Cơn mưa mùa thu kéo dài sáu bảy ngày.
Tô Vân Khê chống cằm ngồi trước cửa sổ, nhìn mưa bên ngoài không ngừng rơi, rơi xuống nền gạch đá xanh, tạo thành những gợn sóng nhỏ.
Những chiếc lá chuối ở góc tường được nước mưa gột rửa thành màu xanh mướt, đung đưa nhẹ trong gió.
Màn mưa và sương mù trắng xóa, khiến tầm nhìn của cô không khỏi mơ hồ.
Nhắc mới nhớ, khi cô ngủ một giấc tỉnh dậy, cô chợt thấy mình đang nằm trên chiếc giường Bạt Bộ chạm khắc hoa, đắp một chiếc chăn gấm mềm mại, dễ chịu.
Trước mặt cô là một tiểu cô nương có khuôn mặt tròn trịa, tóc búi thành hai búi nhỏ, mặc bộ kỳ trang màu xanh lá mạ, vừa mở miệng đã gọi: “Tiểu chủ, tiểu chủ.”
Khi cô bình tĩnh và phản ứng lại, cô mới nhận ra rằng mình đã xuyên không vào cuốn sách mình vừa đọc.
Huênh hoang ương ngạnh chuyên gây rắc rối.
Với tư cách là đại diện điển hình của những nhân vật ngực to không não, đối phương cũng chết một cách vô cùng thảm hại. Trong hậu cung thậm chí còn không có ai giúp nàng nhặt xác.
Mà hiện tại, nguyên chủ đã đắc tội với gần hết mọi người trong hậu cung.
Tất cả các phi tần có địa vị cao đều có tên trong danh sách đen của nàng, không có ngoại lệ.
Tô Vân Khê khẽ rít lên một tiếng, bắt đầu đã đưa cô vào tình thế địa ngục này, kiếp sống trong hậu cung về sau có lẽ sẽ khó khăn và nguy hiểm.
Nếu tự tin hơn thì cũng có thể bỏ hai từ có lẽ này đi.
— Khó khăn và nguy hiểm.
“Tiểu chủ, vừa rồi người nói người đói bụng, nô tì mới đi làm mấy viên sữa hoa hồng, tốt xấu gì cũng để người lót dạ.” Cung nữ mặt tròn kia tên là Kim Xuyến.
Khi nàng cười, đôi má phúng phính của nàng phồng lên, khiến nàng trông vô cùng đáng yêu.
Những viên sữa trắng như tuyết được phủ một lớp nước sốt màu hoa hồng đậm, trông vô cùng diễm lệ, nhìn vào là có cảm giác muốn ăn.
Nhân tiện quên nói, tay nghề của Kim Xuyến thực sự rất tốt. Vị ngọt của nước xốt hoa hồng hòa quyện với vị sữa khiến người ăn rồi lại muốn ăn thêm một cái nữa.
Khác xa với nguyên chủ.
Da mặt của cô rất dày.
Đang suy nghĩ thì cô chợt nghe thấy có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền tới, cô thản nhiên ngước mắt lên, liền bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng.
Chiếc áo choàng gấm màu xanh đá được thêu hoa văn mây đen, những hạt mưa rơi lên trên đó nhuộm lớp vải thành một khoảng màu tối.
Lưng thẳng, ngũ quan rắn rỏi, khí chất uy nghiêm ập tới khiến người khác vô thức muốn tránh xa.
"Tần thϊếp xin thỉnh an Vạn tuế gia, Vạn tuế gia kim an." Trong miệng nàng còn ngậm viên sữa hoa hồng, nhanh chóng nuốt xuống, mặt mày rạng rỡ thỉnh an người kia.
Khang Hi bước đến ngồi lên ghế thái sư, sau đó thản nhiên nói: “Đứng dậy đi.”
Hai người im lặng một lúc, Tô Vân Khê căng thẳng siết chặt chiếc khăn tay, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng không nói nên lời, chỉ nhẹ nhàng bước tới bóp nhẹ vai y.
Có lẽ y rất thích tập thể dục, cơ bắp trên vai y căng đến mức cô không thể bóp được.
Thật ra cô cũng chỉ làm cho có thôi, cũng không hề thật sự có ý định bóp vai cho y.