Trì Tây gương mắt nhìn hiện thân của Thế Giới Thụ, thanh âm của nàng chậm chạp vang lên, so với sự lãnh đạm trước kia, hiện tại thanh âm đó mang theo một tia hưng phấn:
"Sao ta lại không dám, ta chính là vì ngươi mà tới đây đấy!"
Thế Giới Thụ lắc lư nhánh cây, nó có thể phát hiện được, khi hiện thân của nó xuất hiện, Trì Tây ánh mắt nhìn nó đều trở nên vô cùng nóng bỏng.
Cô ta đây là có ý gì?
"Trì Tây, thu tay lại đi, nếu ngươi còn tiếp tục, đến cuối cùng đều không có ai được lợi."
Nữ nhân thở dài khuyên bảo.
Trì Tây phẩy phẩy cái đuôi rộng lớn, bên trong cái đuôi lộ ra một quả cầu lông trắng nho nhỏ.
Trì Tây đôi mắt mở to, ác độc nói:
"Trả cô ấy cho ta, ta miễn cưỡng buông tha các ngươi."
Đó là một chỉ tiểu bạch thố lông trắng như tuyết, mềm mại đáng yêu.
Chỉ là tiểu bạch thố đã không còn hơi thở, yên tĩnh được cự long bao bọc trong một lớp vải lụa.
Dù đã mất được một thời gian dài, nhưng di thể của tiểu bạch thố không có dấu hiệu phân hủy, ngược lại giống như đang ngủ say.
Chỉ là nữ nhân nghe được lời của Trì Tây, vẻ mặt liền vặn vẹo lên.
Hồi sinh một tiểu bạch thố, đây không phải là không được.
Chỉ là cái giá phải trả rất đắt.
Hơn hết, tiểu bạch thố này mệnh đã sớm tận, chỉ là một nhân vật pháo hôi ác độc, phải chết là điều hiển nhiên.
Không thể hồi sinh, càng không được phép hồi sinh.
Cho nên nữ nhân không thể trả tiểu bạch thố cho Trì Tây.
Nữ nhân hít một hơi thật sâu, ngăn chặn bất an trong lòng:
"Ngươi biết, không thể!"
Trì Tây thong thả cuốn chặt lấy di thể của tiểu bạch thố, bảo vệ chặt chẽ bên trong lớp vảy cứng như đá.
"Ta biết."
Trì Tây hạ thấp người, thân mình của cự long như một tảng đá khổng lồ.
Nàng chậm rãi nói:
"Cho nên, ta nghĩ ra một phương pháp khác, chắc chắn hơn."
Nữ nhân trong lòng tràn đầy bất an.
Cô ta lùi lại một bước, đồng thời đem Hứa Kiều Ân bảo vệ phía sau.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Rống!"
Tiếng gầm dữ dội vang lên, theo đó cuồng phong nhấc lên, cuốn theo một trận bụi mù.
Trì Tây hướng về Thế Giới Thụ, há ra cái miệng đầy máu tươi, ngoạn chặt lấy thân cây.
"A!" Nữ nhân phát ra tiếng thét chói tai, nơi vòng eo mảnh khảnh của cô ta tràn ra chất dịch màu xanh đυ.c.
Thân cây bị cự long điên cuồng cắn xé, nhánh cây vùng vẫy muốn hất văng Trì Tây bay ra ngoài.
Chỉ là răng nanh của nàng thập phần sắc bén, cắn chặt lấy thân cây không buông.
Hơn hết, móng vuốt của nàng vừa vung lên đã chặt xuống vô số nhánh cây.
Vảy của nàng cũng bị Thế Giới Thụ bóc ra không ít, máu tươi đầm đìa, huyết nhục lẫn lộn.
Thế Giới Thụ và Trì Tây vật lộn, vỏ cây đều đã bị lột xuống từng lớp từng lớp, máu của Thế Giới Thụ là màu xanh sẫm, tràn ra nhuộm sàn thành màu xanh.
Hứa Kiều Ân bị hất văng ra ngoài, lăn vài vòng trên sàn.
Nàng đầu bù tóc rối, trước mắt nàng là hai cường giả đỉnh cấp đang vật lộn với nhau, tràng cảnh vô cùng hoành tráng.
Hứa Kiều Ân bị bỏ sang một bên, Thế Giới Thụ căn bản không có tâm tư quản nàng.
Nó thân mình còn không lo được, sao có hơi sức lo được cho nàng?
Hiện tại Trì Tây cứ như con chó lên cơn điên, thậm chí chẳng biết đau là gì!
Thế Giới Thụ không có tâm tư quản nàng, nhưng Trì Tây có!
Trì Tây còn không có quên, nữ nhân tộc hồ ly xảo trá này cũng có tham dự vào việc mưu sát thỏ con của nàng!
Lưu lại nàng ta?
Trì Tây chắc chắn sẽ không làm như thế!
Nhân lúc Thế Giới Thụ bị nàng quấn lấy không thoát được, lộ ra sơ hở, cái đuôi đầy gai của nàng hung ác quét tới.
Hứa Kiều Ân căn bản không phản ứng kịp, trực tiếp bị đuôi rồng quất bay lên không trung.
Đợi khi Thế Giới Thụ phát hiện ra đã không kịp rồi!
Hứa Kiều Ân bị đánh về nguyên hình, là một con Lục Vĩ Hồng Hồ.
Còn chưa kịp thức tỉnh huyết mạch thành Cửu Vĩ Hồ Ly.
Nhánh cây của Thế Giới Thụ cuốn lấy Hồ Ly, phát hiện trên bụng của nàng bị đâm thành một cái động lớn.
Máu tươi ồ ạt chảy ra, nhỏ giọt xuống nền đất trong suốt.
"Hứa Kiều Ân..."
Hứa Kiều Ân thoi thóp thở, dùng chút nghị lực của bản thân mà kiên cường sống.
"Hứa Kiều Ân... Hứa Kiều Ân!"
Thế Giới Thụ hoang mang tột độ.
Hứa Kiều Ân là nữ chính, là trụ cột của thế giới, theo lí cuộc đời nàng nên xuôi chèo mát mái, thuận lợi đủ đường.
Hiện tại lại chỉ còn chút hơi tàn, sinh mệnh đang dần bị rút đi.
Chỉ chốc lát nữa thôi, Hứa Kiều Ân sẽ chết!
Trụ đỡ không còn, thế giới sẽ gặp nguy hiểm!
Trì Tây nhìn Thế Giới Thụ quay lưng về phía nàng, ánh mắt lăng lệ, sát khí nùng liệt.
Sơ hở!
Thế Giới Thụ chưa kịp phản ứng đã bị ấn trên mặt đất, sau lưng bị một móng vuốt lành lạnh đâm vào.
Hạch tâm của Thế Giới Thụ, "trái tim" của thế giới đang từng chút từng chút bị lôi ra ngoài!
"A! Dừng tay, ngươi dừng tay cho ta!"
Nữ nhân sốt ruột kêu gào.
Trì Tây khó khăn lắm mới nắm được cơ hội này, như thế nào có thể can tâm bỏ qua?
Nhánh cây lướt qua, bóc rớt không ít vảy của Trì Tây.
Nàng không thấy đau đớn, ngược lại như bị chọc tức, xuống tay càng hung ác.