Tô Vân Khê nheo mắt không nói gì, chỉ nhìn bông cúc trước mặt.
Lúc đầu mọi người trong Dực Khôn Cung đều rất bàng quan, lúc này cũng không nói gì thêm, nhưng lại tụ tập lại như đang nói chuyện vậy.
Mấy ngày trước trời mưa, cô cũng không thấy bọn họ, đột nhiên có nhiều phi tần đến như vậy, cô còn phải bận rộn lục lọi ký ức xem đây là ai, cho nên cũng ít nói hơn.
Thấy cô không nói gì, mọi người đều cảm thấy hơi hoảng sợ, nhanh chóng dỗ cô vui vẻ.
"Hôm trước Nghi phi nương nương nói rằng có một lô gấm tố cẩm mới được tiến cống, ai thích thì có thể tự đến lấy." Tiểu Đáp ứng mở miệng, nhìn bộ y phục bằng lụa dệt hoa màu vàng cô đang mặc, nàng ta liền mỉm cười nói: “Phú Sát tỷ tỷ có thích không?”
"Muội thích à?" Tô Vân Khê hỏi.
Hơi thở của tiểu Đáp ứng ngưng đọng lại, lúc đó Nghi phi nương nương nói xong, nàng ta cũng không hề sai bọn nô tài đi lấy, nàng chỉ nghĩ rằng, để Phú Sát Quý nhân đi trước, như vậy sẽ tốt hơn.
Trong Dực Khôn Cung này, Nghi phi nương nương không hề nể mặt ai, nhưng đối với Phú Sát Quý nhân thì nàng ta vẫn phải nể mặt ba phần.
Hơn nữa, cô còn đang được sủng ái, để cô đi đầu cũng coi như tấm khiên giúp bọn họ tránh khỏi tai họa.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện và cười đùa, thì có một thái giám trưởng sự phụ trách cục dệt dẫn theo hai cung nữ đi đến, trong tay họ đang cầm những chiếc khay, bên trên có mấy xấp vải và thước đo, xem ra là đang muốn may y phục.
Một ngày bị vả mặt tận hai lần, tiểu Đáp ứng đã không còn muốn nói chuyện nữa.
Tô Vân Khê mỉm cười với thái giám chưởng sư, mọi người đoán không sai, họ đến đây để may y phục cho cô.
Sau bao công việc bận rộn, tất cả đều kiếm cớ rời đi, lúc này cô mới vào phòng trong, ngồi trước bàn, trong tay cầm tách trà tráng men màu hồng, nhẹ nhàng dùng nắp tách trà hớt bỏ những bọt trà trên bề mặt.
Hôm nay có năm phi tần đến, hôm qua thì có một người họ Văn, còn có Na Lạp Quý nhân, Dịch Đáp ứng, Thụy Thường tại, Linh Thường tại, mấy người này tính cách không ai giống ai, nhưng họ đều đã ở trong cung một thời gian, nhuệ khí lúc đầu cũng đã mất đi, trở nên mềm mỏng hơn.
Khi trò chuyện với cô, ánh mắt của mấy người bọn họ rõ ràng đang thông đồng với nhau.
Tô Vân Khê uống xong trà với độ ấm vừa đủ xong, không khỏi mỉm cười, những ngày tháng trong cung quả nhiên không dễ dàng gì.
Cách mấy ngày sau, cũng không thấy Khang Hi bước chân đến hậu cung, cô ngoan ngoãn ở trong phòng, không đi đâu cả, cứ rảnh thì lại đọc sách, học chữ một cách nghiêm túc.
Văn tự thời này cũng không khó nhận biết như tưởng tượng, đa phần cô đều có thể nhận ra hết, một số từ không biết thì cũng có thể đoán mò, cũng biết một chút ý nghĩa.