Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Yêu Đương Của Rồng Và Thỏ

Chương 7: Thỏ con trùng sinh (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đông Uyên đương nhiên là phải tới Lũng Nghi!

Nàng không muốn Trì Tây tiếp xúc quá nhiều với Hứa Kiều Ân, dù biết rằng... Sau này khi nàng chết đi, Trì Tây sẽ về với Hứa Kiều Ân, nhưng nàng vạn phần đều không muốn!

Chỉ có thể nhân lúc còn sống, tìm Hứa Kiều Ân chỉnh chết nàng, may mắn gϊếŧ được, nàng nhưng có thể sống thêm vài năm!

Nhưng nàng biết, khả năng này là gần như bằng không.

Nữ chính là trụ cột của thế giới, nữ chính chết, thế giới sụp đổ, mọi thứ rồi sẽ đi vào hư vô.

Đây không phải kết quả mà nàng mong muốn.

Thực ra ở tương lai, nếu Trì Tây sống tốt, đây nhưng thật ra là một điều mà nàng luôn tâm niệm.

Nàng ấy tốt liền được.

Trong tâm dao động, ngoài mặt thỏ con ngược lại vô cùng vững vàng, điềm tĩnh: "Vì sao còn chưa đi?"

Nữ hầu thần sắc khẽ biến, thấp giọng đáp: "Gia chủ không cho phép người rời đi gia tộc." Nhất là đi gặp vị kia...

Câu sau nữ hầu không dám nói, nhưng Đông Uyên liếc mắt liền nhìn ra, mẹ nàng rất ghét Trì gia người.

Nhưng hiện tại nó không nằm trong phạm vi quan tâm của nàng.

Đông Uyên khẩy nhẹ chính mình tóc mai, sắc mặt nhìn không ra hỉ nộ: "Cô đang chất vấn quyết định của tôi?"

Nữ hầu đầu cúi càng thấp, nàng thật đúng là xui xẻo, Đông gia đại tiểu thư tính tình kiêu ngạo, địa vị nhưng thập phần cao quý, thật sự chưa ai dám làm trái nàng ý kiến.

Nàng phật ý, xui xẻo người xung quanh.

Chỉ là lần này nàng không có làm khó nữ hầu, ngược lại chuyển thông tin cho người khác giúp nàng chuẩn bị phi thuyền.

Không sử dụng được phi thuyền gia tộc, nàng không ngại sử dụng phi thuyền quân dụng.

Nàng muốn đi còn không có người có năng lực ngăn cản.

Nữ hầu nào dám lên tiếng ngăn cản?

Thân ảnh nàng đi xa, nữ hầu mới đến không phục mà nói: "Cô ta chỉ là cái Beta, dù là đại tiểu thư thì cô cũng không cần khúm núm như vậy đi?"

Nữ hầu kia sắc mặt biến trắng, quát lên: "Câm miệng đi, nàng là một trong những Đại thống lĩnh, dù là cái Beta, cũng không đến lượt cô đối với nàng nói năng vô lễ!"

Nữ hầu kia bỏ lại một câu: "Muốn sống thì giữ cái miệng cho chặt!"

Nữ hầu mới đến sắc mặt xám xanh, không dám nói thêm gì.

...................

Đông Uyên muốn điều động phi thuyền quân dụng, tất nhiên là chuyện trong chốc lát, nàng không sợ bất kì ai dám cảm trở nàng.

Nhưng trên đời vẫn là có rất nhiều người không có mắt, chặn ngang đường nàng đi.

Thiếu nữ Omega không biết nhảy ra từ góc xó xỉnh nào, mang theo hai hầu nữ chặn trước mặt nàng.

Thiếu nữ khoé mắt toát lên ngạo khí, cô ta rõ ràng là thỏ, hiện tại Đông Uyên nhìn tới lại thấy giống con khổng tước kiêu căng ngạo mạn.

"Cô đây là muốn đi đâu?" Thiếu nữ hất cằm: "Mẹ không cho cô rời khỏi gia tộc nửa bước, cô muốn làm trái lời mẹ sao?"

Đông Uyên không muốn cùng cô ta thảo luận tình cảm chị em, nàng liếc mắt, khí thế tức khắc trào ra: "Đông Nhi, tôi đi đâu khi nào đến lược cô ở đây khoa tay múa chân?"

Đông Uyên là Beta, nhưng thực lực nàng ném vào trong nhân loại cũng là đỉnh kim tự tháp, một con thỏ còn non cũng dám ở trước mặt nàng vênh váo?

Ai cho cô ta tự tin?

Đông Nhi thật sự bị nàng doạ sợ rồi, thân thể không tự chủ lùi lại một bước: "Cô... cô dám hung dữ với tôi?"

Đông Uyên ưu nhã bước đến, nàng cúi người, đôi mắt màu đen xinh đẹp, sâu không thấy đáy: "Đại thống lĩnh, đây mới là xưng hô cô nên gọi tôi."

Đông Nhi khoé mắt ửng hồng, uỷ khuất không nói nên lời.

Đông Uyên nhìn nàng, người có thể bước lên vị trí Đại thống lĩnh này, ai không phải là lão quái vật đây?

Nàng là thỏ, nhưng không phải một con thỏ ai muốn cũng có thể khi dễ được.

Nàng nghênh ngang rời đi, bỏ lại Đông Nhi điên cuồng kêu gào, giận đến hai má đỏ bừng.

Lũng Nghi nằm ở phía Tây đế quốc, nơi đây thường xuyên xuất hiện Dị Chủng, chính là những giống loài tiến hoá không thành công trong mạt thế liên tục quấy phá.

Lũng Nghi là những dãy núi trùng điệp, kéo dài như bức tường thành, ngăn cách đế quốc và Dị Chủng.

Nơi đây có rất nhiều nguy hiểm, đồng thời do thiên nhiên kiến tạo, rừng rậm và thung lũng không thiếu, dễ thủ khó công.

Nơi đại quân của Trì Tây đóng quân nằm ở trung tâm thung lũng phía Bắc Lũng Nghi.

Phi thuyền hạ xuống cánh rừng, vì để người khác không phát hiện ra nàng tới còn đặc biệt bật chế độ ẩn thân.

Đông Uyên nhìn đến phía trước cánh rừng, tiếng côn trùng và chim kêu lên ríu rít, khu rừng vốn yên tĩnh bị thanh âm phá vỡ, trở nên sinh động hơn rất nhiều.

Kiếp trước, nàng sẽ không đến đây.

Nàng cùng Trì Tây giận dỗi, tận đến khi Trì Tây mang Hứa Kiều Ân quay về, nàng mới biết bọn họ đã ở cạnh nhau một thời gian dài.

Đông Uyên có chút buồn bã.

Phó quan bên cạnh nhìn ra tâm tình nàng không tốt, cúi đầu nói: "Đại nhân, không bằng thông báo cho Bình Tây Đại thống lĩnh đi?"

"Không cần!" Nàng mới không cần xuất hiện trước mặt hai người bọn họ đâu, nàng chỉ muốn biết hai người họ giở trò gì sau lưng nàng?

Bí mật tới là điều tốt nhất!

"Quay về đi!" Nàng phẩy phẩy tay, xoay người nhảy xuống khu rừng.

Phó quan nhìn thân ảnh nàng mất hút sau tán cây, lắc đầu thở dài, hai vị này, chiến tranh lạnh thật đáng sợ mà!
« Chương TrướcChương Tiếp »