Mới gia nhập công ty năm đầu tiên, vẫn còn là thanh niên đầy triển vọng, tràn đầy chí khí và rất hăng hái, chạy việc bên ngoài chăm chỉ hơn người khác.
Tôi luôn dán mắt vào sếp mình, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội thể hiện nào.
Đến nỗi mỗi lần anh ấy mở miệng, tôi đã giơ tay nói ngay: “Em! Sếp! Em đi! Mua Americano 20% đường đúng không ạ?”
Thật ra tôi cũng không thích chạy lên chạy xuống nhưng không còn cách nào khác.
Trình độ học vấn, bối cảnh xuất thân, các mối quan hệ của những đồng nghiệp khác đều rất lợi hại.
Tôi còn nhớ, lần đầu tiên đến phỏng vấn, đứng giữa một hàng ứng viên mặc đồ tây đắt tiền, tôi trông giống như chú chó cỏ.
Nhưng chó cỏ cũng cần ăn cơm.
So với những người khác, chó cỏ càng quý trọng công việc này.
Thế là, tôi lao vào làm những việc mà đám tinh anh thành phố không muốn làm.