Cô cảm thấy lời này có chút chướng tai, nhưng với tư cách là một đối thủ cạnh tranh, tiểu Đáp ứng nói vậy cũng là điều đương nhiên.
“Quá khen.” Cô lật một trang giấy, nhẹ nhàng trả lời.
Tiểu Đáp ứng sượng trân, nhìn khóe mắt cùng đuôi lông mày tràn ngập xuân tình của cô, không khỏi vò nát chiếc khăn tay, bình thường mỗi khi nàng khen ngợi cô như vậy, cô luôn có vẻ cao hứng dường như đồng ý, ai biết rằng bây giờ lại chẳng có phản ứng gì, có thể nhìn ra là không để bị mình xoay vòng vòng nữa.
Nàng vào cung cùng ngày với Phù Sát Quý nhân, lại cùng được phân đến ở Dực Khôn Cung, từ trước đến nay cô luôn xem nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Nhưng thời gian trôi qua, bản chất thật của người này dần lộ rõ, nàng biết cô là người nóng tính, chỉ một điểm này thôi đã có thể bị lợi dụng làm tay súng, không còn gì tốt hơn.
"Tỷ khách khí rồi." Nghĩ hôm nay tâm tình của Tô Vân Khê không được tốt, cho nên nàng cũng không nói gì nhiều, chỉ tiếp tục cố gắng dỗ cho cô vui vẻ.
"Hoa cúc trong phòng hoa nở rất đẹp, mới vừa mới ta có sai nô tài mang một chậu về, nếu tỷ thích thì ta sai chúng đặt trước cửa phòng tỷ." Tiểu Đáp ứng nhẹ giọng nói.
Tô Vân Khê đưa mắt liếc nhìn những bông hoa cúc vàng vẫn còn vương những giọt sương trên đó, dưới ánh nắng sớm mai càng trở nên mảnh mai e thẹn.
Tiểu Đáp ứng có mối quan hệ với phòng hoa, đôi khi sẽ được ưu tiên chọn một ít hoa tươi ở đó.
Cô khách khí mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Quân tử không lấy của người khác…”
Còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng bước chân đến gần, người dẫn đầu là một thái giám chưởng sự phụ trách hoa phòng, nhìn thấy hai người liền khom người hành lễ, xong xuôi thì đứng dậy, mở miệng nịnh nọt: “Hiện nay hoa cúc đã bắt đầu nở, trắng vàng tím đỏ loại nào cũng có, ngoài ra còn có hai chậu màu xanh nhạt, vô cùng lạ mắt, nô tài theo lời dặn dò của Vạn tuế gia, nhanh chóng mang đến cho người xem, nếu người thích thì giữ lại, không thích thì chúng nô tài sẽ mang loại khác đến.
Tô Vân Khê cười khúc khích: "Đều rất đẹp, làm phiên Tô công công rồi." Nói xong, cô đưa mắt về phía Kim Xuyến, ra hiệu cho nàng thưởng cho bọn họ.
Kim Xuyến lấy từ trong túi tay áo ra một túi tiền, mỉm cười nhét vào tay thái giám trưởng sự, cười nói: “Làm phiền ngài chạy qua đây một chuyến, đây là một chút nước trà, để ngài làm dịu cổ họng.”
Tiểu thái giám dọn đồ cũng không hề lười biếng, hắn cầm từng chậu lớn đặt đúng vị trí, sau đó nhìn bọn họ lần lượt rời đi.
Trong lúc nhất thời lại yên tĩnh, nụ cười của tiểu Đáp ứng có chút cứng ngắc, gượng cười nói: "Vạn tuế gia sủng ái tỷ như vậy, cho dù là một trăm tần thϊếp cũng không bằng tỷ."