đến sẽ hướng dẫn công việc cho em."
Cô sụt sịt bước lại gần, rút vài tờ khăn giấy đặt trên bàn làm việc của anh. Tiết Đông Phong liền ngẩng đầu nhìn:
" Em vừa làm gì?"
" Dùng khăn giấy, không phải như vậy cũng không được chứ?"
Anh khó chịu, quay lại với màn hình máy tính:
" Mang vứt đi. Đồ mà người khác đã chạm vào tôi không dùng nữa."
Cô ngây người, trong hồi ức Dạ Vũ chưa bao giờ thấy anh có thói quen này, có lẽ là sau khi rời Hoa Hạ.
Dạ Vũ cầm lấy hộp khăn giấy, lẩm bẩm:
" Thật phung phí."
Sau giờ nghỉ trưa, Dạ Vũ mang một số hồ sơ đưa đến các phòng khác xử lý, cửa thang máy mở ra cô đã nhìn thấy thư ký Lâm cùng trưởng phòng Ngụy đang cười nói vui vẻ ở hành lang, vừa thấy Dạ Vũ xuất hiện cuộc trò chuyện thân tình liền gián đoạn.
Cô lịch sự hơi cúi đầu chào rồi nhanh chóng lướt qua, nhưng dường như gió muốn lặng mà cây chẳng muốn ngừng.
" Vừa được thăng chức lên làm thư ký riêng thì cô đã quên mất tôi rồi nhỉ?"
Dạ Vũ dừng lại, không khó để nhận ra đó là âm giọng của Ngụy Thư Kỳ, màu giọng lảnh lót lẫn chút đanh đá.
" Trưởng phòng Ngụy có vẻ đã nặng lời rồi, sao tôi lại không nhớ người đã hắt cà phê lên người mình chứ, hay ngày hôm ấy không đủ ấn tượng vì vậy mới khiến trưởng phòng Ngụy chưa hài lòng, muốn nếm lại một lần nữa."
" Cũng mồm mép lắm."
Ngụy Thư Kỳ sắc sảo nhìn cô, giống như khıêυ khí©h. Thư ký Lâm đứng bên cạnh cô ta, sắc mặt dù trông dễ coi hơn nhưng ánh mắt khinh rẻ cũng chẳng khác nhau là mấy:
" Dạ Vũ, cô định mang số hồ sơ này đi đâu vậy? Có cần tôi giúp một tay không?"
" Cảm ơn chị, đây là công việc tôi phải làm."
Đáp lại ngữ giọng bình thản của Dạ Vũ, thư ký Lâm cười đầy chế giễu:
" Hình như cô muốn đến phòng của Giám đốc Tiêu nhỉ, nghe nói anh ta đã có một vợ hai con rồi."
Ngụy Thư Kỳ tiếp lời:
" Sao cô lại nói đến chuyện này?"
" Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở thôi, tránh để ai đó phóng túng quen rồi lại không biết chừng mực leo giường của người ta."
Hai người họ đứng trước mặt cô cười, kẻ tung người hứng vô cùng ăn ý.
Dạ Vũ chẳng muốn đôi co với hai người họ, cô định rời khỏi. Lúc này thư ký Lâm tiến nhanh lên trước chắn đường, làm rơi chiếc bút trên tay Dạ Vũ:
" Cô muốn chạy sao? Không định giải thích gì à?"
Dạ Vũ nheo mắt nhìn họ, thần thái như phủ một lớp sương dày, vừa lạnh lùng vừa hờ hững:
" Giải thích cái gì?"
" Giữa cô và Tiết tổng có quan hệ gì?"
Gương mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười lạnh tanh:
" Tại sao tôi phải giải thích với các người, muốn biết thì tự mình đi hỏi Tiết Đông Phong ấy."
" Cô..."
Thư ký Lâm trợn to cặp mắt đanh đá lên với cô. Đôi mắt biết nói và hàng mi chứa đầy vẻ bất cần của Dạ Vũ làm người ta cảm thấy khó chịu.
Cô khom người nhặt lại chiếc bút đang nằm lăn lóc dưới sàn, thư ký Lâm liền giơ cao giày giẫm mạnh vào tay Dạ Vũ, không kìm chế được tổn thương khiến cô trong lúc đau đớn vô thức la " a " một tiếng.
Hai người phía trên một bụng hả hê.
Dạ Vũ đứng dậy với bàn tay ửng đỏ, xay xước. Cô tức giận chất vấn thư ký Lâm:
" Các người cố ý đúng không?"
" Ai nhìn thấy chúng tôi cố ý? Cô đừng có ngậm máu phun người."
Cô ngang ngược không lại bọn họ, chỉ có thể ôm cái tay đau của mình mà ấm ức.
Mùi nước hoa nồng nặc áp sát sau lưng Dạ Vũ, Ngụy Thư Kỳ thì thào vào vành tai cô:
" Quả thật màn hắt cà phê khiến tôi không hài lòng gì mấy, nhưng một trận đau dạ dày lại khiến tôi rất hài lòng. Sao hả, muốn thử lại không?"
Lửa giận như bị châm thêm một ngòi xăng, đột ngột bùng phát dữ dội trong l*иg ngực: Hóa ra hôm ấy mình không tìm thấy thuốc dạ dày là do cô ta giở trò, hại mình thê thảm như vậy.
Dạ Vũ vứt phăng hồ sơ xuống đất, mặc nó bị gió cuốn bay tứ tung. Đôi mắt cứ như làm bằng thép tinh luyện vậy, sắc bén vô cùng, cô cấp tốc quay đầu lại túm chặt gáy của hai người bọn họ, kéo lê thư ký Lâm và Ngụy Thư Kỳ đến lang cang, dúi đầu họ ra ngoài.
Độ cao từ tầng hai mươi nhìn xuống trong tư thế trút ngược đầu thật sự rất kinh hoàng, những người đi lại dưới tầng trệt nhỏ bé như đàn kiến, một khi rơi xuống nhất định ngọc nát đá tan.
Thư ký Lâm và Ngụy Thư Kỳ nằm trong tay cô không ngừng la hét một cách bấn loạn:
" Tư Không Dạ Vũ, cô bị điên à? Buông chúng tôi ra."
" Không phải các người thích chọc ngoáy người khác lắm sao, đặc biệt là cô đó Ngụy Thư Kỳ, luôn bày trò hãm hại tôi."
Dạ Vũ dùng lực cổ tay, dúi sâu đầu bọn họ hơn nữa.
" Dạ Vũ, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, làm ơn buông tôi ra đi, cô định gϊếŧ người sao, sẽ phải ngồi tù đấy."
Những ánh nhìn sắc sảo và khinh rẻ lúc nãy đã trở thành bộ dạng hèn mọn, nước mắt hòa lẫn nước mũi nhem nhuốc cả lớp phấn son.
" Tôi nói cho các người biết, nước sông không phạm nước giếng, nhớ cho kỹ tôi không phải là người dễ bị bắt nạt như vậy đâu."
Dạ Vũ lôi bọn họ khỏi nơi nguy hiểm, đẩy thư ký Lâm và Ngụy Thư Kỳ ngã ngồi trên đất, sau đó thì nhặt lại số hồ sơ đã bị xáo trộn, trả cho họ nụ cười khinh bỉ mà cô đã muốn làm như thế từ lâu, rồi bước nhanh đi về phía phòng làm việc của Giám đốc Tiêu.
Khi quay đầu, không ai nhìn thấy cô đã khẽ thở phào, thú thật lúc nhìn xuống tầng trệt tim cô cũng muốn nhảy ra ngoài, nhưng nếu còn nhẫn nhịn sẽ tiếp tục trở thành mục tiêu để bọn họ trêu đùa, lần này đã dọa cho bọn họ sợ hãi đến vỡ mật, nhưng lại không lường được rằng chính mình cũng bị dọa.